Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Theo ý tôi, nhu cầu sinh lí quan trọng hơn nhiều so với nhu cầu tâm lý!" Người đàn ông tóc vàng nhẹ giọng cười nói. Hán ngữ của hắn cũng rất chuẩn, vuốt tóc mái dài sang một bên lộ ra một ánh mắt sắc lạnh.
Diệp Phong nhìn hắn, cũng thấy có khí thế nên cũng chỉ mỉm cười, không có bất cứ lời giải thích nào. Hắn nghĩ tên này ăn mặc cũng không khác hắn là mấy, cũng rất lịch sự nhưng lại che dấu không nổi sức mạnh của hắn, mặc dù không biết thân phận của hắn ra sao, nhưng cũng biết hắn tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, có thể cùng Gulina đến đây, sợ rằng ngoài dân đặc công ra không còn ai khác. Nếu như có thêm vài người như thế này hắn cũng ứng phó tốt.
Nhìn xung quanh một lượt, quan sát sắc mặt mọi người, mới phát hiện ra tên người lai đó khác hẳn so với những người khác trong đoàn.
"John, anh thật bất lịch sự!" Không chờ người khác mở miệng,Gulina đã đứng dậy trách móc nói:" Anh đã nhận lời đến đây thì tất cả đều phải nghe lời tôi rồi mà, khi nãy anh nói thế là có ý gì?
"Chuyện này, tôi nói suy nghĩ của mình thôi." Cái tên người lai đó đột nhiên mất bình tĩnh, xoa xoa hai tay nhận sai nói: “ Sau này tôi sẽ không nói như thế nữa, nhất định tôi sẽ nghe lời cô.”
"Hừ ", tất cả mọi người thở dài kể cả thành viên đoàn khảo sát cũng vậy, vốn tưởng rằng hai người đàn ông đẹp trai sẽ vì trà mà đối chọi... Vừa bị Gulina nói mấy câu thì cái tên đưa ra quan điểm bất đồng kia đã nhanh chóng từ bỏ lập trường, im lặng không nói gì.
"Xin lỗi, anh Diệp.John là trợ thủ của tôi, không biết ăn nói, hi vọng anh không để bụng." Đợi tên kia ngồi xuống cô ta mới quay sang nói với Diệp Phong. Kỳ thật, đối với việc trà chỉ dùng để giải khát cũng không có gì là sai, nếu hắn là John thì giải thích như vậy là cực kỳ chánh xác. Phải sống tồn thì mới tu thân dưỡng tính được không sống thì làm gì được chứ, tất cả lúc đó đều là rác rưởi cả thôi. Bị lạc trong sa mạc thì một cốc trà cũng quí hơn ngàn vạn kim cương.
Diệp Phong khoát tay khẽ cười nói:" Gulina, Trung Quốc có câu, người nhân đức thấy điều nhân đức, người trí tuệ thấy điều trí tuệ, mỗi người có một cách kiến giải riêng.”
Chậm rãi lui về chỗ ngồi nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, dường như hắn đang dùng hành động chứng minh cho tác dụng tu thân của trà.
Nhưng hắn chưa bao giờ rời mắt khỏi người trợ lí của Gulina, nhìn hai bàn tay hắn là biết hắn không phải là một người bình thường, chỉ có những người hay dùng súng thì bàn tay mới hay để như thế.
Một người nguy hiểm như thế đến Trung Quốc, không biết là phúc hay là họa, đương nhiên dù thế nào nếu như buộc phải chiến đấu, thì hắn sẽ ra tay diệt trừ mối hậu họa. Nhưng đây là điều mà hắn không muốn nhất, thận trọng vẫn tốt hơn, đó cũng là công việc của hắn.
Bình phẩm về trà Long Tỉnh, Hà Tích Phượng cùng Gulina bắt đầu nói chuyện trời đất suốt nãy giờ đều là văn hóa, hoàn toàn không giống như là hai bên đang đàm phán,lúc này là lúc thích hợp nhất để nói tới việc hợp tác.
Xem ra hai bên đã trở nên thân thiết Hà Tích Phượng mới đưa ra báo cáo chi tiết về tình hình của Hương Tạ Hiên, cười giải thích nói:" Gulina đây là tình hình cụ thể của Hương Tạ Hiên chúng tôi, hi vọng cô giành thời gian xem qua, còn về bàn bạc cụ thể chiều nay chúng ta sẽ tính tiếp. Trà đã uống xong xin mời mọi người đến phòng ăn, thưởng thức đồ ăn truyền thống của Trung Quốc.”
Gulina cố nhấp nốt một ngụm trà, dường như vẫn còn rất luyến tiếc, nhưng xem ra sức hấp dẫn của đồ ăn vẫn lớn hơn trà.
Chuyến khảo sát này, kì thực giống như một chuyến du lịch,mọi vấn đề đều đã tìm hiểu rõ cả rồi, lần này chỉ là thủ tục bắt buộc mà thôi.Dù sao khó khăn lắm mới có cơ hội được đến đây thì cứ tận hưởng đi đã, bây giờ cô ta cũng không còn làm ở cục tình báo cũng không cần phải lên kế hoạch nọ kia nữa, một tháng sống bình thường khiến cho cô ta thay đổi rất nhiều, ngoài việc tìm ra sát thủ số một cô ta cũng không có mục tiêu gì nữa.
Thất bại không phải là một kiểu giải thoát, sau khi thất bại trong việc bảo vệ con tin, Gulina bỗng chán ghét cuộc sống đầy nguy hiểm này, nắm bắt lấy cơ hội , tìm một lí do cô ta đã dời xa cái nghề mà mình đã gắn bó suốt năm năm.
Cơm trưa cũng không phải là rất thịnh soạn, chỉ đơn giản mấy món đặc sắc, kết hợp với rượu Mao Đài, không xa hoa, nhưng lại cũng không quá sơ sài, bởi lẽ đối với người phương Tây quen ăn hai ba món thì thế này đã rất long trọng rồi.
Diệp Phong không được thoải mái như người khác, có thể ngồi xuống chờ đợi thức ăn, hắn là người phụ trách tiếp đãi, lựa chọn thức ăn, rượu đều do hắn quyết định. Trước kia hắn rất tự do phóng khoáng nhưng bây giờ biết thân phận của Hà Tích Phượng rồi thì hắn cũng phải làm cho nghiêm túc, chạy tới chạy lui, tường tận dặn dò một lần, mới yên tâm.
Lau mồ hôi trên trán, trở lại phòng ăn, chuẩn bị ngồi cùng Hà Tích Phượng và Gulina thì không ngờ tên người lai John lại bưng một chén đi tới ánh mắt đầy khiêu khích.