Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tháng 9 năm thứ 22 Hồng Vũ, trời vào cuối thu hơi lạnh bao phủ khắp đất Hoài Nam. Trong các thành ở Hoài Nam nổi danh nhất chính là Trung Đô Phượng Dương. Nơi đây là đất long hưng, sau khi Chu Nguyên Chương đăng cơ vào năm thứ 2 Hồng Vũ sai người xây Trung Đô ở chân núi phía nam Phượng Hoàng Sơn Hào Châu. Bởi vì tân đô nằm ở sườn núi phía nam Phượng Hoàng Sơn có tên cổ là Phượng Dương, Chu Nguyên Chương bèn rộng rãi phong vương hầu, đồng thời dời 14 vạn hộ nhà giàu từ Giang Nam đến đây khiến cho tòa thành nhỏ vốn cằn cỗi bỗng trở nên phồn hoa hưng thịnh.
Huyện Lâm Hoài nằm ở 20 dặm về phía đông của Trung Đô Phượng Dương, vốn tên là huyện Trung Lập, vì tiếp giáp với sông Hoài nên đổi tên là huyện Lâm Hoài. Vùng này đất đai tươi tốt, nguồn nước dồi dào, từ xưa chính là vùng lương thực có năng suất cao. Lại thêm nơi này là đất long hưng, được nhờ đủ loại ưu đãi của triều đình nên bách tính nơi này đa số giàu có, sinh hoạt hàng ngày cũng rất dễ chịu.
Phía đông huyện Lâm Hoài có một gò núi rất giống một khối nguyên bảo nên dân bản xứ đều gọi là Nguyên Bảo Sơn. Dưới chân núi có một xóm nhỏ gọi là Lý gia thôn. Tên như ý nghĩa, phần lớn người trong thôn đều họ Lý. Ngày hôm nay nhà Lý viên ngoại một địa chủ ở Lý gia thôn có chuyện lớn, thiếu gia Lý gia nhảy giếng tự tử.
"Vớt lên! Vớt lên!" Mấy lên người ở ba chân bốn cẳng kéo từ dưới giếng lên một người ướt sũng, "Con của ta ơi!" Lý viên ngoại kêu to một tiếng, giống như nổi điên xông tới. Hắn ra sức vỗ mặt của con trai, nhưng vỗ nửa ngày đứa con từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích. Lý viên ngoại cực kỳ đau thương, hắn khóc lớn: "Con ơi! Ngươi tuyệt đối không thể chết, ngươi chết rồi Lý gia chúng ta coi như mất gốc."
Bọn người ở đều im lặng không nói. Đã chìm 2 canh giờ làm sao có thể cứu sống được? Đáng thương lão gia, đời thứ 3 đơn truyền chỉ có một đứa con trai, lần này Lý gia thật sự tuyệt hậu.
Lúc này một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi tiến đến an ủi Lý viên ngoại: "Lão gia, người chết không thể sống lại, người bảo trọng thân thể đi!"
Lý viên ngoại bỗng nhảy dựng lên chỉ vào người phụ nữ chửi ầm lên: "Tiện nhân! Ngươi còn mặt mũi nào để nói? Nếu không phải tại người ép buộc, con ta sao lại nhảy giếng?"
Tất cả mọi người trong nhà sợ ngây người. Lão gia lại dám mắng phu nhân? Thời thế đã thay đổi thật sao? Nét mặt người phụ nữ kia phát lạnh, mắt trợn lên, tát Lý viên ngoại một cái, hung ác nói: "Vừa rồi ngươi gọi là gì?"
Dường như bị một cái tát làm thức tỉnh, Lý viên ngoại ngơ ngác nhìn người phụ nữ, trong lòng vừa sợ hãi vừa thương tâm. Nghĩ đến con trai từ đây đã không còn, nỗi buồn dâng lên, hắn bụm mặt ngồi xổm xuống đất khóc ồ ồ.
