Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đại Minh Quan Đồ
  3. Chương 2 : Thôi Phán Quan đa mưu túc trí
Trước /14 Sau

[Dịch] Đại Minh Quan Đồ

Chương 2 : Thôi Phán Quan đa mưu túc trí

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Còn may, vận khí không tệ, mụ liếc mắt liền nhìn thấy Lý Duy Chỉ gầy gò cao cao đang xếp hàng lãnh cơm, đúng lúc đến lượt hắn, thấy hắn đang muốn cầm mâm cơm, quỷ ảnh của Mạnh Nhị Bà chợt lóe một cái, vọt tới trước mặt hắn, chụp lấy mâm cơm của hắn, nắm lấy cánh tay hắn nói: "Ngươi qua đây, ta có việc muốn hỏi ngươi!"

"Mạnh đại tỷ, ngươi làm cái gì vậy?" Lý Ngưu Đầu bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn lại, Mạnh Nhị Bà trừng mắt hung ác nói: "Cái gì là cái gì, ta muốn hỏi chuyện hắn cũng không được sao?"

Mặc dù Mạnh Nhị Bà là một nhân viên nhỏ ngoài biên chế nhưng chồng mụ lại là phán quan địa phủ, quan lớn chính thức. Loại tiểu nhân vật như Lý Ngưu Đầu nào dám gây sự, hắn trơ mắt nhìn Mạnh Nhị Bà lôi Lý Duy Chỉ đi, không thể làm gì đành nuốt cơn giận vào bụng. Hắn liếc nhìn chén canh Mạnh Bà của Lý Duy Chỉ, mỗi chén đều có đánh số, thiếu một chén cũng không được.

"Ngươi!" Hắn hung hăn đá một lão sắc quỷ đang thèm thuồng nhìn cái mông nữ quỷ, chỉ phần canh Mạnh Bà dư ra nói: "Tiện nghi cho ngươi, uống luôn chén này đi."

Hắn cũng không biết uống liền 2 bát canh Mạnh Bà sẽ có hậu quả gì, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là phải có người uống hết chén canh Mạnh Bà dư ra này.

Lại nói Mạnh Nhị Bà kéo Lý Duy Chỉ đến máy bán vé số, chỉ vào dãy số hỏi: "Còn nhớ dãy số giải nhất này không? Nói đi, chúng ta chia mỗi người một nửa giải thưởng lớn âm phủ."

Lý Duy Chỉ bị cận thị, hắn xích lại gần nhìn hồi lâu, cũng ngây ngẩn cả người. Đây không phải là dãy số trúng thưởng của mình sao? Sao mụ lại biết? Bất quá hình như thiếu mất 2 số, hắn muốn nói ra lại bỗng bỗng nhiên cắn đầu lưỡi. Chờ một lát, bây giờ nhất quyết không thể nói ra được! Lý Duy Chỉ quay lại dò xét Mạnh Nhị Bà một lát, thấy mụ là một nữ quỷ trung niên bụng béo, eo thô còn hơn tê giác, lại giống như chỉ là một nhân viên quèn, không có sắc đẹp, nhưng tại sao Ngưu Đầu lại sợ mụ? Không lẽ ngày xưa bọn hắn là tình nhân mối tình đầu? Lý Duy Chỉ lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ hoang đường này, hắn chợt nhớ tới lúc mình vừa vào công ty chứng khoán, công ty có một bà cô mập làm tài vụ, dường như mọi người đều cố gắng lấy lòng bà. Hắn vốn tưởng là mọi người muốn tìm bà cô mập để thanh toán hóa đơn, về sau mới biết được bà cô mập chính là lão bà của ông chủ lớn. Bởi vậy mới nói nữ nhân không thể chỉ nhìn nàng đang làm cái gì, mấu chốt là phải xem lão công nàng làm cái gì? Vậy bà cô trước mắt này đây? Mụ vừa làm phục vụ vừa bán vé số, thái độ với quỷ sai lại hung dữ, cũng không thấy lãnh đạo để ý đến quản, hẳn là lão công của mụ cũng vậy....

