Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đệ nhất tập chương thứ mười máy tính hình người thức giấc ( bác nào có xem phim của em Thư Sướng j đó quên tên rồi, sẽ biết người máy hình người là gì?)
Chiếm cứ hồ Linh Trạch này là một con thủy quỷ cho nên hồ nước hỗ trợ nó rất nhiều. Hồ nước lớn như thế cũng phần nào thể hiện trình độ tu luyện của nó.
Hàn Duyệt dò hỏi:” Xảy ra chuyện gì vậy... có phải cả ngươi cũng không có biện pháp gì?”
“Yên tâm đi, có ta ở đây nàng không cần lo lắng...” mặc dù chuyện hôm nay thật sự rất phiền toái nhưng trước mặt phụ nữ, Long Vũ không thể lùi bước hắn. Với hắn, lúc nào còn giả bộ được thì tiếp tục giả bộ.
“ Grừ...” đang lúc này, con quỷ đã hồi phục vết thương liền quay lại tấn công. Giống như lần tấn công trước, con quỷ vẫn giương nanh múa vuốt xông lên quyết đem Long Vũ ăn tươi nuốt sống.
Long Vũ cũng không dám chậm trễ, vội vàng vận đạo lực ném ra lá chân hỏa phù còn lại, miệng không ngừng rên rỉ đau đớn:” Lại đi đứt 500 nữa rồi...”
Hàn Duyệt thấy vậy, vội vàng hỏi:” có phải không đối phó được không?”
“ Không có...” Long Vũ nhìn làn sương xung quanh, trong lòng thầm than không ổn, con quỷ này không phải loại oán linh thông thường, nó đã sớm nhận ra điểm yếu của lá bùa.
“ Cẩn thận...” ngay lúc Long Vũ đang thất thần, từ hồ Linh Trạch chợt bay ra một bóng đen đánh về Hàn Duyệt. Không kịp suy nghĩ, Long Vũ lao tới ôm Hàn Duyệt vào lòng, thuận thế lăn tròn trên mặt đất.
Lần thứ hai bị ôm, hơn nữa đang trong nguy hiểm, Hàn Duyệt có hơi bối rối. Nhất là Long Vũ lại phạm một sai lầm lớn, một tay hắn đặt trực tiếp lên ngực nàng.
Nếu bình thường nàng đã sớm tát hắn một cái, nhưng giờ đang lúc nguy hiểm nàng cũng không so đo nhiều, bất quá nàng thầm hạ quyết tâm sau này nhất định tìm hắn tính sổ. Hàn Duyệt nuôi “ lợn sữa” hơn hai mươi năm không bị ai ăn. Không ngờ hôm nay lại bị tên nhóc này ăn mất.
“ Tránh ra...”một kích đánh không trúng, bóng đen kia liền xoay lại tiếp tục tấn công. Long Vũ vội đẩy Hàn Duyệt sang một bên, một mình đối mặt với bóng đen kia, giờ phút này trong tay hắn không còn bùa chú, chỉ còn cách sử dụng hỏa dị năng trong cơ thể, lửa mới là khắc tinh của oán linh.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Long Vũ đã bị đánh ngã, cánh tay hắn thậm chí còn bị một vết thương lớn, máu tươi nhanh chóng thấm ướt ống tay áo hắn.
Long Vũ không biết tất cả máu tươi khi chảy đến cổ tay đều bị chiếc đồng hồ tương lai hấp thu không sót một giọt. Cùng lúc đó, màn hình đồng hồ chợt lấp lánh một màu hồng kì dị trong nháy mắt nhập vào Long Vũ. Ngay lập tức, Long Vũ cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh, hắn lập tức kích thích hỏa dị năng lao đến con quỷ.
Điều làm Long Vũ vui mừng là ngọn lửa phóng ra không ngờ dài đến cả mét, trực tiếp đem con quỷ cuốn vào.
“Chủ nhân... cứu ta...” thét lên một tiếng thê thảm, con quỷ quay đầu chui vào hồ nước, ngay lập tức sương mù xung quanh tan biến, ánh trăng một lần nữa xuất hiện.
“Không gian của quỷ biến mất rồi...” Long Vũ vui mừng nói, nhưng tình hình hắn lại không mấy lạc quan, toàn thân đau nhức, kinh mạch trong cơ thể căng phồng như muốn nổ tung. Trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, đột ngột mất hết tri giác.
