Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đại Minh Quan Đồ
  3. Quyển 2 - Bị cuốn vào đại án-Chương 7 : Bé gái mồ côi không nơi nương tựa
Trước /14 Sau

[Dịch] Đại Minh Quan Đồ

Quyển 2 - Bị cuốn vào đại án-Chương 7 : Bé gái mồ côi không nơi nương tựa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thời gian thắm thoát trôi qua, nhoáng một cái đã đến tháng mười hai trời đông giá rét. Lý Duy Chính đã làm huyện lại gần 3 tháng, thời gian dù không dài nhưng Lý Duy Chính lại nhờ cơ hội này càng hiểu rõ hơn tầng chót xã hội Đại Minh. Chức trách thường ngày của hắn là tuần tra 4 phía trong huyện thành, ngăn chặn các kiểu đánh nhau ẩu đả, gây sự náo loạn, giữ gìn trị an trong huyện ổn định.

Huyện Lâm Hoài là huyện lớn, nhân khẩu đông đảo, lại ở gần Trung Đô cho nên nha dịch trong huyện không ít. Thủ hạ Lý Duy Chính có hơn 20 người, một phần là con theo chức cha, nha dịch thế gia, còn đại bộ phận là người bình thường làm lao dịch.

Nha dịch trong huyện ngoại trừ thiểu số có tiền lương theo pháp định "sài tân tạo đãi"(*), các nha dịch còn lại không có bất cứ thù lao gì, trong huyện chỉ cho một bữa cơm trưa. Chuyện không có thù lao đối với những người làm lao dịch bình thường là đạo lý hiển nhiên, nhưng đối với bộ phận lao dịch chuyên ăn chén cơm này thì lại khác. Bọn họ có vợ con cha mẹ, người cả nhà không thể uống gió tây bắc mà sống qua ngày, cho nên có một số việc Lý Duy Chính cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không làm quá phận, hắn cũng có thể lý giải khó xử của người phải nuôi sống gia đình.

Lý Duy Chính hắn mặc dù là tiểu lại, nhưng thu nhập cũng không khá hơn chút nào. Hắn chỉ có phụ cấp 1 thạch gạo mỗi tháng, trong huyện ngoại trừ phát một bộ quần áo cùng một bữa cơm trưa, những thứ khác như ăn ở, củi gạo dầu muối các thứ đều phải tự mình giải quyết. Đương nhiên trong tay hắn có quyền, rất dễ giải quyết những chuyện này. Phụ thân hắn cũng biết rõ chuyện này bèn để lại cho hắn 400 qua tiền, ý tứ chính là bảo hắn không nên ức hiếp bách tính.

Lý Duy Chính là người muốn làm đại sự, đương nhiên sẽ không tự hủy thanh danh trong thời gian tập sự này, cho nên trong 3 tháng này hắn xác thực là tuân theo pháp luật, nhiều lần khéo léo từ chối bọn người đại thương gia tặng hồng bao, tiêu xài hằng ngày đều là tiền do phụ thân để lại cho hắn.

Sáng sớm ngày hôm nay, Lý Duy Chính đang ở bên cạnh giếng trong sân đánh răng rửa mặt. Triều Minh không có cái gì gọi là bàn chải hay kem đánh răng, chỉ là dùng một cây gỗ mềm bôi chút muối súc miệng. Đang đầu mùa đông, nước giếng lạnh thấu xương, cho dù Lý Duy Chính tuổi trẻ hỏa khí mạnh mẽ nhưng vẫn bị cóng mà run lập cập, tay gồng lên như vuốt gà nhúng hèm, cơ bản là không cầm được khăn mặt. Hắn bỗng bực mình, cũng không thèm dùng tay, lập tức vùi đầu vào trong chậu rửa mặt. Ngay lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ "Ầm! Ầm!" vừa gấp vừa nhanh, Lý Duy Chính giật mình bị sặc nước giếng vào mũi...