Mặc dù chỉ mới suy đoán nhưng Lý Duy Chỉ quyết định đánh cược một ván, hắn lập tức cười nói: "Dãy số này ta dĩ nhiên nhớ rõ, bất quá ta có 2 cái tâm nguyện nho nhỏ, nếu như đại tỷ có thể giúp ta đạt thành, giải thưởng lớn này dành riêng cho một mình ngươi."

Mạnh Nhị Bà chợt phát hiện mình bắt đầu thích tên tiểu tử này, rất biết cách nói chuyện nha! Rõ ràng là ra điều kiện, lại không nói là ra điều kiện, mà đổi thành tâm nguyện, không có khiến mình xuống nước không được, hắn còn gọi mình là đại tỷ đây!

Mạnh Nhị Bà cười ha ha, "Ngươi nói đi! Đại tỷ có chút quan hệ, có lẽ có thể giúp ngươi."

"Thứ nhất ta không muốn uống canh Mạnh Bà."

Hắn còn chưa nói dứt lời, Mạnh Nhị Bà liền cắt lời, "Ngươi yên tâm, Lý Ngưu Đầu vẫn sẽ cho ta thể diện, ngươi không cần uống."

Còn ý ngầm mụ lại không có nói ra, uống canh Mạnh Bà rồi hắn sao có thể nhớ được dãy số? Mạnh Nhị Bà vừa vội vừa không kìm được nói: "Ngươi nói nhanh tâm nguyện thứ hai đi."

"Tâm nguyện thứ hai sao! Ta muốn hoàn dương."

......

Mạnh Nhị Bà an bài Lý Duy Chỉ trong sở thu nhận lâm thời ở cầu Nại Hà, tâm trạng nặng nề đi tìm lão chồng già của mình. Hoàn dương không thể so sánh với đầu thai, có hạn chế chỉ tiêu nghiêm khắc, còn phải được Diêm La Vương đặc phê, quan trọng hơn là tuổi thọ nhất định phải còn. Mụ chỉ là một nhân viên nho nhỏ, không có năng lực này nên chỉ có thể đi tìm lão công thương lượng. Lão công của Mạnh Nhị Bà là Thôi Phán Quan của âm tào địa phủ, chưởng quản Sinh Tử bạc. Có lẽ hắn có biện pháp giúp Lý Duy Chỉ hoàn dương.

Thôi Phán Quan là người triều Đường, đã làm vị trí phán quan này 1300 năm, vẫn chưa từng được lên chức. Bất quá dường như hắn làm việc cũng cực kỳ an nhàn. Điều này cũng khó trách, phán quan chỉ có một người, nhưng lãnh đạo cấp trên lại có 10 ban ngành, nào là Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngũ Quan Vương, Diêm La Vương, Biến Thành Vương, Thái Sơn vương, Bình Đẳng Vương, Đô Thị Vương, Ngũ Đạo Luân Chuyển Vương v.v... Phần lớn là hư chức không có thực quyền, không như hắn có lợi ích thực tế tay nắm quyền lớn về nhân sự, một quyển sổ Âm Dương Sinh Tử khiến hắn kiếm bộn suốt 1300 năm qua.

