Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Duyệt hẹn gặp.
“Được rồi, về chuyện ma quỷ ở hồ Linh Trạch, ta có một chuyện cần báo cho ngươi, đó là Thông linh Mã gia đã quyết định nhúng tay, cho nên ngươi cũng đừng dính vào nữa.”. Tuyết Cơ nói.
“Vậy còn tiền thù lao thì sao?”. Long Vũ nhíu mày hỏi.
“Còn muốn kiếm tiền nữa hả? Theo Mã Ngọc nói, nữ quỷ trong hồ Linh Trạch có lai lịch rất lớn, có khả năng liên quan đến những người trong ma đạo, do đó chuyện này đã vượt quá khả năng của ngươi.”. Tối qua Tuyết Cơ đã nhận được thông tri của Mã Ngọc, hắn hi vọng nàng cảnh báo Long Vũ một chút.
......
......
Xế chiều, ngoài ý muốn của Long Vũ, hắn nhận được cú điện thoại của Hàn Duyệt, nàng hẹn hắn gặp mặt tại quán cà phê “Thượng Đảo” gần trường, nói là có chuyện quan trọng cần bàn.
Long Vũ đoán nàng tìm mình chắc chắn liên quan đến hồ Linh Trạch. Hắn vốn muốn cự tuyệt nhưng Hàn Duyệt không cho hắn một giây cơ hội, vừa nói xong lập tức cúp máy.
Tuyết Cơ đã cảnh báo Long Vũ không được quan tâm đến chuyện ma quái ở hồ Linh Trạch, hắn cũng quyết định không tham gia náo nhiệt. Nhưng hôm nay Hàn Duyệt lại chủ động liên lạc, mà căn cứ vào phép lịch sự tối thiểu, Long Vũ phải đúng hẹn.
Nhắc tới quán cà phê “Thượng Đảo” thì sinh viên đại học Thiên Hải không ai không biết, bởi vì đây là nơi nói chuyện yêu đương thích hợp nhất. Sau 8h tối, đến quán này phần lớn đều là sinh viên. Thật ra Long Vũ cũng từng đến đây một lần với Tuyết Cơ, nhưng cũng được lần đó thôi. Ai bảo hắn độc thân, ai bảo hắn thuần khiết tới mức tay của chị em phụ nữ cũng chưa từng nắm quá. Đượng nhiên chuyện sờ ngực Mã Hiểu Mai thì không tính, dù sao lúc ấy hắn có nguyên nhân “thuần khiết”. Hơn nữa, mặc dù lúc ấy sờ soạng thật nhưng hắn không kịp hưởng thụ cảm giác thế nào. Nên giá nào hắn cũng cam đoan mình còn “ấy” lắm!
Lúc Long Vũ đẩy cửa đi vào, cảnh tượng đập vào mắt hắn là đều là những cặp tình nhân ở khắp nơi, mà trong đó có không ít mĩ nữ.
“Ở bên này...!”. Đang lớ ngớ không biết đi đâu thì Long Vũ nghe được tiếng gọi của Hàn Duyệt. Nhìn về hướng tiếng gọi, Long Vũ nhận ra Hàn Duyệt đang ngồi ở một bàn cách cửa sổ không xa, nàng đang vẩy tay với hắn.
Vừa ngồi xuống, Long Vũ đã hạ giọng lầu bầu:”Hừ, củ cải ngon đều bị heo ăn...”.
Hàn Duyệt nghe vậy, gương mặt vốn luôn lạnh lùng chợt tươi cười, hứng thú nhìn thái độ lúc này của Long Vũ, nói:” Sao vậy? Không nghĩ tới tiểu thiên sư của chúng ta cũng biết ghen ghét người khác nha. Thế nào có phải nổi lòng xuân rồi không, muốn tìm bạn gái xinh đẹp chứ gì? Nếu ngươi giúp ta giải quyết chuyện hồ Linh Trạch, ta có thể giới thiệu cho ngươi vài cô bạn gái xinh xắn, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng. Thôi bỏ qua chuyện này, nói chuyện chính trước. Theo điều tra của ta, 10 năm trước có một cô gái tên Lưu Phỉ Phỉ chết ở hồ Linh Trạch. Mặt khác ta tìm hiểu một ít thông tin về yêu ma quỷ quái, sở dĩ người sau khi chết biến thành quỷ là do trước khi chết mang theo oán niệm quá nặng. Giống như Lưu Phỉ Phỉ cũng biến thành ác linh, đó là do khi chết có oán niệm nặng nề. Oán niệm càng nặng thì biến thành ác linh càng mạnh mẽ. Nghe nói, muốn đối phó loại ác linh này phải bắt tay tìm nguyên nhân cái chết của nàng mới được... Đáng tiếc... Điều tra không thuận lợi, lãnh đạo cục không cho phép ta tiếp tục điều tra nữa.”.