"Chuyện gì?" Mặt hắn âm trầm ra mở cửa, trước ngực ướt một mảng. Người gõ cửa là Trương Nhị Hổ một nha dịch tâm phúc của hắn. Hắn không ý thức được mình vừa mang phiền phức cho lãnh đạo, vội vàng bẩm báo nói: "Đầu lĩnh! Tiểu giáo trường bên kia có người đánh nhau."

Lý Duy Chính mừng rỡ, lập tức dặn dò: "Ngươi đi trước triệu tập các huynh đệ, ta đi nha môn lấy ngựa xong lập tức tới ngay."

Chỗ ở của Lý Duy Chính cách huyện nha không tới trăm bước, chỉ cần chạy nước rút 100m đã chạy đến nha môn. Trong phòng trực ban hắn ký một cái lệnh, lập tức xoay minh lên ngựa phóng đến tiểu giáo trường. Tiểu giáo trường ở góc đông nam của huyện thành vốn bố trí theo hình chữ "Điền" (田), là nơi dân nghèo huyện Lâm Hoài tụ tập. Tiểu giáo trường là một chỗ luyện binh bị bỏ hoang, hiện tại chính là "thị trường tài nguyên nhân lực của huyện Lâm Hoài, chuyên môn buôn bán nô lệ.

Gia đình giàu có trong huyện Lâm Hoài rất nhiều, thông thường người ở trong gia đình giàu có đều được mua từ đây. Bởi vì năm mới sắp đến, việc buôn bán dần trở nên tấp nập, lúc này toàn bộ nô lệ để dành trong tay bọn buôn người đều sẽ đưa ra thị trường, do vậy bình thường sẽ gây náo loạn, hoặc là khổ chủ tìm được thân nhân của mình đang bị lừa bán đi, hoặc là mâu thuẫn giữa bọn buôn người với nhau. Mấy ngày nay hầu như ngày nào cũng có náo loạn.

Làm người phụ trách trị an, Lý Duy Chính được trang bị một con ngựa, việc này giống như lãnh đạo ở hậu thế được cấp xe vậy, đều là một kiểu tiêu chí thân phận. Hoàng phiếu mã lao vụt trên đường cái phồn hoa, "Tránh ra!" Lý Duy Chính hô to, khí thế dọa người, khiến người qua đường nhao nhao tránh sang 2 bên, phía sau có 5-6 tên nha dịch mặc công phục chạy theo, nhìn người qua đường chạy trốn tè ra quần, bọn hắn không khỏi cảm thấy hãnh diện, tôn nghiêm được thỏa mãn tối đa. Đây cũng là một kiểu nghệ thuật lãnh đạo, hắn không thể giống lãnh đạo tiền nhiệm mang đến cho huynh đệ thủ hạ tài nguyên cuồn cuộn, vậy thì ít nhất cũng phải thỏa mãn về mặt tinh thần cho bọn hắn. Đã không có gì béo bở, lại bị uất ức thì ai còn theo hắn làm việc.

Rất nhanh, Lý Duy Chính mang theo mấy tên thủ hạ chạy đến tiểu giáo trường, trước đó đã có nha dịch chạy đến nơi này, nhưng tình thế vẫn còn căng thẳng, tiếng la hét, tiếng mắng chửi, tiếng rên khóc nối nhau liên tiếp, dường như sự việc có vẻ nghiêm trọng. Trong thấy lão đại tới, Vương Tam Báo một tên tâm phúc khác của hắn gấp gáp tiến đến bẩm báo: "Đầu lĩnh, là Tiêu Khả Nhi cùng Yến Tầm Hoan tranh đoạt cửa chợ mà đánh nhau, cuối cùng Yến Tầm Hoan bị Tiêu Khả Nhi chém chết."