Bất quá mấy năm gần đây địa phủ nổi lên làn sóng trong sạch hóa bộ máy, muốn kiện toàn cơ chế giám sát quyền lực, ví dụ như chế độ báo cáo tài sản, hệ thống giám sát thanh toán, thành lập cơ quan liêm chính, Diêm La Vương tự mình đảm nhiệm tổ trưởng ban lãnh đạo trong sạch hóa bộ máy v.v... Những việc này Thôi Phán Quan cũng không mấy quan tâm, hắn đã sớm kiếm đủ, hơn nữa hồ sơ suốt 1300 năm chồng chất như núi, làm sao kiểm tra? Người trong cuộc lớp thì hoàn dương, lớp thì uống canh Mạnh Bà, ai còn nhớ được bọn hắn từng đi hối lộ? Thanh liêm mấy năm cũng không sao, ít nhất cũng có thể tu thân dưỡng tính, cho nên mấy năm nay hắn chưa từng mạo hiểm vì vài đồng tiền lẻ. Không ít tiểu quỷ âm thầm đưa tiền đều bị hắn nghiêm khắc trách cứ, hoặc nộp lên cho cơ quan liêm chính. Bởi vậy liên tục 3 năm hắn đều được bầu làm "Cá nhân tiên tiến thanh chính liêm khiết".

Nghe lão bà kể lại, Thôi Phán Quan bắt đầu nhanh chóng so sánh ước lượng giữa nguy hiểm và lợi ích. Trước tiên tên Lý Duy Chỉ này vẫn chưa qua cầu Nại Hà, trong sổ Âm Dương của mình có tên nhưng vẫn chưa đăng ký hộ tịch xã khu ở địa phủ. Nói cách khác Diêm La Vương chủ quản giám sát vẫn chưa biết đến hắn, mạo hiểm không lớn mà lợi ích lại là 2 triệu minh tệ, lợi ích vượt xa nguy hiểm a! Thôi Phán Quan vuốt vuốt chòm râu dê rừng cười nham hiểm. Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Thôi Phán Quan là tay già đời trong chuyện này, kế hoạch thao tác việc hoàn dương ngoài sổ sách này là xe nhẹ đường quen. Hắn lấy sổ ghi chép điện tử Âm Dương Sinh Tử, dò tìm 2 chữ "Lý Duy" thì được mấy vạn ký lục. Hắn lại tìm trên cột thuộc tính 2 giá trị "Tuổi thọ chưa hết" và "Đợi trả về", lại chỉ còn có hơn 100 cái.

Thôi Phán Quan vừa tìm, vừa thì thầm: "Lý Duy Duy, Lý Duy Bình, Lý Duy Mã, Lý Duy Tha... Lý Duy Chính... Lý Duy Hòa, khoan!"

Ánh mắt Thôi Phán Quan tập trung vào ký lục "Lý Duy Chính", người trong năm Hồng Vũ triều Minh, bị người ám hại đến âm phủ, còn lại 50 năm tuổi thọ chưa hết. Hắn bỗng cười hắc hắc, con quỷ này chính là con hắn muốn tìm. Hắn nâng bút thêm một nét ngang vào chữ "Chỉ" (止) trong Lý Duy Chỉ, vậy là liền xuất hiện 2 tên Lý Duy Chính (正). Phán quan lại đem mã sinh tử của 2 người hoán đổi. Mạnh Nhị Bà bên cạnh rốt cuộc vẫn là đàn bà, mụ rõ ràng đức ông chồng đang phạm tội trong công việc, không khỏi hồi hộp hỏi: "Ta nghe nói Bộ Máy tính điện Diêm Vương đang nâng cấp hệ thống giám sát xổ số, nếu như bị hệ thống mới điều tra ra chúng ta là người mua vé số, lại theo đường dây tra ra ngươi..."

"Đương nhiên ta biết!"

Không đợi mụ vợ nói xong, Thôi Phán Quan liền khoát tay cắt lời mụ, an ủi nói: "Ngươi yên tâm, cấp trên có chính sách, ta có đối sách. Hệ thống mới chỉ kiểm tra gia đình trực hệ đời thứ ba, chúng ta chỉ cần nhờ cậu hai của cô ba của ngươi đi mua tấm vé số này, chẳng phải thoát được kiểm tra sao? Hắn là lão nông trồng rau ở nông thôn, ai cũng sẽ không liên hệ hắn với ta vốn là quan viên chính thức. Hơn nữa bộ phận kỹ thuật của hệ thống thanh toán xưa giờ không ổn định, hay ghi nhầm tên người ta, ta lẫn lộn 2 cái tên Lý Duy Chính chỉ có thể coi là bất cẩn, không phải là lỗi gì to tát. Dù tra ra được tối đa cũng chỉ là cảnh cáo nội bộ. So sánh với 2 triệu tiền thưởng, chút mạo hiểm ấy không đáng nhắc tới! Không đáng!"