Lúc này một đứa ở chợt phát hiện mí mắt thiếu gia dường như nhúc nhích, lập tức hắn kích động kêu to, "Lão gia, thiếu gia hình như còn thở."
Lý viên ngoại giống như bị điện giật, lập tức nhảy dựng lên bổ nhào vào con trai, tay run rẩy đưa đến trước mũi. Hắn bỗng mệt mỏi ngồi sập xuống đất, hai mắt đẫm lệ ngửa mặt lên trời thở dài, "Trời xanh có mắt a! Lý gia ta được cứu rồi."
......
"Mau đi mời y sĩ!"
"Nâng cẩn thận! Trên đầu thiếu gia bị thương."
Trong nhà loạn thành một bầy, có người chạy đi mời y sĩ, còn Lý viên ngoại đỡ đầu con trai cùng bọn người làm cẩn thận mang con vào phòng. Người phụ nữ kia cũng nhẹ nhõm thở ra một cái thật dài, sai nha hoàn: "Đi, sai nhà bếp nấu 2 con gà cho tên ma đầu này. Hắn đã không chết, ngày mai lão nương nhảy giếng."
......
Thiếu gia Lý gia mặc dù chưa chết nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Liên tiếp mấy ngày cứ nghe thấy trong hôn mê hắn lẩm bẩm những lời quái dị cùng với cảm thán bi thương:
"Lục quản lý, đây là đơn từ chức của ta. Không có lý do gì cả, ta quá mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi mấy năm."
.....
"Lão Vương, không phải là ngươi vẫn muốn quản mấy cái cổ phiếu kia sao? Ta đề cử ngươi với quản lý, 2 ngày nay Đại Bàn hạ xuống, Lưỡng Dũng Du lại lên cao, chỉ sợ là sắp bán ra, ngươi nên cẩn thận."
......
"A Mai, ta muốn đi du lịch, đi Vân Nam, Lệ Giang. Nếu có thể ta còn muốn đi Áo với Anh quốc để tham quan nông trường và bầu trời nơi đó. Hy vọng lúc trở về ta có thể thấy ngươi ăn kẹo mừng."
......
Những lời trăn trối vụn vặt kỳ lạ của hắn giống như u linh quanh quẩn trên bầu trời Lý phủ. Bọn hạ nhân có người che miệng cười trộm, nhưng đa số người lại than thở, thiếu gia sống lại thì có ích gì, vốn là người như điên như cuồng, giờ thì càng giống một người điên. Sau này mọi người đều phải tội.
Rốt cuộc đến ngày thứ tư thì Lý phủ yên tĩnh trở lại, không nghe thấy thiếu gia lảm nhảm yêu ngôn hoặc ngữ. Trong phòng, thiếu gia Lý gia cả người trần trụi, trên lưng cắm đầy kim châm, lặng im nằm trên giường. Cao y sĩ là danh y được mời từ trong huyện tới, thần sắc nghiêm túc, động tác nhanh chóng dán thuốc châm kim cho hắn. Lý viên ngoại lo lắng đứng bên cạnh, mắt lom lom nhìn y sĩ châm cứu cho nhi tử. Nhi tử được vớt từ dưới giếng lên đã 4 ngày, ngày đầu tiên Lý viên ngoại mời cao tăng từ Đại Long Hưng tự đến trừ tà, ngày thứ hai mời thiên sư từ Tử Lâm quan đến bắt quỷ. Qua lại suốt 3 ngày, cơn điên của nhi tử cũng không có chuyển biến tốt đẹp mà lại có xu thế xấu đi. Bất đắc dĩ Lý viên ngoại đành phải nghe theo khuyến cáo của người nhà đến trong huyện mời về Cao y sĩ nổi danh nhất. Cao y sĩ tay đến bệnh trừ, chỉ một chén thuốc đã khiến thiếu gia Lý gia yên tĩnh lại.
