Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âm tào địa phủ, trên cầu Nại Hà quỷ đi qua đi lại, quỷ buôn bán nhỏ cũng không ít, gồng gánh, bày quầy bán hàng, cao giọng rao hàng. Đầu cầu vô cùng náo nhiệt, có Viagra uống 1 viên dương khí tràn đầy, có thể sinh ra mộng đẹp đầu thai làm nhà giàu 20 năm, cũng có bán thần du Ấn Độ bôi lên đầu có thể bay thẳng từ tầng 18 địa ngục đến tầng thứ nhất địa ngục đi thăm họ hàng mà không cần leo từng bậc thang quỷ. Đương nhiên, được quỷ quan xã khu mỗi tầng phê duyệt hay không lại là một chuyện khác.
Bên cạnh cầu Nại Hà quỷ mới đến chờ báo cáo đứng chật ních. Dựa theo quy củ, mỗi tên quỷ mới đến lĩnh một tấm thẻ cơm ở chỗ nhân viên quản lý cầu Nại Hà Mạnh Nhị Bà, sau đó lại đến nhà ăn cạnh cầu Nại Hà ăn một bữa cơm âm dương. Đương nhiên trong thức ăn sẽ có đồ ăn đặc trưng của âm phủ là canh Mạnh Bà. Vốn canh Mạnh Bà chỉ uống trước khi đầu thai, nhưng xét thấy mấy năm nay rất nhiều ông chủ nhà giàu chết rồi nhưng bản tính ở dương gian vẫn không thay đổi, tiếp tục đút lót lôi kéo, suy đồi tập tục âm phủ, cấp trên bèn sửa lại quy củ: trước khi qua cầu Nại Hà phải uống canh Mạnh Bà.
"Uống canh Mạnh Bà, từ nay quên quê nhà!"
Mạnh Nhị Bà cũng không phải có quan hệ máu mủ gì với Mạnh Bà, chỉ là vì hâm mộ mà đổi tên, giống như có người hâm mộ tổng thống Mỹ mà đổi tên Ba Mã Áo (Obama). Mạnh Nhị Bà là nhân viên cấp thấp, không thuộc biên chế, không thể ăn cơm biên chế. Bởi vậy mụ phải nghĩ đủ biện pháp kiếm tiền, thế là bên cầu Nại Hà liền mọc lên một điểm bán vé số âm phủ, chủ tiệm dĩ nhiên là Mạnh Nhị Bà. Mặc dù không phù hợp với tinh thần rạch ròi của cấp trên, nhưng Mạnh Nhị Bà có lão công làm quan lớn hậu thuẫn nên Bạch Chủ nhiệm Bạch Vô Thường của khu kinh tế cầu Nại Hà cũng đành mắt nhắm mắt mở, coi như không biết.
"Mua nhanh đê! Xổ số âm phủ kỳ 1114 ngày cuối đây." Mạnh Nhị Bà hướng về phía mấy tên quỷ sai trên đường Hoàng Tuyền gọi lớn.
"Mạnh đại tỷ, cho 10 cái vé số, dãy số tùy ý." Quỷ sai Lý Ngưu Đầu lấy 20 đồng minh tệ quăng cho Mạnh Nhị Bà. Thông thường thì quỷ mới đến đều không có tiền, Mạnh Nhị Bà cũng không buôn bán với bọn hắn. Mụ cười hì hì thu tiền, bật máy xuất ra 10 tấm vé số đưa cho Lý Ngưu Đầu "Ngày mai sẽ mở thưởng, giải nhất lần này đến 2 triệu minh tệ, chúc Ngưu Đầu trúng thưởng lớn."
"Đa tạ đại tỷ chúc mừng, nếu trúng ta nhất định mời khách." Lý Ngưu Đầu cầm vé số, lại thấy bầy quỷ đều rướn cổ nhìn vé số của hắn bèn vung roi quỷ quát: "Cầm thẻ cơm rồi đi ăn cơm nhanh, không được lề mề."
Bọn quỷ mới bị ánh mắt như điện của hắn dọa đến run rẩy, sau khi nhận thẻ cơm ở chỗ Mạnh Nhị Bà liên đi về phía nhà ăn. Hôm nay Mạnh Nhị Bà buôn bán ảm đạm, nhìn bọn quỷ mới lấm la lấm lét tâm trạng cũng trở nên khó chịu, mụ hùng hổ ném từng cái thẻ có đánh số cho bọn quỷ mới.