Tiêu Khả Nhi và Yến Tầm Hoan là 2 con buôn huyện Lâm Hoài, nói theo ngôn ngữ hiện đại chính là người "môi giới", thế lực đều rất lớn. Nguyên nhân sự việc hôm nay là do hôm trước một con buôn khác rửa tay giải nghệ, trống đi một chỗ cửa chợ tốt nhất, khiến Tiêu, Yến hai người tranh đoạt. Cuối cùng người vì tiền mà chết, họ Yến người gầy sức yếu, bị họ Tiêu chém chết.

Lý Duy Chính giật nảy người, xảy ra án mạng, vụ án trị an liền biến thành vụ án hình sự, không thuộc phạm vi quản hạt của hắn. Hắn vội vàng nói với Trương Nhị Hổ: "Ngươi nhanh đi gọi Tần nhị ca, nói cho hắn biết nơi này xảy ra án mạng."

Trương Nhị Hổ chạy đi báo tin, nhưng tình thế tiểu giáo trường vẫn chưa hết căng thẳng, hai người trong cuộc một đã chết, một chạy mất, chỉ còn lại thân thuộc hai nhà cùng tiểu nhị quần ẩu trong giáo trường. Còn hàng hóa của 2 nhà chính là hơn 300 tên nô lệ đều bị dọa sợ, ngồi xổm ở góc tường, run lẩy bẩy lo cho vận mệnh của mình.

"Tất cả dừng tay cho lão tử!" Lý Duy Chính phóng ngựa vọt vào, mặc dù thời Minh không thể nào nổ súng cảnh báo, nhưng cũng có biện pháp hiệu quả, hắn rút đao ra hét lớn một tiếng, "Còn dám tụ tập gây náo loạn, lão tử coi tất cả là tạo phản."

Tạo phản chính là bị diệt cửu tộc. Trận quần ẩu trên tiểu giáo trường lập tức yên tĩnh lại, 2 bên đều nghe lời từ từ tách ra, nhưng vẫn còn nhìn đối phương căm tức, nồng nặc mùi thuốc súng, còn mười mấy người vẫn y nguyên siết cổ bóp hạ bộ, xoắn xuýt lẫn nhau. Lý Duy Chính lập tực phóng ngựa xông tới, vung đao lên, đằng đằng sát khí. Lần này cuối cùng cũng tách ra, nhưng khoảng cách 2 bên vẫn còn quá gần, Lý Duy Chính ghìm cương ngựa trừng mắt nhìn 2 bên, mọi người đều khiếp đảm lui lại một bước. Gió lạnh đìu hiu, Lý Duy Chính cưỡi ngựa đứng ngạo nghễ, rất có cảm giác như Trương Dực Đức quát lui trăm vạn quân ở cầu Trường Bản.

Đã xảy ra án mạng, bọn nha dịch lập tức ngăn lại 2 cửa ra vào, không cho phép bất cứ kẻ nào chạy trốn. Lúc này người đến mua nô lệ cùng với kẻ xem náo nhiệt vây quanh tiểu giáo trường tầng tầng, nhón chay rướn cổ liều mạng nhìn vào trong, nghị luận ầm ĩ.

"Tránh ra! Tránh ra!" Một đội nha dịch vọt tới cổng ra vào, người cầm đầu chính là Tần điển sứ. Hôm nay hắn bị cảm mạo, ồm ồm nói: "Ngũ đệ, nghe nói xảy ra án mạng?"

"Bọn buôn người đánh nhau, họ Tiêu chém chết họ Yến. Chúng ta đến trễ một bước, họ Tiêu đã bỏ trốn." Lý Duy Chính nhún vai, tiếc nuối nói.

"Tần lão gia, người phải làm chủ cho ta!" Lão bà của Yến Tầm Hoan nằm nhoài trước mặt Tần điển sứ gào khóc, "Tần lão gia, người phải làm chủ cho bọn ta a!"

