Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Suy nghĩ này cũng chỉ vụt qua rồi lại lập tức biến mất, vì nói cho cùng thì cái tên Gulina này ở nước G nhiều vô kể, hơn nữa, với thân phận của người phụ nữ như cô ta thì làm sao có thể làm một đại biểu khảo sát nhỏ bé này chứ, có lẽ cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Diệp Phong cẩn thận gấp tờ giấy giới thiệu đó lại rồi mới vẫy tay chào Hà Tích Phượng. Nhìn cô ta giờ đây có vẻ như đã mệt lử ra rồi, nếu mình mà không chủ động rời đi thì e rằng nàng còn giao cho một vài việc khác nữa, không phải vì cảm thấy phiền phức hay nhàm chán gì với mấy việc đó, mà chỉ là hắn muốn người phụ nữ này được nghỉ ngơi cho tốt, vì dù sao thì những đợt khảo sát liên tiếp này vô cùng quan trọng, một khi đại biểu của Hidding đến, thì nàng phải tập trung hết sức, không còn chút thời gian rảnh nào hết.
Giống như lúc trước, khi bước vào bộ ngoại giao, đám ranh con trong phòng của hắn vẫn mang một dáng vẻ cẩn thận, chăm chú, nghiêm túc, cứ như là nhìn thấy ôn thần đi đến vậy, tất cả đều trở nên im lặng. Chỉ có duy nhất Triệu Bằng, người có quan hệ thân thiết nhất với Diệp Phong rụt rè đứng ra.
“ Anh Diệp, có phải công ty có biến động gì phải không?” Tiểu Triệu chớp chớp đôi mắt bé xíu của mình, thấp giọng, nghiêm nghị nói: “Tôi nghe nói lần họp này triệu tập tất cả những quan chức lớn nhỏ, có phải là câu lạc bộ muốn cắt giảm biên chế không vậy?”
Diệp Phong đưa người sang một bên tránh móng vuốt của tên này đang chuẩn bị xông tới bấu vào tay hắn, hắn cười nói: “Yên tâm đi, việc này không liên quan gì đến mọi người cả, không phải chuyện giảm biên chế đâu, mọi người cứ chăm chỉ làm việc của mình đi, cơ hội sắp đến rồi, phải nắm chặt lấy nó đấy.” Trong lòng hắn cũng hiểu được vì sao mà đám người kia lại câu nệ, khiêm nhường đến vậy, có thể bọn họ thấy câu lạc bộ có biến động lớn nên lo cho bát cơm manh áo của mình, còn hắn cũng được coi là lãnh đạo, biểu hiện tốt trước mặt lãnh đạo, làm cho lãnh đạo hài lòng, đơn giản là muốn làm cho vị trí của mình trở nên vững chắc hơn một chút, tránh khỏi chịu kết cục cho thôi việc mà thôi.
Những lời cổ vũ của Diệp Phong lại làm cho Tiểu Triệu trở nên ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả, vẻ mặt đầy vẻ hoài nghi, trong đầu tự ngẫm hàm ý xâu xa trong lời nói của vị đồng sự cấp trên này mà không hề biết rằng Diệp Phong đã bước về phòng làm việc của hắn tự lúc nào rồi.
Lúc này Tiểu Triệu mới bừng tỉnh trở lại rồi hắn mới hấp ta hấp tấp bước theo Diệp Phong vào bên trong phòng làm việc. Nhờ bóng quan lớn, có thể nói là cổ phiếu của Diệp Phong là có tiềm năng nhất ở Hương Tạ Hiên, một loạt dấu hiệu gần đây cho thấy hắn có một tiền đồ tươi sáng, mình phải nắm chắc mới được, chưa biết chừng một ngày nào đó anh chàng này làm quan lớn, thì mình còn có thể vớt được chút gì béo bở, cũng chẳng phải cao xa gì cho lắm, làm chức phó giám đốc là đã toại nguyện rồi.
Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là Diệp Phong từ trước tới nay chưa bao giờ làm cao với ai cả, hắn làm cho người ta có cảm giác thân cận, dễ gần, sau khi được thăng chức thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một tiểu viên chức ngày nào, không hề có khí thế của người bên trên, người như vậy làm bạn cũng tốt. Nếu đây mà là Trần Kỳ, thì cho dù chức quan của hắn có cao đến mấy, mình cũng không có hứng thú bám sau đít hắn ta.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu (người không cùng chí hướng thì khó có thể làm bạn với nhau), Triệu Bằng tự nhận mình cũng không phải là người là tư lợi.
“Anh Diệp, sao anh không nói gì mà đã đi rồi?” Tiểu Triệu đi nhanh tới trước phòng làm việc, ánh mắt chăm chú dõi theo anh bạn bia rượu của mình đang sắp xếp đống tài liệu trên bàn: “Vừa rồi anh nói là cơ hội đến rồi, phải nắm vững là có ý gì vậy, anh làm tôi khó hiểu quá.”
Diệp Phong cười ha ha, trêu chọc nói: “Cậu thích thì cứ giả bộ không hiểu, lẽ nào tôi cũng phải giả bộ cùng cậu ư? Hai thằng đàn ông con trai cứ đứng ngẩn người ra ở đây như vậy, dễ bị người ta hiểu nhầm là mình bị đồng tính đó. Một mình cậu chơi trò đồng tính được rồi, đừng kéo thêm tôi vào làm gì.”