"Xong rồi." Thôi Phán Quan hoàn tất thao tác thay tên người, lại nói với lão bà: "Ngày mai mở thưởng rồi, chuyện này phải lập tức làm thỏa đáng tuyệt đối không thể kéo dài. Ta phải đem hắn đi xử lý."

Không đợi lão bà nói gì, hắn lập tức thao tác trên hệ thống, cây bút chạm nhẹ lên màn hình, chỉ chốc lát thời gian đã quay về hơn 600 năm trước. Hắn đưa thân lên một cái đại điện gọi là điện Hồi dương, là một cái thông đạo VIP từ âm phủ trở về dương gian, chuyên dành cho đại gia quan lớn kiếp trước sử dụng, ngoài ra còn dành cho loại quỷ hồn tuổi thọ chưa hết như Lý Duy Chỉ, không, là Lý Duy Chính, sử dụng. Thông thường đều do quỷ sai dẫn bọn hắn đến đây, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, Thôi Phán Quan tự mình thao tác. Hắn liếc quỷ ảnh Lý Duy Chỉ sau lưng, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đi theo ta!" Liền bước nhanh vào trong điện.

Cảm giác hôn mê trong đầu Lý Duy Chỉ dân dần biến mất. Hắn nhớ lại mình rõ ràng đang ở trước máy vi tính trong sở thu nhận cùng nói chuyện phiếm với mấy tên quỷ mạng, sao lại đến nơi này? Hắn tò mò dò xét tòa đại điện này, dù đại điện rộng lớn nhưng lại trống rỗng. Ở hai bên điện treo mười mấy cái bảng hiệu điện tử, ghi cái gì Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, 49 năm trước kia, 49 năm về sau v.v....

"Đại thúc, ta có thể nhập vào thân thể của ta năm 1978 sao?" Lý Duy Chỉ hơi không yên tâm mà thấp giọng hỏi. Bà thím bán vé số nhận lời quá sảng khoái khiến lòng hắn sinh nghi.

Thôi Phán Quan tâm sự nặng nề nên không nghe rõ hắn nói gì, y chỉ vào một cái bảng hiệu nói: "Ngươi tới đứng dưới cái bảng hiệu kia."

Lý Duy Chỉ đi tới, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu thấy có viết chữ "Minh" phía trên. Dù không biết tên quỷ quan này muốn làm gì nhưng rõ ràng là y đã tính sai, hắn vội vàng chỉ chỉ bảng hiệu "49 năm về sau" nói: "Đại thúc, ta đứng ở chỗ kia mới đúng chứ!"

"Hắn không có quên kiếp trước!" Trên lưng Thôi Phán Quan bỗng ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ vào Lý Duy Chỉ run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi không uống canh Mạnh Bà sao?"

Lý Duy Chỉ bỗng cười, cười đến mười phần ám muội, thậm chí còn có chút chột dạ, "Nếu ta uống canh Mạnh Bà thì sao nói cho ngươi số trúng thưởng đây?"

"Hỏng bét!" Thôi Phán Quan quýnh quáng giậm chân một cái, mình lại quên việc này. Không uống canh Mạnh Bà mà hoàn dương sẽ đảo loạn tiến trình lịch sử, tội danh rất nặng! Nếu bị Địa Tạng Bồ Tát phát hiện có thể bị đuổi khỏi biên chế! Thế nhưng lại dẫn hắn về uống lại, chẳng khác nào cùng một người lại sử dụng 2 lần hệ thống thời gian. Trên máy vi tính của Địa Tạng Bồ Tát sẽ hiện ra thông báo "Cảnh cáo", mạo hiểm quá lớn.