Ba cô sáu bà, chú bác anh em của Yến Tầm Hoan đều cùng quỳ xuống tru lớn, còn người nhà Tiêu Khả Nhi bên cạnh lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Người làm thuê lập tức biến thành người qua đường, họ hàng gần tức khắc biến thành bà con xa, chỉ có huynh đệ cùng lão bà của hắn ngơ ngác đứng ở đó.

Thân thể Tần điển sứ hôm nay không tốt, bị tiếng khóc của bọn họ làm cho rối trí, hắn vung tay lên mắng: "Gào cái rắm a! Nam nhân chết rồi thì tái giá là được, còn huynh đệ các ngươi lại đem gia sản chia nhau, cười còn không kịp, đừng giả vờ giả mù sa mưa với lão tử."

Tuy Lý Duy Chính là người chấp pháp, nhưng không học pháp không biết pháp, hắn hơi nóng nảy mà nói: "Có cần ta sai các huynh đệ chia ra đuổi theo?"

"Không cần, có người nhà bọn họ là được." Tần điển sứ cũng không để chuyện đào phạm trong lòng. Khác với hiện tại, triều Minh thực hành chính sách liên đới, người phạm pháp bỏ trốn, vậy người nhà hắn phải gánh trách nhiệm. Hắn lườm huynh đệ cùng lão bà Tiêu Khả Nhi một lát, lập tức ra lệnh cho thủ hạ: "Mang người đi."

Bọn nha dịch cùng tiến lên, bắt lấy huynh đệ cùng lão bà Tiêu Khả Nhi mang đi. Dựa theo phân công, Tần điển sứ phụ trách truy bách hung thủ và niêm phong gia sản người phạm tội, chỗ tốt trong đó thuộc về Tần điển sứ, còn giải quyết hậu quả hiện trường vụ án thì là việc của Lý Duy Chính, chỗ tốt trong đó thuộc sở hữu của hắn, đây là quy củ bất thành văn. Nhưng tình huống hôm nay có chút khác biệt, nếu là hàng hóa bình thường thì trực tiếp mang về huyện nha, thiếu hụt tổn hại trong đó cũng là tổn thất bình thường, tài sản hôm nay lại là một đám nô lệ, nam nữ đều có. Nếu đưa đến huyện nha, lại tốn cơm tốn gạo mà không lấy được tiền, quản lý cũng không tiện. Vạn nhất có người chết, hoặc có nữ nhân bị nam nhân ăn đậu hũ(**) lại thêm chuyện phiền toái.

Lý Duy Chính hơi khó xử nhìn bọn nô lệ một hồi, hắn không có kinh nghiệm xử lý những chuyện này, nhưng Vương Tam Báo là lão lại, kinh nghiệm phong phú, hắn biết làm như thế nào để có thể lấy được chỗ tốt mà huyện thái gia cũng có thể tiếp nhận. Hắn lập tức tiến đến nói thầm vào tai Lý Duy Chính: "Đầu lĩnh, loại chuyện này đã phát sinh trước đây 3 năm, lúc đó huyện thái gia chỉ thị đem nô lệ bán đấu giá, lấy tiền sung công."

Lý Duy Chính trầm ngâm một lát, đây đúng là biện pháp tốt nhất, tất cả đều vui vẻ, cũng không thương tổn dân chúng, hắn nhìn qua ánh mắt mong đợi của các huynh đệ, bèn gật đầu nói với Vương Tam Báo cùng Trương Nhị Hổ: "Chuyện này giao cho các ngươi xử lý, ta còn cho chút việc phải về huyện nha một chuyến."

Bọn nha dịch mừng rỡ, đều thầm khen đầu lĩnh thông cảm tình hình cấp dưới, một trăm tên nô lệ này chí ít cũng bán được hơn ngàn quan tiền, nộp lên trên một nửa là được rồi, đương nhiên cũng không thể thiếu một phần cho đầu lĩnh.

Lý Duy Chính quay đầu ngựa trở về huyện nha, Vương Tam Bảo lập tức nhảy dựng lên lớn tiếng gọi: "Quan phủ đấu giá tang vật, muốn mua nhanh chóng a!"

