Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Mạch trở về nhà, Triệu Trọng Sơn vẫn chưa về, Đông Nhi chờ ở nhà Tiểu Thúy sát vách , thấy Chu Mạch trở về thì liền trở về nhà mình.
Hai mẹ con cùng nhau sắp tối cơm mới vừa làm xong còn chưa bưng ra ngoài, đã nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài cổng, Chu Mạch vội vàng ra khỏi phòng xem xem có chuyện gì.
Bên ngoài trời còn chưa tối hẳn, chỉ thấy Triệu Trọng Sơn với hai người đàn ông phía sau tay không vác một túi đồ rất nặng, phía sau còn có một đám người đi theo xem náo nhiệt, nàng đi vào thì nhìn thấy đó là một con heo rừng, nó đã tắt thở rồi.
Bọn họ đặt con heo rừng ở vườn rau bên cạnh phòng bếp, bây giờ là mùa đông cũng không trồng gì ở đó.
Cùng Triệu Trọng Sơn vác trở về là một người trẻ tuổi, hắn ta nhìn Chu Mạch cười: "Nhị tẩu, xế chiều hôm nay vốn là không chuẩn bị đi săn dã vật, chỉ làm vài cái bẫy, bọn đệ bố trí xong bẫy rập định trở về thì lại đụng phải heo rừng, nhị ca thật bản lãnh, một mũi tên cắm ngay cổ của nó, con súc sinh này bị đau liền nóng nảy bổ nhào về phía nhị ca, nhị ca dùng chủy thủ đấu với nó, không bao lâu đã giết được con súc sinh này, hai chúng ta còn chưa kịp chạy tới giúp một tay đấu."
Người chung quanh nghe xong cũng khen Trọng Sơn có bản lĩnh, Chu Mạch nghe cũng cảm thấy mặt mũi sáng sủa, nhưng không vì được tâng bốc mà mê mẩn đầu óc, vội vàng kéo Triệu Trọng Sơn tới trước mặt xem hắn có bị thương không.
Triệu Trọng Sơn cười một tiếng an ủi Chu Mạch, nói trừ trên cổ bị thương một chút những chỗ khác không bị làm sao. Cố gắng kiềm chế ý muốn tiến lên xem xét vết thương trên cổ hắn, nàng mời các hương thân vào nhà uống miếng nước, lúc này cũng là giờ ăn cơm nên tất cả mọi người về nhà ăn cơm, cũng không thật sự có ai vào nhà.
Mọi người lại vây quanh con heo rừng soi mói trong chốc lát liền từ từ tản đi, Triệu Trọng Sơn dặn dò hai thanh niên vào núi cùng nhau nhớ buổi sáng ngày mai tới đây mổ heo.
Chu Mạch thấy hắn có vẻ mệt mỏi, cơm nước xong liền chủ động đi nấu nước tắm, nhưng mà đợi Chu Mạch tắm rửa thu thập xong rồi vào nhà, liền thấy hắn đã đi ngủ, đây là lần đầu tiên hắn ngủ trước nàng.
Nhớ tới vết thương trên cổ hắn, liền đẩy chăn ra xem một chút, thật sự không nặng, nhưng Chu Mạch vẫn lấy Kim Sang Dược từ trong ngăn kéo ra bôi cho hắn, chỉ là muốn vết thương mau lành hơn một chút.
Sáng ngày thứ hai, Triệu Trọng Sơn dậy sớm cùng lúc với Chu Mạch. Người một nhà mới vừa ăn điểm tâm rồi thu thập xong, hai người trẻ tuổi vào núi cùng nhau hôm qua đã tới rồi, sau đó là mổ heo cho tới trưa, các nam nhân phụ trách mổ heo rừng, mà Chu Mạch nấu nước nửa ngày, buổi trưa làm thịt heo giữ bọn họ ở lại ăn cơm, cũng đưa cho nhà Tôn Thị và Lý Thị một chút.
Ăn cơm trưa xong, mọi người cùng giúp một tay, một người lấy đầu heo, một người lấy hai chân sau. Triệu Trọng Sơn nhìn thịt heo trong sân thương lượng với Chu Mạch: " Vừa đúng ngày mai trấn trên có họp chợ, chúng ta giữ lại một chút còn toàn bộ mang lên trấn trên bán thôi."
Chu Mạch gật đầu đồng ý, vừa đúng lúc nàng cũng muốn đi trấn trên trả Tào chưởng quỹ ba mươi lượng bạc.
Đến ngày họp chợ, mượn cỗ xe ngựa của hàng xóm, lót một lớp đệm cỏ rồi để thịt lên, trong nhà có một khối là đủ ăn mấy ngày, bởi vì Chu Mạch vẫn kiên trì muốn ăn thịt, cũng không muốn ở lâu. Lại đưa Đông Nhi đến Lão Viện, xin Tôn Thị trông nom Đông Nhi một bữa cơm trưa. Hai vợ chồng liền đánh xe đi lên trấn.
