Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
.
“Gia gia, người không cùng với với chúng con sao? Mọi người trong nhà đều rất nhớ người.”. Mã Hiểu Mai nũng nịu.
“Ta không thể trở về!”. Mã Đang Phong lắc đầu, trong mắt lão hiện lên chút gì đó đau đớn, nói:” Ngươi không biết tình cảnh hiện tại của Huyền cảnh, người tu đạo một khi tiến vào, sẽ rất khó đi ra ngoài. Trừ phi có lệnh bài do năm Lệnh chủ của năm thế lực ở Huyền cảnh phát ra. Nếu không, chúng ta không có cách nào tự do đi tới đi lui giữa Huyền cảnh và thế giới thật.”.
Mã Hiểu Mai nghe vậy, vội vàng hỏi:” Nhưng sao những kẻ trong ma đạo lại có thể...”.
Mã Đang Phong cười khổ, nói:” Thật ra những người trong ma đạo lợi dụng các sức mạnh tà ác để lén lút mở thông đạo, nhưng bọn họ chỉ có thể lợi dụng các loại ma quỷ để làm việc giúp họ thôi, chính họ cũng không ra ngoài được.”.
“Tại sao lại có chuyện như vậy?”. Mã Hiểu Mai có chút hiếu kì hỏi.
“Nguyên nhân cụ thể thì ta không rõ, chỉ nghe nói, ngàn năm trước ngũ đại lệnh chủ họp lại, bọn họ dùng sức mạnh vô biên định ra pháp tắc tối cao của Huyền cảnh, nếu không có lệnh bài của ngũ đại lệnh chủ, một khi tự ý rời khỏi Huyền cảnh sẽ bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.”. Mã Đang Phong giải thích.
“Ngũ đại lệnh chủ rốt cuộc là người như thế nào?”. Long Vũ đột nhiên lên tiếng hỏi.
“A... Ngươi tỉnh dậy khi nào?”. Mã Hiểu Mai giật mình đẩy Long Vũ ra, mắt trợn tròn nhìn Long Vũ trừng trừng, nhưng khuôn mặt lại có chút đỏ lên.
Long Vũ cười khan một tiếng, nhớ lại hồi nãy tựa đầu lên bộ ngực sữa, chậc, thật là ấm áp, thật là co giãn, lại còn có mùi thơm nữa chứ. Đưa tay lau nước bọt ở khóe miệng, Long Vũ nói:” Người ngươi thật là thơm...”.
“Phì, ngươi đúng là miệng chó không mọc được ngà voi...”. Mã Hiểu Mai khẽ gắt một tiếng, ngoảnh mặt sang chỗ khác, không đoái hoài đến Long Vũ nữa.
Mã Hiểu Mai vỗ tay cười to, chuyển sự chú lên Long Vũ, cười hì hì nói:” Tên nhóc này, thật là giỏi, không ngờ có thể chọc tức cháu gái lão.”.
“Ăn ngay nói thẳng thôi mà.”. Trên mặt Long Vũ hiện lên một nét nghiêm trang, nói:” Người nàng ấy thật sự rất thơm, chẳng lẽ lại muốn ta nói thối hoắc à?”.
“Ha ha, tên nhóc nhà ngươi thật là có ý tứ...”. Mã Đang Phong cười vang một tiếng, rồi tiếp tục giải thích:” Huyền cảnh được chia thành năm vùng đất là Long Quật (hang rồng), Phượng Sào (tổ phượng), Ma Giới, Huyền Linh Thiên và Đại Thế Giới. Mỗi vùng đất do một Chí tôn Thống lĩnh làm lệnh chủ. Chỉ có họ mới có thể ban ra lệnh bài tự do đi lại giữa thế giới thật và Huyền cảnh. Chỉ là 300 năm trước, ngũ đại lệnh chủ đột nhiên mất tích, trong những năm nay, không có ai có được lệnh bài của bọn họ.”.
“Chủ nhân, hãy tiếp tục hỏi...”. Đột nhiên Long Vũ nghe được tiếng của La Lâm:” Ta cần thu thập tin tức về Huyền cảnh từ người này.”.
Long Vũ nghe vậy, hỏi tiếp:” Gia gia, người có thể nói kĩ về Huyền cảnh không, con muốn tìm hiểu thêm một chút.”.
Mã Đang Phong vì trị thương cho Long Vũ mà đạo lực bị tổn thương nghiêm trọng, đang cần nghỉ ngơi rồi mới đi tiếp, lão suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói:”Cũng được, các ngươi còn thời gian 5 ngày, tạm thời không cần nôn nóng. Ta sẽ nói cho các ngươi một chút tình hình thực tế của Huyền cảnh.
