Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mà vào ngày này Trần thị do là thông gia cho nên cũng đến làm khách nhà Triệu gia, thừa dịp lúc Chu Mạch không bận việc, nhanh chân bước lên hỏi nàng bà nên đưa tiền mừng là bao nhiêu. Từ sau khi Chu Mạch ra chủ ý làm mầm đậu, Trần thị hiện tại đã có thói quen có chuyện gì cũng tìm Chu Mạch ra quyết định, trong tiềm thức bà cảm thấy hiện tại khuê nữ tương đối lợi hại.
"Nương, chuyện này. . . . . Con cũng không biết phải đưa bao nhiêu cho hợp lễ, trước kia lúc nhà lão đại có Tiểu Thúy cùng nhà lão tam có Triệu Băng nương đưa bao nhiêu?"
"Đứa nhỏ này, lúc lão đại có Tiểu Thúy con còn chưa vào cửa thì lấy đâu ra tiền mừng. Còn Triệu Băng thì có đưa hai mươi văn tiền, khi đó cha con còn tại thế. Haizz…!" Gợi lên chuyện thương tâm, Trần thị không tránh khỏi thở dài.
Chu Mạch vội vàng kéo lão nương ra khỏi ưu thương: "Nương! Mẹ con ta đang bàn chuyện tiền mừng, nương nhắc chuyện cũ làm chi! Con vừa hỏi thăm, nhà mẹ đẻ vợ lão tam cho ba mươi văn tiền, nương cũng cho giống họ đi."
Trần thị nghe xong gật đầu nói: "Cũng được, gia cảnh chúng ta cùng nhà mẹ đẻ Hứa thị giống nhau, tiền mừng nên đưa giống nhau, đưa nhiều hơn thì làm bọn họ khó coi, đưa ít không chừng còn làm cho bọn họ chê cười Chu gia chúng ta."
"Ách. . . . ." Chu Mạch thầm nghĩ, nương của nàng suy nghĩ hơi nhiều thì phải, nàng thì lại không suy nghĩ xa như vậy. Bất quá nghe Trần thị nói như vậy, cảm thấy cũng có cái lý, dựa vào tính tình Tôn Thị sĩ diện lại thích kết thân với người có địa vị cao, nếu hôm nay Trần thị đưa ít hơn một văn tiền so với nhà mẹ đẻ Hứa thị, bà bà sẽ cho nàng coi sắc mặt của bà vài ngày.
Sau khi mẹ con hai người bàn xong chuyện tiền mừng, Trần thị lại đưa cho Chu Mạch hai lượng bạc, nói đây là tiền lời hơn một tháng bán mầm đậu, bà tự làm chủ chia làm ba phần, một phần dùng để mua đậu, một phần đưa Chu Mạch, một phần bà giữ lại.
Chu Mạch cũng không khách khí, nhận lấy tiền. Sau đó còn nhắc nhở Trần thị nhất định phải thay nước thường xuyên nếu không mầm sẽ không mọc dài ra được. Còn phải mua nhiều thịt một chút để bồi bổ cơ thể, đặc biệt phải mua xương hầm canh cho Chu Bình uống, lúc sáng nàng có gặp Chu Bình cảm thấy so với lần trước gặp thì đã cao hơn một chút, đoán chừng chắc là do một hai tháng nay thân thể đã được tẩm bổ. Dù sao thời điểm đứa trẻ mười mấy tuổi là lúc thân thể phát triển chiều cao, chỉ cần dinh dưỡng nhiều hơn một chút, sẽ phát triển cao lớn.
Chu Mạch nói xong lại thầm suy nghĩ, chờ Trần thị đưa tiền cho nàng thêm hai ba lần nữa nàng sẽ không nhận tiếp nữa, bởi vì nàng không có dịp dùng đến tiền. Nhiều nhất thì hàng tháng nàng chỉ mua một lần vải dệt cùng kim chỉ về may vá, hiện nay dưới sự chỉ đạo của Lưu tẩu tử, Chu Mạch đã có thể may được quần áo, tuy phải mất năm sáu ngày mới có thể may được một cái. Nhưng so với việc thêu thùa, thì thôi tha cho nàng đi, nàng thật sự không bỏ được tay của chính mình, bởi vì chỉ cần nàng cầm chỉ để thêu thì sẽ hướng vào tay của mình mà đâm vào. Bất quá nàng cảm thấy trình độ của bản thân hiện tại đã đủ, sẽ không bỏ thêm công sức đi học thêu làm gì.
