Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người vừa đến chính là tục huyền của Lý viên ngoại, mẹ kế của Lý Duy Chính, là chủ nhân chân chính nắm đại quyền của Lý gia. Nàng tên là Dương Anh, con gái của một gia đình giàu có ở huyện Lâm Hoài, sau khi trượng phu chết nàng tái giá với người trung niên chết vợ Lý viên ngoại. Mấy năm trước nàng sinh một đứa con gái. Mặc dù nàng không biết được mấy chữ nhưng khôn khéo tài giỏi, khiến Lý gia từ trên xuống dưới phục tùng ngoan ngoãn, à không! Quản lý ngay ngắn rõ ràng.
Lý viên ngoại thuộc giai cấp địa chủ "căn chính miêu hồng"(*), đời này qua đời khác đều là đại địa chủ. Sau khi người Mông Cổ đồ sát 4 họ Trương, Vương, Lưu Lý chỉ còn lại một phòng này là tổ tiên của hắn, luôn làm người khiêm tốn, gia sản chỉ truyền trưởng tử, đời này qua đời khác không rời quê hương, bảo vệ gia đạo không suy. Bất quá đến đời Lý viên ngoại tình huống lại có thay đổi, hắn chỉ có một đứa con trai, dòng dõi đơn chiếc. Vì thế 4 năm trước hắn cưới vợ sau, vốn trông cậy nàng có thể sinh thêm cho hắn mấy đứa con trai, nhưng có lẽ chính hắn cũng đã lực bất tòng tâm, đến bây giờ cũng chỉ thêm được một đứa con gái. Mà trước khi cưới hắn nghe bà mối nói Dương Anh ôn nhu trầm tĩnh , gia đạo phúc hậu nên hắn mới động lòng, không ngờ lại cưới phải một con sư tử Hà Đông, chuyện kia lại có ham muốn cao độ khiến cho mấy năm nay hắn khổ không thể tả.
Đàn ông chính là như vậy, một khi hùng phong không tiếp tục thì sẽ sợ hãi nhượng bộ, lại thêm phải khó xử đứng giữa nhi tử với vợ sau, hắn lại hay sĩ diện không muốn phô trương chuyện xấu trong nhà. Cứ như vậy hắn càng ủy khuất cầu toàn thì càng bị lão bà từng bước ép sát, 3 năm qua phòng thủ của Lý viên ngoại đã hoàn toàn sụp đổ. Quyền lực tài chính trong nhà mất hết, hắn nổi danh sợ vợ truyền khắp mười dặm tám thôn. Đến lúc này, vợ chồng bọn họ lại đảo ngược trở thành Dương Anh sĩ diện, không muốn phô trương chuyện xấu trong nhà mà Lý viên ngoại lại giống như lợn chết không sợ nước sôi, lão bà vừa động thủ hắn liền bỏ chạy, ồn ào cả thôn đều nghe. Cuối cùng lão bà nhượng bộ, sai người tìm hắn về.
"Ta nghe nói chuyện trước kia ngươi đều không nhớ nổi, vậy ngươi còn nhớ ta không?"