“Trời đất ở Huyền cảnh chia làm năm vùng, gồm Long Quật, Phượng Sào, Ma giới, Huyền Linh Thiên và Đại thế giới... trong đó Long Quật là nơi Long Tộc tụ tập, lệnh chủ là Long Hoàng. Phương Sào lại do Đa Sắc Kim Phượng chiếm đóng, lệnh chủ là Phượng Hậu. Nghe nói hai thế lực này vốn là dân bản xứ ở đây, tuy nhiên ngoài hai phe này còn một số loài yêu tinh quỷ quái sinh sống. Đây cũng chính là hai thế lực mạnh nhất ở Huyền cảnh. Còn lại Ma Giới, Huyền Linh Thiên và Đại Thế Giới là nơi loài người tụ tập, trong đó Ma Giới là nơi của những người tu chân trong ma đạo, lệnh chủ là Hắc Thiên Ma Thần, nghe nói sức mạnh của hắn chỉ yếu hơn Long Hoàng và Phượng Hậu chút đỉnh. Về Huyền Linh Thiên lại là địa bàn của người tu chân trong chính đạo, lệnh chủ là Cửu Huyền Nhân Hoàng, tu vi ngang bằng với Hắc Thiên Ma Thần. Còn Đại Thế Giới do những người trong Phật Đạo làm chủ, ở đây có tốt có xấu, có hòa thượng có ni cô, nhưng tất cả đều tu hành Phật Đạo. Lệnh chủ của bọn họ là Bồ Đề Kim Phật, lai lịch cùng tu vi đều không rõ, cũng là ngũ phương lệnh chủ thần bí nhất.”. Mã Đang Phong nhìn Long Vũ và cháu gái một chút rồi tiếp tục giải thích:” Vị trí bây giờ của chúng ta là vùng núi non hoang vu của Huyền Linh Thiên, mặc dù ma thú ở đây cấp bậc không cao nhưng đối với những người tu vi như các ngươi đủ thành nguy hiểm trí mạng. Được rồi, khu rừng các ngươi đã đi qua gọi là Tử Vong Sâm Lâm (zh: nói nôm na là rừng chết.), bên trong ma thú hoành hành, ngay những người tu chân như bọn ta cũng phải hành tẩu cẩn thận. Nói thật, hai đứa có thể đi qua nơi đó an toàn đúng là một kì tích.”.
Mã Hiểu Mai nghe vậy thầm hít một hơi lạnh, trong ánh mắt nhìn Long Vũ hiện lên chút gì đó sâu xa. Nghĩ kĩ lại, bọn họ có thể bình an đi đến đây, ít nhiều có liên quan đến tên lưu manh này.
Long Vũ cười hiểu ý, hắn biết rõ, tất cả đều là công lao của La Lâm, nếu không có bản đồ điện tử của nàng, bọn họ không cách nào tránh né được đám ma thú hung ác kia. Từ đó Long Vũ càng ý thức được tầm quan trọng của La Lâm. Đương nhiên cũng không thể tin nàng hoàn toàn, nói lại chuyện đụng độ bầy dơi, nếu không phải Mã Đang Phong đến kịp, có lẽ giờ này hắn đã xong rồi.
Ngừng một chút hắn hỏi tiếp:” Gia gia, người định mang bọn con ra bằng cách nào?”.
“Người là gia gia của ta, không phải của ngươi, không được kêu loạn như thế.”. Mã Hiểu Mai bất mãn:”Nhớ kĩ, phải gọi là Mã gia gia...”.
“Gọi Mã gia gia nghe xa lạ lắm, cứ gọi là gia gia có vẻ thân mật hơn...”. Long Vũ mồm mép ba hoa, vừa cười vừa nói:”Gia gia, người nói gì đi?”.
“Ha ha!”. Mã Đang Phong cười lớn, xem ra rất thích Long Vũ, lão vui vẻ nói:"Cứ gọi là gia gia, cứ gọi là gia gia, nhóc con ngươi cứ gọi như Hiểu Mai!”.
“Hừ!”. Mã Hiểu Mai hừ một tiếng rồi không thèm chú ý đến Long Vũ nữa.
Ngừng một chút Mã Đang Phong tiếp tục giải thích:” Mặc dù đã vào Huyền cảnh thì không được tự ý đi ra ngoài, nhưng hai đứa vốn không phải là người của Huyền cảnh nên có thể trở ra, yên tâm đi, chuyện này cứ để ta lo liệu.”. Mã Đang Phong nói với vẻ đầy tự tin.
.......
......
“Chủ nhân, ta đã có biện pháp!”. Đột nhiên, tiếng nói của La Lâm vang lên trong đầu Long Vũ:” Căn cứ vào tính toán của ta, ngọc bội trên cổ Mã Đang Phong có thể mang chúng ta về thế giới thật. Cái kia có khả năng chính là lệnh bài Phượng Hoàng (zh: chậc, định dịch là Mật Lệnh Phượng Hoàng) của lệnh chủ Phượng Sào.”.
Long Vũ trong lòng cố kìm nén hưng phấn:” Ngươi khẳng định đó chính là lệnh bài Phượng Hoàng chứ? Nếu vậy ta phải làm gì bây giờ?”.
“Theo phản ứng của Mã Đang Phong, hắn nhất định không biết đó là lệnh bài Phượng Hoàng, ngài hãy tìm cách lấy lệnh bài, ta có cách kích hoạt đưa mọi người trở về.”.
Đối với phân tích của La Lâm, Long Vũ chưa bao giờ nghi ngờ, ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn chằm chằm tấm ngọc bội trên cổ Mã Đang Phong.
“Ngươi đang nhìn cái gì đấy?”. Mã Hiểu Mai chợt quay qua, phát hiện ánh mắt Long Vũ đang nhìn vào cổ gia gia, lập tức gắt nhẹ một tiếng.
Mà lúc này Mã Đang Phong vốn tập trung giải thích cũng chú ý đến ánh mắt của Long Vũ.