Đang lúc Trần thị cùng Chu Mạch tụm đầu nói chuyện, Hứa thị tiến vào hối thúc Chu Mạch nhanh tay trộn rau một chút, các nam nhân đều đã ngồi vào bàn chuẩn bị nâng ly.
Trần thị thấy thế vội vàng rời khỏi phòng bếp, Chu Mạch giả vờ không thấy sự khinh thường trong mắt Hứa thị đối với nương mình. Trong lòng nàng cười lạnh một chút, cô không phải chỉ có một người cha nghèo kiết hủ lậu làm tú tài thôi sao, có gì hay mà ở đó coi thường người lao động như chúng tôi.
Tuy nghĩ thế nhưng tay vẫn không ngừng làm, nàng làm bốn loại rau trộn, một là củ lạc trộn hoàng kim để nhắm rượu, rau trộn dưa chuột, ngó sen trộn mật ong, đậu hủ trứng bắc thảo. Hai món sau đều là nàng lần đầu tiên làm, bất quá hương vị cũng không tệ.
Cùng bốn rau trộn còn có sáu món ăn nóng: mầm đậu xào, thịt bằm xào ớt xanh, cá trích kho tàu, còn có trứng xào cà chua, rau chân vịt xào, gà nấu khoai tây. Món cá trích kho tàu cùng món gà nấu khoai tây đều là lần đầu tiên Chu Mạch làm, do trước kia Chu Mạch đã từng được nếm qua nên khi nấu hương vị còn ngon hơn một chút, nghĩ đến những loại nguyên liệu dùng để nấu ăn này không có ô nhiễm, lại không chứa chất phụ gia linh tinh gì đó.
Rau dưa đều là trồng trong sân nhà hoặc là ngoài ruộng; cá trích là do lão đại cùng lão tam hai ngày trước thả lưới ở trên sông; thịt heo, thịt gà cùng trứng đều là Triệu Bá Tuyền đi trấn trên mua, bởi vì Tôn Thị thích sạch sẽ, không thích nuôi gà trong nhà.
Bất quá trải qua tiệc rượu lần này, do Tôn Thị đau lòng khi phải bỏ tiền mua gà cùng trứng gà, cho nên ồn ào muốn mua hai con gà mái về nuôi, về sau nếu trong nhà có khách đến chơi sẽ không cần phải đi mua trứng gà nữa.
Thực đơn là do Chu Mạch cùng Tôn Thị bàn bạc mà chọn món, vốn Chu Mạch đề nghị món thịt nướng, đầu sư tử kho tàu đều bị Tôn Thị trực tiếp phản đối, những món đó phải tốn rất nhiều thịt heo, mà nói trắng ra là do phải tốn nhiều tiền mua thịt mà thôi.
Những món đó bị phản đối thì cũng thôi đi đằng này món rau trộn thịt đầu heo, thịt kho tàu cũng bị Tôn Thị lắc đầu phản đối thì Chu Mạch cũng hết lời để nói, nguyên nhân là do đầu heo thì không được lên mâm, thịt kho tàu thì rất tốn dầu. Không được lên mâm? Ừ thì không được lên mâm. Chu Mạch thở dài một tiếng!
Trải qua không dưới năm lần khơi thông, mẹ chồng con dâu rốt cục cũng quyết định được thực đơn, Chu Mạch đem những gì cần mua nào là dầu muối tương dấm, thịt, trứng cái gì cần mua cũng liệt kê viết ra giấy đưa cho bà bà, Tôn Thị tay cầm giấy mà sửng sốt nửa ngày. Ánh mắt quỷ dị nhìn Chu Mạch: "Vợ lão nhị à, nhà chúng ta chỉ có lão tam là được đi học nên biết được vài chữ, còn cô thì không có biết chữ!"