Trấn trên phía nam có cả một con đường đều bán rau , có người thôn mình bán rau dưa, cũng có người mở gần mười hàng thịt, phần lớn là có nguồn cung ổn định đưa heo sống tới sau đó mới giết bán, mỗi khi đến thời điểm họp chợ thì bày nhiều hơn một chút, bình thường thì ít hơn một chút.
Bởi vì hôm nay họp chợ, người tương đối nhiều, dắt ngựa không dễ đi, bọn họ liền buộc ngựa ở cọc gỗ sau quán Vương Nhất Đao trọc đầu. Triệu Trọng Sơn dắt xe ở phía trước, Chu Mạch ở phía sau nhìn các quán đang hô hào bán thức ăn.
Bọn họ tới trước một quầy thịt, hỏi chủ quầy có mua thịt heo rừng hay không, chủ quầy là một hán tử tục tằng chừng hai mươi tuổi, có râu quai nón, nhìn trái ngược với người cẩn thận, nói thẳng thừng, như thịt heo bình thường, ba văn tiền một cân, Triệu Trọng Sơn nghe xong liền muốn để túi thịt xuống, Chu Mạch vừa nghe giá thế liền cảm thấy người chủ quầy này còn có thể mua giá cao hơn, nhưng theo nàng hiểu, trước mắt trấn trên bình thường thịt heo đã lên tới ba văn tiền một cân, thịt heo rừng trong núi ít nhất cũng phải bốn văn tiền một cân.
Nghĩ vậy, Chu Mạch vội vàng tiến lên vỗ tay Triệu Trọng Sơn, nhìn hắn ra hiệu đừng nóng vội, vì vậy Triệu Trọng Sơn lại thu trở về.
"Vị huynh đệ này, heo rừng không giống với heo nuôi trong nhà, heo rừng sống trong rừng rậm ở núi cao hàng năm, thức ăn là thực vật lá cây, quả thông, hạt dẻ, quả dại, cho nên so với thịt heo nuôi trong nhà mới thơm hơn, dã vị nồng đậm, cho nên giá tiền chỉ mỗi cân ba văn thì hơi ít một chút." Chu Mạch tiến lên cùng đại hán kia cò kè mặc cả.
"Vậy theo chị dâu, giá bao nhiêu thì thích hợp?" Đại hán kinh ngạc với sự hiểu biết của phụ nhân trước mắt, hắn mặc dù diện mạo thô lỗ, nhưng hàng năm đều tiếp xúc với nhiều loại thịt , trong lòng cũng rất rõ ràng về mỗi loại thịt khác nhau, nhưng nghe từ miệng một vị phụ nhân phân tích lý luận đạo lý rõ ràng, cũng là lần đầu tiên thấy. Hắn tiến lên một bước nói, chỉ có Chu Mạch, Triệu Trọng Sơn và hắn ta ba người có thể nghe được hỏi.
Mà Triệu Trọng Sơn đứng ở một bên lần đầu tiên nhìn thấy Chu Mạch như vậy, bị chấn động một chút, thê tử trước mắt không giống khi ở trong nhà, không còn là người chỉ biết vùi đầu làm việc hoặc là tiểu tức phụ nhỏ thanh tế khí, nàng mới vừa nói năng lí luận rất có khí phách, trong tiếng nói lộ ra tự tin và lão luyện, trên mặt cũng tỏa ra ánh sáng.
"Bốn văn tiền một cân, thiếu một đồng chúng ta cũng không bán." Chu Mạch kiên định nói.
Đại hán kia nhíu mày, thương lượng với Chu Mạch: “Chị dâu, tẩu xem thế này có được không, chúng ta hai bên đều nhường một bước, bảy văn tiền hai cân như thế nào?"
Chu Mạch không ngờ gặp phải một đại nam nhân so đo chi li như vậy, nàng lắc đầu: "Đại ca, bốn văn tiền một cân, thịt heo rừng không chỉ ngon, hơn nữa còn có thể bổ tinh khí bị hư tổn, nhuận phổi bổ thận, có thể dùng cho phổi thận Âm Hư. Vì vậy bốn văn tiền một cân!"
Thấy chung quanh đã bắt đầu tụ tập vài người nghe được lời nói kiên định của chị dâu nhỏ trước mặt, đại hán không khỏi nóng nảy, hắn còn muốn mua rồi bán qua tay với giá cao, hai người ở chỗ này cò kè mặc cả để người ta biết lại bán qua tay cũng không có giá tốt hơn được. Cho nên hắn cắn răng một cái, gật đầu đồng ý giá Chu Mạch nói, sau đó kéo bọn họ qua phía sau, đếm bạc rồi đưa cho họ, cuộc mua bán này rất nhanh đã hoàn thành, bọn họ thu được ba lượng bạc, thật vui vẻ kéo xe không đi đến chỗ Vương Nhất Đao, bởi vì hai người còn muốn mua vài thứ đồ khác nên đi cất xe trước.
Đây là lần đầu tiên Chu Mạch đi dạo phố ở cổ đại với Triệu Trọng Sơn, trong lòng nàng rất vui, chỉ là không nắm tay nhau đi dạo phố sẽ rất tiếc nuối.