Lý Duy Chính về phủ làm một ít chuyện vụn vặt, ước lượng đấu giá đã kết thúc hắn lại cưỡi ngựa đến tiểu giáo trường. Lúc này đã xế chiều, người xem náo nhiệt trong tiểu giáo trường đã tản đi hết, nô lệ đã bán đấu giá hết sạch, béo bở cũng đã thu xong, Vương Tam Báo cùng Trương Nhị Hổ đang kiểm kê tiền tang vật, thấy Lý Duy Chính tới, Vương Tam Báo vội vàng đưa một bao tiền tới, "Đầu lĩnh, đấu giá tất cả được 645 quan, đều ở đây."

Y thấy xung quanh không người, lặng lẽ nhét một phong bao vào trong ngực hắn, chĩa lên một ngón tay, ý nói 100 quan. Lý Duy Chính biết nếu hắn không lấy số tiền này, bọn thủ hạ sẽ không an tâm, nhưng hắn thực sự không muốn. Lý Duy Chính bèn lấy phong bao đưa lại cho Vương Tam Báo nói: "Ta cũng xem như dư dả, các huynh đệ theo ta đều chịu khổ suốt 2 tháng nay, số tiền này liền chia cho huynh đệ ăn cơm nha dịch. Mọi người phải nuôi sống gia đình cũng không dễ dàng, cứ coi như một chút tâm ý của ta."

Vương Tam Báo vừa cảm động vừa kính nể. Hắn yên lặng nhận tiền, cẩn thận thu lấy. Lúc này Lý Duy Chính bỗng thấy trên đài nô lệ của tiểu giáo trường còn có một thân ảnh lẻ loi trơ trọi, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Ở đó sao lại còn sót một người?"

"Đó là một người câm, không ai chịu mua. Lúc đầu nghĩ ghép vào bán đi, nhưng cô bé này nắm lấy dây thừng chết cũng không đi. Các huynh đệ thấy nàng đáng thương, vừa tính chuẩn bị đem nàng về huyện nha."

Lý Duy Chính giục ngựa đến gần, trên đài nô lệ quả nhiên có một cô gái nhỏ ngồi xổm, quay lưng về phía bọn hắn, vùi mặt vào trong đầu gối thút thít. Thân thể nàng vô cùng gầy yếu, khoảng chừng 12-13 tuổi, y phục rách rưới, dáng vẻ giống như một cọng giá đỗ.

"Đầu lĩnh, nàng chỉ bị câm mà không điếc, ta nghi là bị người dùng thuốc làm cho câm." Vương Tam Báo tiến lên hô một tiếng, "Cô bé, đầu lĩnh của chúng ta tới, hắn sẽ mang ngươi về huyện nha."

Cô bé vẫn khóc như cũ, nhưng tay lại nắm chặt dây thừng, có thể thấy được tay nàng bị dây thừng siết thành từng vết máu lờ mờ. Lý Duy Chính thấy nàng đáng thương, trong lòng quả thực không đành lòng, bèn nói với Vương Tam Báo: "Tiền của nàng để ta trả, đem nàng thả đi!"

Toàn thân cô gái nhỏ chấn động, chậm rãi quay đầu lại nhìn Lý Duy Chính. Tóc nàng rối tung, che khuất khuôn mặt. Vương Tam Báo vội vàng nói: "Thả nàng là được rồi, không cần đầu lĩnh trả tiền."

Lý Duy Chính lắc đầu, lấy ra 10 quan tiền nhét vào trong bao, nói với y: "Công sự là quan trọng, chúng ta không thể để người bắt được nhược điểm. Thả nàng coi như ta tích chút thiện, ngươi đi tính sổ sách."

Lý Duy Chính lấy ra văn tự bán mình của cô gái nhỏ, tung người xuống ngựa đi đến đài nô lệ, ngồi xổm trước mặt nàng. Hắn lại lấy ra 20 quan tiền, cùng với văn tự bán mình đều đưa cho nàng, "Thuê cỗ xe ngựa về nhà đi! Ngươi tự do rồi."