Người đã ngủ thật say, hô hấp đều đều. Cao y sĩ thoa xong cho hắn liều thuốc cuối cùng, lau vệt mồ hôi rồi nháy mắt với Lý viên ngoại. Hai người ra gian ngoài ngồi xuống, Cao y sĩ mệt mỏi thở dài, trong lòng Lý viên ngoại giật một cái, nôn nóng hỏi: "Sao vậy! Con ta còn có gì không ổn sao?"
"Lệnh lang thân thể cường tráng, chỉ là rơi xuống giếng bị lạnh, hiện tại đã không có gì đáng ngại, nhưng chỗ này của lệnh lang dường như có chút tật xấu." Cao y sĩ chỉ chỉ đầu, "Viên ngoại cũng nghe thấy, miệng hắn nói mê, cái gì là trúng thưởng lớn, rồi hưởng thụ nhân sinh, cưới thêm mấy người lão bà thì ta có thể hiểu được, nhưng cái gì gọi là du lịch vòng quanh thế giới thì ta không hiểu được, cổ quái ly kỳ, đúng là lần đầu trong đời ta nghe nói."
"Vậy hắn còn sinh con được không?" Lý viên ngoại chỉ quan tâm Lý gia còn có đời sau hay không, chuyện khác không quan trọng.
"Có thể được. Tốt rồi, trời đã tối, đã châm xong lần này ta cũng nên về." Cao y sĩ đứng dậy, sai dược đồng thu dọn rương thuốc, thấy vẻ mặt Lý viên ngoại rầu rĩ, hơi không yên lòng bèn nhắc nhở hắn: "Lệnh lang chỉ cần tĩnh dưỡng tốt mấy ngày, thân thể có thể hồi phục, sau này ta cũng không cần tới."
Lý viên ngoại cuống quýt lấy trong tay áo ra một xấp tiền giấy, cảm kích vạn phần đưa cho Cao y sĩ, "Đây là 100 xâu tiền xem bệnh, không hết kính ý xin Cao danh y nhận cho."
Cao y sĩ cười ha ha nhận tiền, hắn đi ra cửa nhìn sang 2 bên một lát rồi bỗng nói khẽ với Lý viên ngoại: "Ta nghe nói lệnh lang tính tình cực doạn, hình như không hòa thuận với người nhà, vì đề phòng lần sau lại có chuyện, viên ngoại vẫn nên nghĩ cách tìm chuyện cho hắn làm mới được."
Lý viên ngoại bi nói trúng tâm sự, nhất thời cúi đầu do dự.
......
Mấy ngày lại trôi qua, thiếu gia Lý gia dần dần hồi phục lý trí, nhưng hắn lại luôn im lặng, cũng không chịu xuống giường, cả ngày nằm trên giường không chịu hé răng. Điều kinh người là y như lời của Cao y sĩ, dường như trí nhớ của hắn đã mất hết. Người trong nhà đều nói nhất định là thiếu gia lúc nhảy giếng bị đá dưới đáy giếng đập, nhưng Lý viên ngoại cũng không thèm để ý. Mỗi ngày hắn đều đến trò chuyện với nhi tử, nói một chút chuyện nhà. Thời gian không phụ người có lòng, 10 ngày sau, thiếu gia Lý gia cuối cùng cũng mở miệng, dường như đã khôi phục thái độ bình thường.
Trong phòng thiếu gia Lý gia lẳng lặng nằm trên giường. Hắn chừng 20 tuổi, mặt mày cũng thanh tú, nhưng sắc mặt trắng bệch, thân thể trông hết sức yếu ớt. Người này dĩ nhiên là nhân vật chính của chúng ta, hắn tên là Lý Duy Chỉ năm nay 25 tuổi. Linh hồn hắn xuyên qua 600 năm, nhập vào người triều Minh Lý Duy Chính.