Triệu Trọng Sơn từ sau khi bán thịt heo vẫn cúi đầu đi theo Chu Mạch, không nói chuyện, Chu Mạch nói gì hắn đáp nấy. Trong lòng hắn vẫn còn kinh ngạc với biểu hiện vừa rồi của Chu Mạch.
Thật sự không nhịn được nữa, Triệu Trọng Sơn hỏi "Tiểu Mạch, làm sao nàng biết thịt heo rừng có thể nhuận phổi bổ thận? Còn nữa nàng chưa từng thấy qua heo rừng, làm sao biết chúng nó ăn gì?"
Chu Mạch đã sớm nghĩ ra lời giải thích: "Trước kia khi chưa xuất giá có nghe người ta nói qua không phải bây giờ có chút công dụng sao." Thấy Triệu Trọng Sơn nửa tin nửa ngờ, nàng cũng không muốn giải thích quá nhiều, nghĩ thầm, tỷ mới thể hiện chút bản lãnh như vậy đã khiến ngươi kinh sợ, vậy nếu nói cho ngươi biết ta đã đặt mua tòa nhà ở trên trấn, ngươi có phải hay không kinh ngạc mắt trừng muốn rớt ra ngoài.
Hai người đi đến tiệm vải, Chu Mạch lấy hai xấp vải đã trả tiền mà chưa mang về đưa cho Triệu Trọng Sơn ôm, có người khỏe mạnh đi theo xách đồ như vậy mà không mua nhiều một chút thì thật đáng tiếc, vì vậy Chu Mạch lại mua các loại gia vị như bát giác, hồi hương, quế, còn mua cả rượu vàng, bởi vì nàng muốn thử làm nước chát, đã lâu không được ăn thức ăn ngon thơm ngào ngạt. ddlqd
Sau khi mua đủ những thứ cần thiết , mặt trời đã chiếu đến đỉnh đầu, Chu Mạch nói muốn đi ăn cơm, sau đó dẫn hắn đi khách điếm Phúc Lâm, chủ yếu là nàng muốn trả lại ba mươi lượng bạc cho Tào chưởng quỹ.
Triệu Trọng Sơn xách theo một đống đồ, đi chậm hơn so với Chu Mạch đi tay không, Chu Mạch vội vàng đi trước vào khách điếm Phúc Lâm, sau khi tiến vào liền vội vàng đối với hắn khoát tay, ý bảo hắn đừng có gọi, Tiểu Chung rất lanh lợi, vội vàng tiến đến chỗ Chu Mạch, Chu Mạch ghé vào lỗ tai hắn ta dặn dò: "Tiểu Chung, ba mươi lượng bạc này đưa cho chưởng quỹ nhà các ngươi, nói ta trả lại cho hắn .Còn nữa, nói cho mọi người làm bộ như không biết ta!" Nói xong nhét hà bao đang cầm vào trong tay hắn ta .
Nhìn Tiểu Chung mờ mịt nhìn nàng, Chu Mạch nóng nảy, lo lắng Triệu Trọng Sơn ở phía sau đi vào sẽ thấy, vội vàng nói, “Đi đón chào khách nhân nhanh lên!" Sau đó ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Trọng Sơn đã đứng ở cửa, cũng không biết hắn có nhìn thấy không.
"Vị đại tẩu này, mời vào bên trong!" Tiểu Chung nhanh mắt nhanh miệng kêu Chu Mạch đi vào trong điếm ngồi xuống một bàn trống.
Hai người đều ngồi xuống , Chu Mạch cảm thấy tinh thần sảng khoái , cảm giác giống như trở lại nhà của mình, tìm được cảm giác an toàn và thỏa mãn mà ở trong thôn xóm không có, quen thuộc gọi hai món ăn một tô canh.
Triệu Trọng Sơn không nói gì ăn cơm, sau khi cơm nước xong đi tính tiền, bởi vì tiền mới bán thịt heo vừa rồi ở tất cả trong tay áo hắn.
Lúc rời đi, Tiểu Chung trộm giữ tay áo Chu Mạch, kín đáo đưa cho Chu Mạch 30 văn tiền Triệu Trọng Sơn vừa trả, Chu Mạch cũng không khách khí, cười ha hả nhận.
Trở lại chỗ Vương Nhất Đao, đã có hai người cùng thôn đi nhờ xe ngựa đang chờ bọn họ rồi, vì vậy họ vội vàng lên xe ngựa trở về thôn.
Khi Triệu Trọng Sơn đánh xe trên đường trong đầu đều là các thần thái phấn khởi thư thái của Chu Mạch ở trên trấn, lúc nàng tự tin cò kè mặc cả, khi nàng ở tiệm vải, lúc ăn cơm nàng thần thanh khí nhàn, giống như nàng trời sanh là như vậy, mà không phải chỉ biết khom lưng xắt thức ăn, không là bộ dạng chỉ biết cúi đầu thêu hoa.
Chu Mạch như vậy khiến Triệu Trọng Sơn cảm thấy quá xa lạ, xa lạ khiến cho lòng hắn cảm thấy trống trải. Giống như là nhìn thấy lông vũ bay trong không trung, muốn bắt nhưng ngươi cố gắng đến đâu cũng không bắt được vậy