"Bà chủ, có thể bán cho ta một tấm vé số hay không?" Mạnh Nhị Bà khẽ giật mình, chỉ thấy một tên quỷ mới tuổi trẻ đứng trước mặt, dáng người gầy gò cao cao, dáng dấp cũng khá thanh tú, đứng cùng đám quỷ xung quanh trông như hạc giữa bầy gà. Hắn nhìn máy bán vé số chằm chằm, mặt mũi đầy vẻ hưng phấn.
Người này chính là nhân vật chính của chúng ta, hắn tên là Lý Duy Chỉ, năm nay 25 tuổi, là viên chức nhỏ của một công ty chứng khoán, từ cấp 3 đã thích mua vé số, mua 8-9 năm rồi nhưng cũng không trúng được một đồng. Nhưng 5 ngày trước vận mệnh hắn thay đổi, bất ngờ trúng giải lớn 2 ngàn vạn. Đáng tiếc vui quá hóa buồn, cùng ngày lĩnh thưởng hắn bị phát bệnh tim bẩm sinh, phải đến âm tào địa phủ trình diện.
Mới đến địa phủ, Lý Duy Chỉ có chút đau lòng, nhưng lại có chút chờ mong. Đau lòng vì cha mẹ sẽ không còn được gặp mình. Cũng may hắn chưa có gia đình, bạn gái cũng không, giải thưởng trúng được đến gần 1600 vạn đồng có thể để lại cho cha mẹ dưỡng lão. Chỉ mong đại ca có thể thay mình hiếu thảo với cha mẹ. Mà mong đợi là hắn có thể trùng sinh, hắn muốn ra sức xây dựng sự nghiệp lớn một lần. Trên đường đi có quỷ mới lo lắng đầu thai làm lợn dê nhưng hắn lại không lo, cuộc đời hắn không làm chuyện gì xấu. Chỉ là khi còn bé dùng ná thun bắn chết mấy con kiến, lúc cấp 3 nhìn lén Vương đại tỷ nhà bên cạnh tắm rửa mà thôi.
Về phần công việc trên thị trường chứng khoán có lúc tạo nghiệt, cũng không không thể trách hắn. Muốn trách thì trách cấp trên chỉ thị, hắn chỉ nhận một phần lương ít ỏi, hốt bạc là ông chủ, hơn nữa thị trường chứng khoán có mạo hiểm đã được nhà nước nhắc nhở, chỉ trách các ngươi quá tham lam, trúng một lần lại muốn lần nữa. Muốn tính cũng phải tính bọn tham quan ô lại kia, không tới phiên hắn.
Vì sự nghiệp lớn kiếp sau hắn đã chuẩn bị kỹ càng, hắn ghi nhớ kỹ dãy số trúng thưởng trong 3 năm liền. Nếu như có thể trùng sinh sớm lại mấy năm mình sẽ có thể phát tài lớn. Không cần mỗi lần đều trúng, chỉ cần trúng 10 lần là được rồi! Lý Duy Chỉ càng nghĩ càng sướng, miệng há càng lớn. Đáng tiếc giấc mộng đẹp bị ánh mắt như đuốc của Lý Ngưu Đầu đánh thức, "Nằm mơ hả! Uống canh Mạnh Bà xong ngươi còn nhớ cái đầu ngươi á!" Canh Mạnh Bà, đúng rồi! Hắn nhớ rồi, uống canh Mạnh Bà thì tất cả chuyện kiếp trước đều quên hết. Lý Duy Chỉ lại trở nên lo lắng, có cách nào không phải uống cái canh đáng chết kia đây? Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay, mấu chốt là hắn không có thứ gì đáng giá để hối lộ tên Lý Ngưu Đầu này.
Bây giờ Lý Duy Chỉ hưng phấn đến độ muốn kêu to. Âm phủ thế mà cũng có bán vé số, mình chết có giá trị a! Hắn thấy Mạnh Nhị Bà đang ngẩn ra, bèn lườm quỷ sai một cái, thấp giọng nói: "Cho ta một tấm vé số."