Mặc dù là hỏi thăm nhưng trong khẩu khí Dương Anh rõ ràng mang theo địch ý. Lúc đầu quan hệ của Lý Duy Chính với nàng vô cùng ác liệt. Nàng cũng xem thường tên thiếu gia Lý gia này, tuổi còn trẻ, thân thể lại cao lớn tráng kiện nhưng cả ngày chơi bời lêu lỏng, nói là đọc sách nhưng lại không chịu cố gắng, ngay cả tú tài cũng thi không đậu, thi rớt 5 năm liên tục, trở thành một câu chuyện cười ở huyện Lâm Hoài. Theo ý Dương Anh Lý Duy Chính tốt nhất đi giúp nhà tính toán sổ sách, không cần phải đi thi công danh vớ vẩn, tú tài cũng không phải là cơm ăn được. Nhưng nàng mới mở miệng liền chạm tự ái vị thiếu gia vốn tinh lại nhạy cảm, hắn nhảy dựng lên cãi nhau với nàng, quăng bồn đập bát, khiến trong nhà gà chó không yên. Hơn nửa tháng trước Lý viên ngoại nhắc đến một mối hôn sự của hắn vốn ước hẹn từ nhỏ, muốn cho hắn thành thân xong lại tính sau, nhưng không ngờ phạm vào chỗ nhược của con trai, hắn hô to đại trượng phu không thể nịnh hót bợ đỡ, thà cưới thấp không cưới cao, đòi hủy hôn. Dương Anh không nhịn được nữa, liền sai người đánh hắn một trận, hắn liền giống như bị đốt cháy cái đuôi, sau khi nổi điên náo loạn một lúc lại nhảy giếng. Dương Anh cũng hơi ảo nảo, hôm nay thừa dịp Lý viên ngoại không có ở nhà liền đến thăm tên ma đầu này.
Đây là lần thứ nhất Lý Duy Chính nhìn thấy người phụ nữ này, bất quá hắn biết đây là mẹ kế của hắn. Nghe phụ thân nói lúc trước khi Dương Anh vào nhà ngày đầu tiên, suýt chút nữa hắn thiêu chết nàng trong kiệu. Mấy năm qua hai người trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, quan hệ vô cùng ác liệt. Hắn cũng không khỏi thống hận tên thiếu gia Lý gia trong quá khứ không hiểu chuyện, mang tới phiền toái lớn như vậy cho hắn. Trong nhà hòa thuận mọi việc mới hưng thịnh chứ!
Lý Duy Chính cười khổ một tiếng nhân tiện nói: "Chuyện đã qua ta không còn nhớ gì cả! Bất quá ta đã biết sai, không nên tranh cãi với kế nương khiến phụ thân khó xử. Ta xin lỗi ngươi."
"A!" Trong ánh mắt lạnh như băng của Dương Anh hiện lên một tia kinh dị, vậy mà hắn gọi mình là kế nương! Đây là chuyện chưa từng có từ khi mình vào Lý gia 4-5 năm qua. Mà hắn còn nhận sai, đây càng là chuyện chưa từng nghe thấy. Nàng vốn muốn thừa dịp không có Lý viên ngoại ở nhà, tranh thủ chửi hắn một trận, không ngờ hắn lại nhận sai trước. Điều này khiên trong lòng Dương Anh có chút đắc ý, lại có chút cảm giác hụt hẫng, bất quá đấu với hắn mấy năm, cừu hận tích lũy trong lòng cũng không phải cười một tiếng như thế thì có thể xóa đi. Kinh dị trong mắt Dương Anh vừa lóe lên liền biến mất, nàng giữ nguyên vẻ lạnh lùng nói: "Ta tới muốn hỏi ngươi một chút, tương lai ngươi dự định làm gì? Nếu như muốn tiếp tục thi công danh, ta có thể cho ngươi tiền đi Tô Châu đọc sách, không phải ngươi thích người cậu mở cửa hàng bánh sao? Có thể đến ở với hắn, nhưng ta chỉ cho người 2 năm, nếu vẫn không đậu thi huyện, ngươi phải về nhà làm nông, ngươi hiểu chưa? Trong nhà này cũng không nuôi người làm biếng."
"Ta cũng không biết tương lai có thể làm gì, để ta suy nghĩ vài ngày được không?" Lời nói của Lý Duy Chính là thật lòng, đối với tiền đồ của mình hắn vẫn còn thấy mờ mịt.
Dương Anh nhìn hắn hồi lâu, miễn cưỡng gật đầu, "Tốt, chờ ngươi tịnh dưỡng tốt thân thể xong lại nói tiếp."
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng hô nhỏ của một nữ tử: "Phu nhân, lão gia đã về."