Nói xong ánh mắt quái dị nhìn Chu Mạch, cẩn thận mấy cũng có sai sót, Chu Mạch thế nhưng đã quên chuyện này. Chủ yếu do tới nơi này đã lâu, nàng đã sớm buông lỏng tâm phòng bị. Lúc trước nàng có đi tìm lão tam xin một ít giấy bút để vẽ tranh cho nên lần này mới có giấy mà dùng. Với lại trước kia nàng luôn được cha nàng bắt luyện chữ cho nên nàng có thể một tay dùng bút lông viết được chữ phồn thể xinh xắn.
Trong giờ phút nguy cấp, Chu Mạch suy nghĩ rất nhanh, tìm được vài cái cớ, cuối cùng lựa chọn một cái cớ mà nàng tin tưởng có thể thuyết phục được bà bà. "Nương, lúc nhỏ con thường đi trộm đến trường tư thục trong thôn chúng ta, nằm sấp ngoài cửa sổ học trộm một khoảng thời gian, cho nên có biết vài cái chữ."
Tôn Thị nghe xong dời đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nàng, nhưng trong lòng vẫn là không có trăm phần trăm tin tưởng lời của nàng, chẳng qua nhớ tới tiệc rượu sắp đến, cho nên đè xuống nghi hoặc trong lòng. Cầm bạc đưa cho lão đại cùng lão tam, dặn dò những thứ cần mua cho bọn họ một lần, mới bảo bọn họ đi trấn trên mua. Đương nhiên bà cũng không nói cho bọn họ biết bảng danh sách là do Chu Mạch liệt kê viết ra.
Thật ra lúc Chu Mạch đề nghị những món có thịt là có tư tâm, kể từ sau ngày thành thân của Triệu Thu Diệp cho đến bây giờ, đã hơn một tháng nàng chưa được nếm qua một miếng thịt nào.
Làm nàng bất ngờ là, trong bữa tiệc nhà mình, tuy trong lúc nàng nấu có nếm qua một chút, nếm được vị thịt mà nàng mong muốn bấy lâu. Nhưng khi làm xong thì tất cả các món đều đã được dọn lên nhà trên đãi khách, nàng lại phát hiện chừa lại cho nàng chỉ có một ít dưa chuột với rau chân vịt mà thôi.
Nguyên lai những vị khách hôm nay tới dự tiệc rất ít khi nhìn thấy những món ăn có thịt cho nên cũng không cố giữ mặt mũi nữa, đặc biệt là những vị khách nữ, thời điểm thức ăn được dọn lên là không có mấy người dè dặt, càng miễn bàn đến những đứa nhỏ ngồi chung bàn, người người như sói như hổ, có người còn không cần dùng đến đũa, trực tiếp dùng tay mà bóc.
Nhìn nhà trên hỗn độn mất trật tự như vậy, Chu Mạch mất hứng không còn muốn ăn cơm, nàng trở về phòng bếp cầm cái bánh bao ở trên bàn gặm, còn phải tỏ ra vui vẻ với bảy cô tám dì mời nàng đến ăn, tuy rằng đã không còn gì để ăn.
Mặc kệ thế nào thì bữa tiệc chín ngày đầy hỗn loạn cùng vô cùng náo nhiệt cũng kết thúc, Tôn Thị thật vừa lòng, Lí thị thật vừa lòng, mọi người cũng đều rất vừa lòng, chỉ trừ Chu Mạch cùng Hứa thị phải ở trong phòng bếp rửa chén do khách để lại.