Cửa hàng nhỏ không ép khách, Mạnh Nhị Bà lập tức tươi cười hỏi hắn: "Ngươi tên là gì?"
Địa phủ có quy định mua vé số phải dùng tên thật để phòng ngừa gian lận trong khi phát hành. Lý Duy Chỉ nói: "Ta tên Lý Duy Chỉ, Lý (李) ghép từ "mộc tử" (木子), Duy trong "duy sinh tố" (vitamin), Chỉ trong "đình chỉ"."
Nói đến đây Lý Duy Chỉ chợt nhớ một điểm chết người là trên người mình không có tiền! Hắn sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Vị đại tỷ này có thể bán thiếu không?"
Sắc mặt Mạnh Nhị Bà lúc này liền trầm xuống. "Đùng" một tiếng, mụ xóa tên hắn trong máy xổ số. "Thiếu"? Hắn giỡn mặt mình sao? Lát nữa uống canh Mạnh Bà, quỷ mới nhớ chuyện hắn đã mua vé số!
"Đi! Đi! Đi! Đừng ở đây quấy rồi, coi chừng ta nói Lý Ngưu Đầu đập ngươi!" Mụ ném thẻ cơm cho Lý Duy Chỉ, đuổi hắn đi. Lý Duy Chỉ lưu luyến nhìn máy bán vé số, đành phải bất đắc dĩ đi theo đội ngũ.
Không bao lâu sao tất cả quỷ mới đều lĩnh xong thẻ cơm, trước máy bán vé số lại trở nên quạnh quẽ. Tâm trạng Mạnh Nhị Bà cực kém, mụ tắt máy, cả tháng nay không bán được tới 1 vạn minh tệ, lại còn muốn nói kiếm tiền, lão chồng biết lại cười chết! Hắn đi làm ngay bên cạnh, một tháng còn có 7 vạn minh tệ tiền xe, còn mình cả ngày bận rộn kiếm chút tiền lẻ làm gì để chịu khổ? Hay là trở về làm phu nhân quan lớn đi thôi!
"Leng keng!" Tiếng chuông xe thanh thúy vang lên, người đưa thư Tôn Mã Diện cưỡi một chiếc xe tự hành vĩnh cửu màu xanh lá chạy như bay đến. Hắn giẫm một chân lên quầy xổ số, lớn tiếng hỏi: "Mạnh đại tỷ, tên quỷ mới gọi là Lý Duy Chỉ có tới chưa? Có thư cho hắn ở đây!"
"Lý Duy Chỉ?" Mạnh Nhị Bà chợt nhớ tới tên quỷ trẻ tuổi muốn mua vé số lại không có tiền, mụ chỉ nhà ăn cách đó không xa, "Hắn chuẩn bị ăn cơm âm dương, uống canh Mạnh Bà trong kia!"
"Vậy ta lấy thư của người nhà đốt cho hắn đưa cho tỷ, làm phiền đại tỷ chuyển cho hắn dùm!" Người đưa thư Mã Diện vô trách nhiệm ném thư tín xuống quầy, dùng sức đạp một cái, xe tự hành chạy xa như một làn khói.
"Bệnh chung của đơn vị hành chính sự nghiệp!" Mạnh Nhị Bà căm giận phàn nàn: "Chuyện lớn thì không làm được, chuyện nhỏ lại không muốn làm, tự dưng lại thêm việc cho lão nương này."
Mụ vừa mắng, vừa tiện tay bóc thư ra xem. Đôi khi dương gian sẽ đốt vài tờ 100 đồng xuống, nếu như bị mụ nhin thấy sẽ coi như đền bù cho khối lượng công việc gia tăng!
Mở thư ra, bên trong là một tờ giấy A4, hay thật ra là một bản sao của một tờ vé số. Bên trên có một dãy số, "Đã đổi giải nhất 2 ngàn vạn", Mạnh Nhị Bà bỗng nhiên kêu to "A!" một tiếng, 2 chân nhảy lên cao 2-3 trượng, đôi mắt trừng thành hình vuông. Trên tờ vé số ghi rõ ràng, kỳ 1114! Không phải ngày mai mở thưởng kỳ này sao? Âm phủ với dương gian sử dụng chung một hệ thống xổ số nhưng do nguyên nhân chênh lệch, thời gian mở thưởng ở âm phủ chậm hơn dương gian 1 tuần lễ, mà con số trúng thưởng hoàn toàn giống nhau. Mặc dù có khả năng gian lận, nhưng ngăn cách 2 tầng sinh tử cho dù Diêm Vương gia cũng không có cách nào đi thăm dò tình huống ở dương gian.