Trong lòng Lý Duy Chính đầy nghi ngờ, nhưng không dám hỏi nhiều. Thật ra thương thế của hắn đã sớm hồi phục hơn nửa, bất quá giả bệnh có thể giúp hắn che giấu việc hắn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ tội Lý viên ngoại lo lắng cho hắn nửa tháng trời.
Trong nửa tháng này, từ đôi lời trò chuyện Lý Duy Chính dần dần hiểu được rất nhiều chuyện. Hiện tại là năm thứ 22 Hồng Vũ, thời kỳ Chu Nguyên Chương chấp chính. Nói cách khác hắn lại xuyên qua đến những năm đầu triều Minh. Điều này khiến hắn vừa nổi nóng vừa thấy may mắn. Nổi nóng là vì bị vận mệnh đùa cợt, không chỉ mất đi giải thưởng 1000 vạn, lại còn cho hắn sống lại vào 600 trước. Vì sao ông trời không cho hắn trở về thời đại Thịnh Đường cường thịnh phồn hoa đây?
Còn thấy may mắn là vì bây giờ cách thời Minh vong còn xa, hắn không cần lo bị quân tóc bím giết chết. Khi an toàn sinh mệnh được đảm bảo, hắn bắt đầu quan tâm người nam tử hắn nhập xác này. Nghe nói người này là một thư sinh thi huyện 5 năm không đậu, giống như thi rớt đại học 5 lần đời sau, tính tình vừa cố chấp vừa bướng bỉnh, nhạy cảm lại hấp tấp. Đoán chừng là do 5 năm thi không đậu nên tâm lý có chút biến thái. Bất quá chuyện này đã không còn liên quan đến mình. Hắn quan tâm chính là gia thế tướng mạo của người này. Dáng dấp người này trông cũng có phần thanh tú, thân người cực kỳ cao lớn cường tráng, không giống với hắn ở kiếp trước. Hai cánh tay vừa dài vừa to, bàn tay to như cái quạt hương bồ. Nghe nói thời niên thiếu hắn luyện võ mấy năm.
Nhà hắn là một hộ địa chủ ở huyện Lâm Hoài phủ Phượng Dương. Hắn là con trai độc nhất trong nhà, phụ thân là một địa chủ không lớn cũng không nhỏ, trong nhà có 4-5 mẫu ruộng tốt cùng mấy chục mẫu đất rừng. Ở thời Minh sơ đã là rất khá.
Mặc dù không hài lòng lắm với thân phận một tiểu nhân vật nhưng Lý Duy Chính vẫn cảm thấy may mắn. Không phải sao? Ít ra người này mới chừng 20 tuổi, hào hoa phong nhã, nếu như thần vận mệnh trêu đùa cho hắn sống lại vào thân một ông lão 80 tuổi run run rẩy rẩy, vậy không bằng chết luôn cho xong.
Huống hồ hắn còn có một thân thể cường tráng. Kiếp trước bị bệnh tim bẩm sinh tra tấn đủ điều, giờ đây hắn có thể cảm nhận được trái tim mạnh mẽ đầy sức sống, cảm thấy sinh mệnh đúng là tốt đẹp như vậy. Chỉ với điều này cũng khiến hắn hài lòng.
Cửa kêu két một tiếng rồi mở ra, một người đi vào, dường như không phải là tiếng bước chân quen thuộc của Lý viên ngoại. Lý Duy Chính nghiêng đầu, một làn hương phấn ập tới, một người phụ nữ trẻ khoảng ba mươi mấy tuổi đứng trước mặt hắn, dáng người không cao, mặc một quần áo xanh thêu hoa, trông cũng có vẻ thon dài cân đối. Nhưng thấy vẻ mặt nàng lạnh như tuyết, đôi mắt như sương, cười lạnh một tiếng nói: "Phụ thân ngươi hôm nay đã đi lên huyện, ta đặc biệt tới để thăm ngươi."
......
(Chú thích: Chu Nguyên Chương không cho phép gọi bác sĩ là lang trung, chỉ có thể xưng hô là y sĩ).