Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Là tổng giám đốc Lưu sao!" Diệp Phong dừng bước, xoay người khẽ cười nói:" Vừa nãy nếu không có anh thì tôi đã bị hạ gục rồi, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ."
"Đâu có, đâu có." Lưu Nghị hào sảng mà vỗ vai Diệp Phong ha ha cười nói:" Tôi cũng vì Hương Tạ Hiên thôi nếu như cậu mà bị hạ gục không chỉ tổng tài của chúng ta mất mặt mà phó giám đốc tôi đây cũng mất mặt lắm.Nhưng tửu lượng của cậu quả thật rất khá, ngay cả một người lão luyện như tôi cũng không thể không bái phục."
Nửa câu đầu có lẽ là nịnh nọt, nửa câu sau có vẻ như là thế thật. Hương Tạ Hiên có vẻ rất yên bình nhưng kì thực cũng cũng chia thành nhiều thế lực giằng co, mấy phó tổng vốn không hợp nhau, Nhưng Hà Tích Phượng dựa vào sức mạnh mà liên kết bọn họ lại, như vương triều cổ đại, vua nắm quyền, giữ cho triều đình cân bằng, tiếp tục phát triển và không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Nhưng lúc này trong ba phó tổng ông ta đáng gờm nhất, bởi ông ta là người lớn tuổi nhất,trước kia, đó cũng là một ưu thế, nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại.
Theo ý Hà Tích Phượng thì phải thay đổi, đe dọa đến số tiền dưỡng lão của ông ta, nên nhân lúc quan trọng ông ta tìm cách nhờ người nói tốt cho mình vài câu, để giữ vững địa vị.
Diệp Phong này là một nhân vật có tiềm năng, ông ta sớm đã đoán được Diệp Phong rất có tương lai, thậm chí hắn cũng rất được lòng Hà Tích Phượng nên đối xử tốt với hắn, sau này sẽ có lợi cho ông ta, biết đâu còn được trả ơn gấp mấy lần.
Nghĩ vậy nên Lưu Nghị mới quyết định gọi cái tên vốn dĩ không thân thuộc kia lại, ra sức tỏ ra thân thiết.
Đối với tên Lưu Nghị này, Diệp Phong cũng đã nghe người khác nói nhiều rồi, vốn dĩ chưa tiếp xúc nhiều, ấn tượng trước kia cũng không được tốt lắm nhưng bây giờ thì có khá hơn chút.
Đương nhiên hắn cũng biết ông ta chỉ lợi dụng vậy thôi, nếu như hắn vẫn còn là một nhân viên quèn không chức vụ gì thì chắc chắn vị phó giám đốc chức cao vọng trọng đó sẽ không thèm để ý đâu, chứ đừng có nói là bắt chuyện trong nhà vệ sinh.
Trước đó, Diệp Phong cũng chỉ nói dăm ba câu, bây giờ thì lại không vội vã như vậy, hắn đã nghĩ rồi, nếu như thật sự muốn trà trộn ở Hương Tạ Hiên thì phải thay đổi thái độ với cả nhân viên và cấp trên.
"Để phó giám đốc Lưu cười chê rồi." Diệp Phong sửa sang lại quần áo, cúi đầu cung kính nói:" Mặc dù tôi không tiếp xúc với anh nhiều nhưng đã sớm nghe đại danh, đặc biệt là biệt danh rất mĩ miều về tài uống rượu, muốn nói uống rượu, tôi sao có thể sánh với anh. Vừa rồi tôi còn nôn hết ra chắc anh cũng thấy khi nãy chỉ là gắng gượng thôi, đến bây giờ vẫn thấy hơi nhức đầu!"
Nghe được lời này, Lưu Nghị thầm chửi trong lòng uống năm chai rượu Mao Đài, không nôn ra mới là lạ, nếu ông mày mà uống như thế muốn đỡ chắc cũng không đỡ nổi. Váng đầu? Không trúng gió mà chết đã là may lắm rồi.
Che giấu sự khinh bỉ, ông ta ha ha cười nói:" Diệp Phong cậu khiêm tốn quá rồi, Biệt danh tiên rượu của tôi cũng chỉ là hư danh thôi, cậu mới là cao thủ chân chính, xem ra biệt danh thần rượu sớm muộn gì cũng thuộc về cậu thôi, hôm nay cậu đúng là chiến thắng trở về."
Thấy Diệp Phong không có phản ứng gì, chỉ mỉm cười mà tiếp nhận Lưu Nghị nghiêm mặt nói" Nhưng tôi khuyên cậu thật lòng, cậu còn trẻ không nên tranh đấu tàn khốc như vậy,bây giờ thì không việc gì, nhưng sau này thì hậu quả khó lường, tôi là người từng trải tôi biết, khi trẻ tôi cũng uống bạt mạng, nên bây giờ mới khiến cho dạ dày đau, sức khỏe là vốn quý, sau này uống ít thôi, lời tôi nói có hơi khó nghe, cậu đừng để bụng."
Mấy câu này cứ như là bạn bè thân quen sao có thể khiến cho đối phương thấy phiền được chứ, Diệp Phong lẽ nào lại không nhìn thấu ông ta. Quan tâm đến sức khỏe của nhân viên, xem ra đó là một cấp trên mà ai cũng muốn có.
"Phó giám đốc Lưu, cám ơn anh đã nhắc nhở,chỉ là cái tên người nước ngoài đó quá kiêu ngạo, nên tôi bị kích động." Hắn giải thích.
Lưu Nghị hài lòng mà gật đầu,Diệp Phong này xem ra cũng dễ hòa thuận, lúc này xem ra không còn thái độ khinh thường Lão Lô như hôm trước. Ông ta rất biết lợi dụng thời cơ, không bất cẩn tiếp xúc với một người không rõ lai lịch. Lão Lô và ông ta đều đã già, bây giờ hắn lại trở thành phó giám đốc đương nhiên là phải xích lại gần nhau rồi.
Thời cơ đã đến,ông ta đưa cái chai thuốc nhỏ trong tay ra cho Diệp Phong: " Người anh em, đây là dược liệu vợ tôi mang về từ nước ngoài để bổ dạ dày, tốt lắm, đặc biệt là sau khi uống rượu xong, chai này còn chưa mở ra đâu, cậu cầm lấy đi, khi nãy uống nhiều như vậy, dạ dày nhất định không dễ chịu gì, uống thuốc, nghỉ ngơi đi, Hương Tạ Hiên chúng ta còn phải dựa nhiều vào cậu đấy."
ánh mắt đầy quan tâm làm cho Diệp Phong không nỡ từ chối, bất đắc dĩ đưa tay nhận cái chai nói:" Cám ơn anh, lãnh đạo như anh bây giờ quả là hiếm, thật sự làm cho tôi rất cảm động, sau này có chuyện gì mà tôi có thể giúp cứ nói, tôi sẽ dốc hết sức.”
Lưu Nghị chỉ chờ những lời này, ông ta vui vẻ ra mặt, vừa vỗ vai hắn nói" Tuổi trẻ tiền đồ rộng mở.” rồi đẩy cửa ra đi.
Trong Toilet Diệp Phong nhìn cái chai trong tay cười, làm một động tác đẹp vứt cái chai bay thẳng vào thùng rác. Hắn tiêu hóa được vỏ cây, được thịt sống thì cần gì thuốc dạ dày.