"Giải nhất 2 triệu đồng a!" Mạnh Nhị Bà hưng phấn đến mức khoa tay múa chân, tựa như mụ đã trúng giải thưởng lớn. Giống như mụ đang uống thuốc lắc, ảo giác trong não đã hoàn toàn mất khống chế, trúng thưởng xong trước tiên mụ nhất định phải mua 10 cái giỏ LV mới nhất, cho dù trong nhà có tiến nhưng lão công lại nói phải khiên tốn, không thể để cho cơ quan điều tra liêm chính hoài nghi khai báo tài sản của nhà bọn hắn là giả, kết quả khiến mụ phải chịu khổ. Mụ đã xài cái giỏ rách Baleno hơn 20 năm, thật quá khó coi. Đúng, mụ còn muốn mua 20 lọ Chanel No.5, quyết không thể tiếp tục xài Bách Tước Linh. Đương nhiên nhà ở cũng không thể thiếu, năm ngoái công ty bất động sản khe Cửu U giới thiệu khu biệt thự tên gọi "Biệt thự xa hoa nhất địa phủ", 40 vạn minh tệ một thước vuông, mình phải mua một căn! Đơn vị lão công cấp cho 2 căn phòng thì để người nhà mụ ở là được rồi! Còn phải nâng ngực tẩy trắng, đi du lịch Long cung Địa Trung Hải, mua một cái hộ chiếu đi thế giới tây thiên cực lạc...
......
Không biết quỷ mộng này kéo dài bao lâu, cuối cùng Mạnh Nhị Bà mới dần dần tỉnh táo lại, trở về hiện thực âm phủ, mụ còn chưa trúng thưởng đây! Hiện tại vẫn chỉ là một nhân viên quản lý nhỏ ngoài biên chế, không được! Trước hết phải mua tấm vé số này, 2 ngàn vạn ở dương gian chính là 2 triệu ở âm phủ, đây chính là cơ hội nghìn năm để phát tài lớn, tuyệt đối không thể bỏ qua. Nói là làm liền, mụ lập tức mở máy bán vé số, lấy dãy số trên lá thư gõ vào. "Chờ một lát!" mụ chợt phát hiện dãy số trúng thưởng hình như thiếu mất 2 số. Cẩn thận đếm lại, chính xác là thiếu mất 2 số. Mạnh Nhị Bà chớp chớp mắt, nguyên nhân có lẽ do người nhà Lý Duy Chỉ không đốt hết vé số.
"Uy!" Mạnh Nhị Bà bỗng nhiên ngửa đầu lên phía trên hô to phẫn nộ: "Nhà các ngươi đốt vàng mã kiểu gì vậy? Đồ quan trọng như vậy mà không đốt hết, không biết như vậy sẽ hại ma quỷ nhà các ngươi sao?"
Nhưng đây là giải nhất 2 triệu minh tệ a! Trong lòng Mạnh Nhị Bà như lửa đốt, mụ chắp tay sau lưng đi qua đi lại quanh máy bán vé số, làm sao bây giờ? Cuối cùng nên làm gì đây? Bỗng nhiên, mụ tự tát mạnh mình một cái, tên Lý Duy Chỉ kia nhất định còn nhớ rõ dãy số này, sao lại không nghĩ tới hắn đây?
Thế nhưng hắn đang uống canh Mạnh Bà a! Mạnh Nhị Bà quýnh quáng đến mức mặt mày xanh mét, mụ giống như một trận gió xông vào nhà ăn cầu Nại Hà. A Di Đà Phật! Cầu Địa Tạng Vương Bồ Tát phù hộ mình đến kịp, mụ sợ tên Lý Duy Chỉ kia uống xong canh Mạnh Bà thì mọi việc đều quên.