Mắt thấy Long Vũ hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn trào máu, Hàn Duyệt chợt luống cuống chân tay nhưng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, đem Long Vũ ôm vào lòng, nhanh chân chạy ra ngoài.
......
......
Nghỉ ngơi trong bệnh viện một đêm, hừng đông thì Long Vũ tỉnh lại, ngoại trừ toàn thân đau nhức không còn chút sức lực, thân thể hắn không có gì đáng ngại.
Nhớ lại chuyện tối qua, Long Vũ có chút không tin, hỏa dị năng của hắn không hiểu sao lại mạnh hơn mấy chục lần.
Vươn tay thử phóng ra tia lửa, Long Vũ phát hiện ngọn lửa trên đầu ngón tay không khác lúc trước vẫn leo lét như vậy. Long Vũ nhất thời cảm thấy khó hiểu, không lẽ chỉ là nằm mơ?
“két...” đang lúc này, Hàn Duyệt đẩy cửa đi vào, bộ đồ thể thao tối qua đã được thay bằng bộ váy, cặp chân dài mang vớ đen kết hợp với giày cao gót cũng màu đen, trông nàng rất gợi cảm. Nhìn nàng trang điểm đơn giản, ánh mắt sáng ngời làm người đối diện cũng có cảm giác vui vẻ.
Long Vũ thầm nghĩ tại sao nàng luôn không mặc cảnh phục ( đồng phục cảnh sát) nếu không với khí chất của nàng tin rằng khi mặc vào sẽ càng thêm mĩ lệ.
“ Bác sĩ nói ngươi quá mệt nhọc, nghỉ ngơ một chút sẽ nhanh chóng bình phục, viện phí cứ giao cho ta... bây giờ ta phải về cục. Trưa một chút ngươi có thể tự mình trở về.” Hàn Duyệt vẫn lạnh lùng như trước, thái độ của nàng như không vì Long Vũ đã cứu nàng mà thay đổi.
“ Còn nữa, hôm qua ngươi tốn ngàn rưỡi, ta sẽ trả cho ngươi.” Hàn Duyệt nói thêm.
Long Vũ hỏi lại:” Sao nàng biết ta tốn ngàn rưỡi...?”
“Hừ, ngươi nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, ai mà không biết chứ...” Hàn Duyệt tức giận nói:” lúc đầu ta còn tưởng đó là một câu thần chú...”
Long Vũ nói cười không xong, im lặng không nói nữa.
“Được rồi, cứ như thế đi... ta đi trước, nhớ kĩ, chuyện tối qua không được nói với bất kì ai. Vì yên ổn xã hội, chúng ta thà để dân chúng không tin có ma quỷ. Đây là mê tín thời phong kiến.” Hàn Duyệt dặn dò một lần nữa, nói xong xoay người bước đi.
“Khoan đã...” Long Vũ gọi Hàn Duyệt,hỏi” Sếp Hàn, chuyện tối qua... chẳng lẽ nàng không tính sổ với ta sao?”
“Không cần thiết...” Hàn Duyệt quay lại, lạnh nhạt nói:”Ngươi đã cứu ta, hơn nữa ngươi cũng đã đền bù đầy đủ cho ta, cho nên chúng ta không ai nợ ai.”
Nhìn theo bóng lưng Hàn Duyệt, Long Vũ tự hỏi:” Mình đã làm gì nàng ta nhỉ...?”
......
......
Tan học, Long Vũ định tìm Tuyết Cơ cùng ăn cơm, nhân tiện kể chuyện hôm qua với nàng. Không ngờ, không gọi cho Tuyết Cơ được. Bất đắc dĩ, Long Vũ phải ăn cơm một mình. Buổi chiều không có tiết, nghĩ thân thể còn mệt, hắn đành quay về nhà.
Nằm trên giường, một cơn buồn ngủ ập đến, Long Vũ ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi Long Vũ ngủ say, màn hình đồng hồ trên cổ tay hắn chợt loe lên ánh sáng năm màu, đồng thời một âm thanh dễ nghe của một cô gái vang lên:” Bắt đầu kiểm tra thân thể của chủ nhân... bắt đầu ghi số liệu... bắt đầu kiểm tra ý thức của chủ nhân....”
Lúc này Long Vũ đang chìm trong một giấc mơ, hắn mơ mình đang đi vào một không gian xa lạ , rất rộng lớn, khắp nơi đều là màu trắng, xung quanh không có gì cả. Cái không gian này làm người ta có cảm giác chỉ cần nhẹ nhàng bước đi là sẽ bay được, giống như đã mất đi trọng lực.