Dương Anh khẽ giật mình, nàng lập tức đi ra cửa như một cơn gió, đi tới cửa nàng bỗng quay lại dặn dò: "Đừng nói cho phụ thân ngươi ta có tới đây, biết không?"
Lý Duy Chính gật gật đầu, đợi Dương Anh đi trong phòng yên tĩnh trở lại, nhưng trong lòng Lý Duy Chính lại loạn, đúng a! Sau này hắn muốn làm gì? Đến Đại Minh đã được 20 ngày, vấn đề này càng ngày càng như lửa sém lông mày. Lúc trước học vấn của hắn là kinh tế công nghiệp, chuyên ngành Vạn Tinh Dầu(**). Nhưng lúc học đại học lại sa đà vào các trò chơi, ngay cả Vạn Tinh Dầu cũng không xoa một miếng. Sau khi tốt nghiệp vốn là không tìm được việc làm, cũng may hắn là người địa phương, cha mẹ nhờ vả mới xin cho hắn một công việc ở công ty chứng khoán, tiền lương 1800 đồng, không nhà cũng không xe, chen lấn cùng cha mẹ anh trai trong một căn nhà cũ hai gian, bạn gái cũng không có. Không ngờ đến lúc vận mệnh thay đổi, hắn trúng thưởng lớn, đang lúc hùng tâm vạn trượng bỗng nhiên bệnh tim tái phát. Chết rồi, dù ông trời chiếu cố cho hắn sống lại ở thời Minh sơ, nhưng hắn có thể làm gì chứ? Không phát minh được cái gì khoa học kỹ thuật tiên tiến, khó khăn lắm mới nhớ được mấy bài thơ Đường từ Tống thì thời này người người đều đã biết. Hình như hắn còn nhớ mang máng cái gì mà "Tự ngã hoành đao hướng thiên khiếu", lại còn "Ngã khuyến thiên công trọng đẩu tẩu", nhưng mấy thứ này có ý nghĩa gì đây? Ngay cả Tứ thư Ngũ kinh hắn cũng đọc không được, ngoại trừ chứng minh hắn đạo văn, không lẽ còn có người nào sùng bái hắn sao?
"Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân"(***), Lý Duy Chính thở dài một hơi, nhưng để hắn an tâm làm một địa chủ nông thôn, cưới một người lão bà làm ấm giường, sinh một bầy em bé, hắn lại không cam tâm. Đây chính là thời đại Chu Nguyên Chương a! Hắn biết sang năm sẽ bùng nổ vụ án Lý Thiện Trường, mấy năm sau còn có vụ án Lam Ngọc, sau đó là Yến Vương Chu Lệ cùng cháu trai tranh đoạt thiên hạ. Lịch sử khắc ghi trong đầu hắn rõ ràng mạch lạc, hắn có thể hòa vào giai đoạn lịch sử này hay không? Có thể coi như muốn hòa vào, hắn lại nên bắt đầu từ đâu, không lẽ giống như thằng đần chạy đến nói với Chu Lệ, "Ta biết ngươi sau này có thể làm hoàng đế, để ta làm mưu sĩ cho ngươi đi!"
Cho dù Chu Lệ không giết hắn, Chu Nguyên Chương cũng sẽ lột da hắn. Nhất thời Lý Duy Chính do dự. Lúc này hắn bỗng nghe gian ngoài truyền tới thanh âm hung tợn của Dương Anh, "Ngươi nói thật đi, rốt cuộc trộm của lão nương bao nhiêu tiền"?
"Phu nhân, ta đã nói mấy lần, chỉ có 500 xâu."
"Hừ! 500 xâu còn ít lắm sao? Thu nhập 1 năm của nhà chúng ta chỉ có hơn 1000 xâu, ngươi thật không tiếc a!"
"Phu nhân bớt giận, chuyện này cũng không có cách khác, hiếu kính Lý huyện thừa, đút lót Mã sư gia, còn phải mời bọn nha dịch ăn cơm. Những thứ này đều phải tốn tiền, hơn nữa, để hắn ra ngoài không phải ngươi cũng thấy dễ chịu sao? Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi!"