Cô gái nhỏ cúi đầu không nhúc nhích. Lý Duy Chính thấy nàng không chịu nhận, không khỏi thở dài. Đứa nhỏ này xem ra là bị dọa đến hoảng. Hắn đặt tiền với văn tự bán mình xuống trước mặt nàng, quay người đi xuống dưới đài. Bỗng nhiên, cô gái nhỏ ôm lấy chân của hắn, gắt gao không chịu buông. Lý Duy Chính nhìn tiền cùng văn tự bán mình một chút, bèn ôn nhu nói: "Nếu vậy ta phái một người huynh đệ đưa ngươi về nhà."

Cô gái nhỏ vẫn lắc đầu, nàng bỗng ngầng đầu nhìn Lý Duy Chính, bên trong mái tóc rối tung Lý Duy Chính nhìn thấy một đôi mắt thảm thiết bi thương, tràn đầy vẻ bất lực tuyệt vọng. Mặc dù kiếp trước Lý Duy Chính chưa thể nói là cẩm y ngọc thực, nhưng cuộc sống cũng trôi qua thanh thản, không chút sóng gió, ngẫu nhiên trông thấy đầu đường có nữ học sinh quỳ xuống ăn xin, mặc dù dáng vẻ đáng thương nhưng trong ánh mắt của những người đó lại mang theo vẻ giảo hoạt, hoàn toàn khác biệt với cô gái nhỏ trước mắt. Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua người nào lại có ánh mắt tuyệt vọng như vầy. Trái tim của Lý Duy Chính bị rung động mãnh liệt, lòng hắn loạn như ma, không có chút biện pháp nào.

"Đầu lĩnh, đi nhanh đi! Nha môn sắp hết giờ, tiền này không thể để qua đêm bên ngoài, phải đi thanh toán sổ sách." Vương Tam Báo quả thực có chút sốt ruột, tiền để qua đêm rồi coi như không thể nói rõ được.

Lý Duy Chính nhìn cô bé này một hồi, lại nhìn sắc trời, đành phải bất đắc dĩ nói với Vương Tam Báo: "Trước tiên ngươi đem nàng đến chỗ của ta, chờ ta trở lại rồi nói sau!"

Nói xong hắn lại nói với cô gái: "Ta còn có chuyện công, ngươi đi trước tới chỗ của ta, chờ ta trở lại rồi nghĩ cách giúp ngươi, như vậy được không?"

Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, đôi tay từ từ thả lỏng. Lý Duy Chính bỗng có suy nghĩ muốn co cẳng bỏ chạy, nhưng ý nghĩ này bị hắn nén xuống. Nam tử hán đại trượng phu sao có thể thất tín với một cô gái nhỏ?

Hắn quay lại ôm tiền cùng văn tự bán mình vào lòng, xuống đài xoay người lên ngựa. Vừa đi mấy bước, hắn bỗng không yên tâm quay đầu lại mắng Vương Tam Báo: "Người ta giao cho ngươi, tiểu tử ngươi cũng đừng làm hỏng danh tiếng của lão tử."

Vương Tam Báo mở cái miệng rộng cười, "Đầu lĩnh thương hương tiếc ngọc, tiểu đệ đương nhiên sẽ giúp người hoàn thành ước vọng."

.......

(Minh sơ có pháp lệnh: thứ dân không cho phép nuôi nô lệ, nhưng vì tình tiết câu chuyện cần thiết, nên có chút hư cấu)

----------------------------

- Chú thích của người dịch

(*) Sài tân tạo đãi: một chế độ trả lương cho người làm lao dịch cho nhà nước thời Minh

(**) Ăn đậu hũ: ý nói sàm sỡ

Quảng cáo
Trước /14 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngu Nhạc Phong Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net