Theo điều tra của Hàn Duyệt, nàng phát hiện Lưu Phỉ Phỉ năm đó không phải chết đuối mà là bị giết, chuyện này lại có liên quan đến một vị chức sắc còn “ngồi ghế” của thành phố Thiên Hải. Cũng vì lí do này mà điều tra của nàng gặp trở ngại, chẳng những lãnh đạo cục không cho nàng điều tra mà hồ sơ vụ án năm đó cũng bị mất, theo như đồng nghiệp giữ hồ sơ nói lại thì hồ sơ hẳn là bị trộm mất rồi. Đương nhiên Hàn Duyệt không tin lời bọn họ. Nếu nàng đoán không sai, hồ sơ đã bị vị lãnh đạo kia hạ lệnh tiêu hủy.
Mà chuyện càng như vậy Hàn Duyệt càng muốn làm đến cùng. Vì đây là vụ án đầu tiên Hàn Duyệt nhận sau khi nàng tham gia đội cảnh sát, do đó nàng không muốn bỏ dở giữa chừng, cho dù lãnh đạo có hạ lệnh ngừng điều tra đi nữa.
Hôm nay hẹn Long Vũ ra đây, thật ra là muốn nhờ các mác Thiên sư của hắn để giúp nàng điều tra chân tướng vụ này.
Long Vũ tỏ ra rất hứng thú nghe Hàn Duyệt giảng giải nguyên nhân hình thành ác linh với mình. Hắn thầm bật cười, không ngờ nữ cảnh sát biến thành nữ Thần côn nhanh thật! Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, những điều nàng nói đều là thuyết pháp cơ bản của Huyền môn, nói trắng ra là nàng đang múa rìu qua mắt thợ.
Chỉ là bây giờ Long Vũ không còn hứng thú tham gia vụ này. Sự tình giờ đã liên quan đến người trong ma đạo không phải người bình thường như hắn và Hàn Duyệt có thể nhúng tay.
“E hèm, này Hàn cảnh quan, ta có thể nói vài câu không?”. Từ khi gặp mặt đến giờ hắn chưa từng có cơ hội há mồm nói gì cả. Bởi vì Hàn Duyệt cứ như ăn phải xuân dược, vẻ mặt đỏ hồng hưng phấn, khoa chân múa tay nói mãi không dừng.
“Là như thế vầy, chuyện này ta không muốn tham gia nữa.”. Long Vũ nói.
“Ngươi có ý gì?”. Hàn Duyệt nhíu mày hỏi:” Ngươi làm người như vậy sao? Tại sao ngươi có thể bỏ việc giữa chừng như vậy?”.
Long Vũ nghiêm mặt nói:” Hàn cảnh quan thật không dám giấu diếm, chuyện hồ Linh Trạch không còn là chuyện mà chúng ta có khả năng quan được, ta đề nghị ngươi không nên xen vào nữa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó!”.
“Ý ngươi là ngươi không có năng lực tham gia vào vụ này hả?”. Mặt Hàn Duyệt dần lạnh, bất mãn nói:” Ngươi khẳng định là ngươi sẽ mặc kệ chuyện này phải không?”.
“Ta mặc kệ!”. Long Vũ kiên quyết trả lời.
“Ta sớm biết ngươi là tên thần côn chuyên gạt người mà… Hừ…”. Sau khi có đáp án, Hàn Duyệt giận dữ đứng lên, đạp mạnh xuống nền một cái, rồi xoay người chạy đi.
Long Vũ dở khóc dở cười:”***, lão tử chỉ nói lời thật, không ngờ bị đối xử như thế. Hừ, đồng chí cảnh quan, ngươi tự bảo trọng nhá!”.
......
Thoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, thời gian này, mỗi ngày trừ thời gian học tập tại trường ra, hắn chỉ chăm chú tu luyện không quan tâm đến chuyện khác. Trải qua quá trình nỗ lực không ngừng, bộ động tác thứ sáu của Hỗn Độn Xà cuối cùng cũng xong, hiện giờ hắn đang rèn luyện động tác thứ bảy. Cũng giống như động tác thứ sáu, động tác này cũng có một phương pháp hô hấp thổ nạp riêng. Mặc dù không đến nỗi phải nghịch chuyển kinh mạch nhưng cũng khiến Long Vũ cực kì đau đớn.
Mỗi lần tập mấy tư thế đó lại làm đan điền nhức nhối một trận. Nhưng cũng may, La Lâm ngày càng lộ rõ năng khiếu làm sư phụ của mình, mỗi khi Long Vũ đau đớn vì tu luyện mà muốn buông xuôi, nàng lập tức lải nhải tuyên truyền giáo dục, đả thông tư tưởng hắn, nói hắn phải làm thế này mới đúng, thế kia là sai rồi.
Long Vũ nghĩ, cứ theo cái đà này, người không biết sẽ tưởng hắn chỉ là phó, còn La Lâm mới là chủ mất thôi. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, La Lâm muốn tốt cho hắn, cho nên hắn cũng không so đo với nàng mà tiếp tục cắn răng kiên trì. Mà theo tiến độ trước mắt mà nói, muốn hoàn thành bộ động tác thứ bảy này cần phải khắc khổ rèn luyện thêm ít lâu nữa.
Buổi sáng khi soi gương, hắn phát hiện cái xà hình ấn kí đã phai đi rất nhiều, nếu không nhìn kĩ se không thấy được.