Bất quá...

Thôi Phán Quan chợt nhớ hắn chưa qua cầu Nại Hà, Diêm La Vương sẽ không phát hiện tồn tại của hắn. Diêm La Vương không biết, Địa Tạng Bồ Tất lại càng không biết. Hơn nữa, Diêm La Vương biết rồi thì cũng sẽ che giấu thay mình, nội tình của hắn mình vẫn rõ ràng đây! Vấn đề mấu chốt ở chỗ này, nghĩ lại so với trực tiếp hoàn dương cho hắn có mang trí nhớ kiếp trước thì dẫn về uống lại canh Mạnh Bà quá nguy hiểm, huống hồ tên tiểu tử này có thể thắng được Chu Nguyên Chương sao?

Thôi Phán Quan trầm ngâm một hồi nhưng sự hấp dẫn của giải thưởng 2 triệu minh tệ cuối cùng cũng khiến hắn hạ quyết tâm. Sau khi quay về sẽ tìm một tên Lý Duy Chính khác cho uống canh Mạnh Bà để hắn quên mất kiếp trước, giả mạo tên Lý Duy Chỉ trúng giải này.

Nghĩ đến đây y tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Ngươi từ đâu tới đây thì sẽ đi về nơi đó. Đây là thiết luật hoàn dương của âm tào địa phủ. Điều này không liên quan tới chuyện ngươi đứng ở cánh cửa nào. Hôm nay chỉ mở một cái cửa này, ngươi nhanh chóng đứng vào đó đi rồi nói ra số trúng thưởng. Thời gian chỉ còn lại 10 giây đồng hồ, ngươi chỉ có một cơ hội này thôi."

Ở dưới chữ "Minh" thời gian bắt đầu đếm ngược, 9 - 8 - 7...

Mặc dù Lý Duy Chỉ mười phần nghi ngờ nhưng hắn cũng không có lựa chọn. Không có thời gian! Hắn đành đứng trước cửa có chữ "Minh", to tiếng nói với Thôi Phán Quan: "2 số thiếu trong dãy số là ngày sinh của ta, ngươi tự tìm đi!"

"Tốt, giao dịch của chúng ta đã xong." Thôi Phán Quan dùng bút điện tử chạm vào tên Lý Duy Chính một cái, nhẹ nhàng ấn vào nút "hoàn dương"...

"Khoan đã!" Lý Duy Chỉ đột nhiên la to, "Nếu như xác ta đã bị hỏa táng thì phải làm sao?"

Nhưng hắn đã hết thời gian, đồng hồ đếm ngược đang ở số 5 đột nhiên nhảy về 0, một luồng ánh sáng màu xanh chói lòa từ trong đồng hồ bắn ra, quỷ hồn của Lý Duy Chỉ bỗng biến mất, trong đại điện trống trải vang lên tiếng cười ha hả của Thôi Phán Quan, "Yên tâm đi! Bây giờ ngươi là Lý Duy Chính, cho dù Lý Duy Chỉ có bị đốt thành tro cũng không có liên quan tới ngươi. Chúc ngươi với Chu Nguyên Chương ở chung vui vẻ, bái bai!"

Ngày thứ hai, xổ số cõi âm mở thưởng. Một lão đầu trồng rau ở tầng 16 địa ngục tốn 2 minh tệ mua được giải nhất 2 triệu, oanh động địa phủ. Quầy vé số trước cầu Nại Hà buôn bán đột nhiên sôi động. Sau khi cơ cấu giám sát phúc tra, trong 3 đời trực hệ của lão đầu này không có nhân viên trong cơ cấu quyền lực, trúng thưởng lập tức có hiệu lực.

Quảng cáo
Trước /14 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Địch Thánh Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net