"Hừ! Nói còn hay hơn hát, chỉ lần này, lần sau còn dám trộm tiền của lão nương, xem ta thu thập ngươi thế nào."
"Vâng! Vâng! Vâng! Phu nhân yên tâm, vi phu lần sau cũng không dám nữa."
......
Dường như Lý Duy Chính nghe hiểu ý của phụ thân. Hình như tìm việc làm cho hắn, cũng tốt, hắn không hiểu cái gì Tứ thư Ngũ kinh, không phải đi thi tú tài là tốt nhất. Màn cửa vén lên, Lý viên ngoại đi vào. Hắn thấy nhi tử muốn xuống giường, sợ đến hai tay cuống quýt, "Nằm xuống! Nằm xuống nhanh!"
"Hài nhi nằm mãi thấy mệt, muốn đi một chút." Chân Lý Duy Chính vừa chạm đất, lập tức trời đất quay cuồng, thân thể lung lay muốn ngã. Lý viên ngoại vội vàng đỡ lấy nhi tử. Hắn cũng nhớ lời Cao y sĩ dặn dò, đi nhiều một chút thì thân thể càng nhanh hồi phục.
"Tốt a! Cha dìu ngươi đi một lát."
Lý viên ngoại đỡ nhi tử từ từ ra khỏi phòng, xuyên qua cái cửa nhỏ, đi vào một tòa nhà lớn. Đây là lần thứ nhất Lý Duy Chính trông thấy nhà mình. Trong tưởng tượng của hắn, nhà của người địa chủ nhất định là phòng ốc rộng rãi, mỗi bước đều có cảnh đẹp, khắp nơi tô điểm hòn non bộ chậu cá, vô vàn đình đài lầu các thấp thoáng trong hoa hồng cây xanh. Nhưng tình hình trước mắt lại lằm cho hắn có chút ngây dại, cây lúa chất đầy góc sân, giữa sân xếp mười mấy cái giỏ lớn chứa đầy hạt thóc, mấy người nông dân đang đứng trước cái giỏ lớn đập mạnh bó lúa. Càng khiến hắn không thể tưởng tượng chính là ở một góc sân lại còn có một mảnh vườn rau, dựng 2 cái giàn trồng dưa, một con gà mái dẫn theo một đám gà con đang nhàn nhã kiếm ăn trong sân. Thế này mà là nhà địa chủ gì, rõ ràng là một cái sân lớn nhà nông.
Lý viên ngoại thấy hắn ngẩn ra, liền chỉ vào cái giỏ lớn cười nói: "Mấy ngày nữa phải giao lương trên huyện, trong nhà đang chuẩn bị đây! Đây chính là đại sự hàng năm."
"Phụ thân tìm việc gì cho ta làm?" Lý Duy Chính đột nhiên hỏi.
"Sao ngươi lại biết?" Đôi mắt Lý viên ngoại chớp chớp, hắn lập tức hiểu ra, chắc hẳn là nhi tử trong phòng nghe thấy. Hắn hơi đỏ mặt nói: "Cha nhờ người ta trong huyện nha tìm việc cho ngươi, đến đó học một ít đạo lý đối nhân xử thế. Thi cử mấy năm nay đã khiến ngươi thi đến mức ngu người."
"Huyện nha", ý nói là hắn đi làm công chức a?
......
(Huyện Lâm Hoài thật ra được miễn thuế, điều này trong truyện khác với lịch sử, nên phải nói rõ).
----------------------------------------
Chú thích của người dịch:
(*) Căn chính miêu hồng: thuật ngữ trong thời kỳ Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc, chỉ người có nền tảng gia đình tốt.
(**) Vạn Tinh Dầu: dầu con hổ, một loại dầu cù là của Trung Quốc.
(***) Tứ chi không chuyên cần, không có gạo mà ăn.