“....” Triệu Bằng nghe thấy câu nói đó của Diệp Phong thì tức nghẹn lời không nói được câu gì, anh chàng này ngày càng tùy tiện, ban đầu thì nghiêm túc không cười đùa gì, vậy mà giờ đây còn biết nói giỡn nữa, có điều, một lãnh đạo như vậy cũng không tồi, dù sao thì cũng tốt hơn là những gương mặt cứng ngắc, không biết nói cười, mặc dù trong lòng không giận dỗi gì cả, nhưng hắn vẫn nghiêm khắc cảnh cáo nói: “Phó giám đốc Diệp, tôi rất nghiêm túc mà nói với anh rằng, giới tính của Triệu Bằng tôi đây rất bình thường, từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm việc gì liên quan đến đồng tính cả.”
Chuyện có liên quan đến danh dự, tốt nhất là nên làm sáng tỏ ra.
“Tôi đùa chút thôi mà...” Diệp Phong vứt tập tài liệu đánh “Bộp” một cái ra trước mặt của gã trai đang giận đến mặt đỏ tía tai kia, rồi nghiêm mặt nói: “Lát nữa cậu nói cho mọi người biết, ngày mai có đoàn đại biểu của nước G đến Hương Tạ Hiên, đến lúc đó mọi người nên nhanh nhạy hơn một chút, nếu có chuyện gì sai sót xảy ra thì tôi có thể bỏ qua được, nhưng tổng giám đốc Hà sẽ không bỏ qua cho đâu.”
“Khảo sát?” Triệu Bằng nhanh tay lật giở tập tài liệu ít cũng phải mấy chục tờ này, cuối cùng thì cũng sơ sơ nắm bắt được sự tình, nhưng vẻ mặt vẫn hồ nghi một cách lạ thường nói: “Hình như việc như thế này là phải đích thân Trần Kỳ hỏi đến mới đúng chứ, sao lại đến phiên phó giám đốc như anh?”
“Ồ, quên không nói cho cậu biết, Trần Kỳ bị điều qua bên bộ hậu cần rồi, hiện giờ tôi là tân nhậm giám đốc ngoại giao, chữ “phó” đó đã được bỏ đi rồi.” Giọng nói bình thản không nhanh không chậm tựa như đang nói đến chuyện không có chút gì liên quan đến mình vậy. Đây cũng không phải là hắn đang làm bộ làm tịch, bởi vì Diệp Phong không có vẻ gì là mặn mà cho lắm với việc mình được thăng chức, mà ngược lại, hắn lại có chút gì đó tỏ ra bất đắc dĩ, thăng chức đồng nghĩa với cường độ công việc ngày một nặng hơn, dưới tiền đề không màng danh lợi thì chức giám đốc ngoại giao cũng chỉ là danh hàm hư vô mà thôi.
“Ờ...” Triệu Bằng sau khi nghe xong những lời nói này thì không khỏi ngớ người kinh ngạc, xấp văn kiện trong tay rơi lả tả xuống đất cũng không vẫn không hề để ý đến nó, im lặng khoảng mười giây rồi mới vỗ mạnh vào mặt mình vài cái, làm cho mình hoàn toàn tỉnh ngộ: “Đại ca, không phải anh đang đùa đấy chứ, anh đã đẩn Trần Kỳ đến bộ hậu cần làm cu li ở cái nơi khỉ ho cò gáy ấy, còn anh thì thay thế vào chỗ của ông ta?”
Diệp Phong chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ xác nhận, hắn cũng biết tốc độ thăng chức của mình nhanh đến độ làm cho người ta phải đáng sợ, ngay bản thân mình cũng không thể hiểu nổi. Đúng là chó ngáp phải ruồi, chỉ nói bừa vài ý kiến của mình, vậy mà lại được coi như một thương nghiệp kỳ tài, đúng là nực cười.
“Mẹ kiếp, anh Diệp, anh trâu bò quá đấy!” Triệu Bằng áp chế sự phấn khích trong lòng, nói với giọng tràn đầy kính trọng và ngưỡng mộ, phản ứng mãnh liệt này của hắn chẳng khác nào hắn đã được làm giám đốc bộ ngoại giao, khiến Diệp Phong phải dở khóc dở cười.
“Anh có thể tiết lộ một chút không, có phải anh có mối quan hệ gì rất tốt, hay là anh đã ăn được tổng giám đốc Hà rồi?” Tốc độ còn nhanh hơn cả tên lửa đạn đạo này thì làm cho ai cũng phải nghĩ là bên trong chắc chắn có chuyện gì. Có điều vừa mới dứt lời, Triệu Bằng cũng thấy có chút gì đó không ổn, việc như thế này cho dù có là sự thật đi chăng nữa thì Diệp Phong cũng không bao giờ thừa nhận.
Người đàn ông nào cũng có lòng tự trọng, cho dù anh ta có đi cửa sau thì cũng không bao giờ nói ra, huống hồ mình với anh ta cũng đâu có không được coi là thâm giao, nhiều lắm cũng chỉ là hàng ngày nhìn mặt nhau, lâu lâu đi uống chút rượu mà thôi. Cái tội lỗi vô cớ này tự nhiên cũng đã được chụp lên đầu của Diệp Phong
Qủa nhiên, Diệp Phong lắc đầu phủ định, đây cũng là việc hắn lường trước được.
Nếu Diệp Phong biết được tên ranh trước mặt mình đang nghĩ gì, thì có lẽ sẽ phải nôn ra máu mà chết mất. Cái tội danh không căn cứ này làm hắn không thể chống đỡ nổi, nếu nói là nhờ đến quan hệ, thì đúng là có quan hệ, chỉ có điều hắn vẫn chưa dùng đến mà thôi.
Nói thêm vài câu liền bảo Tiểu Triệu đi thông báo cho các đồng sự ở bên ngoài được biết chuyện khảo sát ngày mai.
Ngồi vào chiếc ghế này thì phải làm việc tận tụy, xem ra ngày sau sẽ phải làm thêm giờ rồi. Diệp Phong cười khổ, rồi tiếp tục công việc chưa hoàn thành của mình.