"Nhị tẩu, tẩu nói xem người nhà mẹ đẻ đại tẩu thật là ngang tàng, không phải chỉ là sinh được đứa con trai thôi sao." Hứa thị oán giận nói. Nàng sở dĩ dám nói với Chu Mạch như thế, thứ nhất là nhận thấy Chu Mạch không phải là người khua môi múa mép, thứ hai là cho dù Chu Mạch có đâm thọc nàng với bà bà, Tôn Thị cũng sẽ không nghe những lời nàng ta nói. Hứa thị hiện tại rất rõ ràng, trước khi đại tẩu sinh con trai nàng là nàng dâu trong nhà được cưng chìu nhất, bởi vì nàng có một phụ thân là tú tài, nhà chồng luôn luôn lau mắt mà nhìn nàng, lúc trước nàng không phải mó tay vào việc gì, nhưng từ lúc nàng sinh ra một nữ nhi, thái độ bà bà đối với nàng có thay đổi, đặc biệt từ lúc Lí thị mang thai, bản thân nàng phải nếm khổ cũng không ít.
Chu Mạch nghe xong những lời oán giận của Hứa thị, cũng chỉ mỉm cười: "Những chuyện này cũng không có hề gì, dù sao trong ba nàng dâu chúng ta chỉ có đại tẩu sinh con trai. Đừng bận tâm, sau này cô còn có cơ hội sinh được con trai mà." Nói xong vùi đầu rửa chén, nàng không muốn gia nhập đội ngũ lên án công khai Lí thị đâu, lúc này nàng mà nói một câu Lí thị không tốt, có khả năng ngày mai Lí thị sẽ đứng ở trong sân mà mắng chửi nàng.
Sau bữa tiệc chín ngày của cháu đích tôn Triệu gia - Triệu Lai Phúc, cả nhà liền chuẩn bị bắt đầu thu hoạch vụ thu. Chuẩn bị sẽ gặt năm mẫu lúa mì trước cho nên Triệu Đại Ngưu liền đem mười cái liềm mài lại cho bén.
Kỳ thực hiện tại đã là đầu tháng chín, có rất nhiều nhà đã thu hoạch xong lúa mì của họ, lúa mì vụ thu trồng khoảng ba đến bốn tháng thì thu hoạch cho nên vào khoảng tháng tám thì gặt, nhưng do Triệu gia phải vội vàng nghênh đón Triệu Lai Phúc giáng sinh, cho nên vụ thu hoạch phải chậm mất nửa tháng.
Nhưng đêm trước ngày thu hoạch Triệu gia lại xảy ra một chuyện. Thời điểm ăn xong cơm chiều, thừa dịp mọi người đều ở nhà, Triệu Bá Tuyền tìm Triệu Đại Ngưu ầm ĩ đòi ở riêng, mà Lí thị đang ở cữ nghe được tin tức, cũng không ngại thân thể đang yếu bước xuống giường vì trượng phu đòi ở riêng mà phất cờ hò reo đến trợ oai.
Triệu Đại Ngưu thấy vợ chồng lão đại ầm ĩ liền sững sờ, những người khác cũng ngơ ngẩn theo. Họ hoàn toàn không ngờ vào lúc này mà nhà lão đại lại đòi ở riêng.
Nơi này có một quy luật con cái trong nhà sau khi thành thân sẽ được ở riêng, mà Triệu gia chậm chạp chẳng phân nhà nguyên nhân chủ yếu là do lão nhị Triệu Trọng Sơn vắng mặt. Tuy trong lòng mọi người càng ngày càng biết rõ Triệu Trọng Sơn sẽ không thể trở về nhưng lại không nghĩ đến trong lúc này lại ở riêng, bởi vì chỉ có thể ra riêng là trước hoặc sau vụ thu hoạch mà thôi.
Do sau vụ thu hoạch có đầy đủ lương thực, nếu ở riêng sẽ được chia theo đầu người, trước vụ thu hoạch thì chủ yếu là mọi người đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm, các trưởng bối trong tộc cũng tương đối có thời gian để đứng ra phân chia.
Đã từng trải qua các loại chiến trường tranh chấp cãi nhau nên Tôn Thị là người phản ứng đầu tiên, một người khôn khéo như bà thật sự nghĩ không ra, vì sao vợ chồng lão đại trong lúc Triệu gia đang đắm chìm trong không khí vui mừng vì có cháu đích tôn lại đòi ở riêng, bà liền nghiêm mặt hỏi vợ chồng Triệu Bá Tuyền: "Nói, sao vợ chồng mày lại đòi ở riêng trong lúc này?"