Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có tin đồn đám người Nhạc Tử Giang và Vương Hạo Nhiên có chia rẽ, Nhạc Tử Giang có vẻ không phải là người thích giờ thủ đoạn sau lưng, một học sinh cao trung dù trưởng thành sớm, dù hiện thực, chưa tới mức dùng trò bẩn thỉu đạt mục đích, dù sao dùng bạo lực can thiệp vào chuyện theo đuổi mỹ nữ là cách thấp kém nhất.
Nhạc Tử Giang rất tự tin vào bản thân, nhìn từ phương diện nào thì hắn cũng không thấy mình có thể thua Tô Xán trong cuộc cạnh tranh quang minh chính đại, rồi công khai chiến thắng của mình.
Tô Xán nắm chắc được tâm tư của Nhạc Tử Giang, duy nhất khiến y kiêng kỵ là tên Vương Hạo Nhiên còn chưa từng gặp mặt kia, cùng đám ủng hộ sau lưng Nhạc Tử Giang, từ tác phong hôm đó mà xét, với bọn chúng vì xả hận cho bạn mình là chuyện rất có thể diện, rất nghĩa khí.
Tô Xán không muốn biến thành đồ hi sinh cho chúng thể hiện nghĩa khí.
Lưu Duệ cân nhắc một chút nói:
- Tao biết Vương Hạo Nhiên, hắn có chút khúc mắc với Nhị Trung, từng hẹn người ra cổng trường đánh nhau. Tao sẽ chú ý chuyện này, dù sao chỉ cách nhau một tuyến xe, mày có chuyện gì cứ gọi điện cho tao. Dù chỉ có một mình thì tao cũng không để mày đơn độc.
Một câu nói rất đơn giản, bóng lưng rất ngầu, vẫn là cái đầu rẽ ngôi giữa rất ngố, lại làm cho Tô Xán cảm động.
Từ trong lời nói của Lưu Duệ cũng nghe ra ít manh mối, Vương Hạo Nhiên dám dẫn người tới Nhị Trung đánh nhau thì nhóm người của hắn không nhỏ, mà câu "dù chỉ có một mình" của Lưu Duệ đủ thấy địa vị của hắn trong vòng tròn kia không tới mức như hắn bốc phét với mình, cái vòng tròn đó cũng không bằng nhóm Vương Hạo Nhiên, nên không dám tùy tiện xung đột.
Tô Xán ôm đầu, chuyện bỗng chốc trở nên phức tạp rồi ... Vốn chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa hai tên học sinh, ai ngờ mình nhỏ bé tới mức nó thành tảng đá lớn ngăn đường.
Mình có thể bình tĩnh trò chuyện với cả lãnh đạo cấp thành phố, hiện giờ lại vì lo một đám nhãi con báo thù mà sứt đầu mẻ trán.
Ài sao hồi xưa mình không tập võ, đường lối cương mãnh thì không hợp với mình rồi, nhưng thái cực tứ lạng bạt thiên cân thì cũng hợp lắm, ít nhất không đánh được thì cũng chạy được ...
Vấn đề Tô Xán đau đầu nhất là phải đứng vững chân ở Nhất Trung và có đồng minh đủ mạnh.
Hết tiết, giáo viên vừa mới ra khỏi lớp là lớp học lập tức nhốn nháo nô đùa, Nhạc Tử Giang lại tới, khiến lớp 5 oanh động, có điều lúc này ánh mắt rất nhiều nữ sinh thêm phần cổ quái, không nhìn Nhạc Tử Giang mà lại nhìn Tô Xán.
Nhạc Tử Giang nhờ người chuyển lời, hi vọng Đường Vũ ra ngoài nói chuyện, Đường Vũ khẽ lắc đầu:
- Em đang chuẩn bị bài, xin lỗi.
Sau khi nhận được lời chuyển thuật, Nhạc Tử Giang nhún vai cười khổ bỏ đi.
Tô Xán không nhìn thấy vẻ mặt của Đường Vũ, chỉ thấy cô cúi đầu làm bài, cảnh này làm y hổi tưởng lại hôm nọ sóng vai đi trên đường có chút xa xăm hoảng hốt, không biết lời Đường Vũ thực hiện lời hứa với mình, hay là thực sự không có thời gian.
Nhưng thế nào thì nhiều nữ sinh thấy Nhạc Tử Giang rầu rĩ bỏ đi, mồm há hốc, bất mãn với Đường Vũ, vì với các cô mà nói, Nhạc Tử Giang là hoàng tử bạch mã khiến bọn họ la hét ở sân bóng, lại bị lạnh nhạt như thế, làm bọn họ không thoải mái, lại không dám nói gì Đường Vũ.
Trước khi vào tiết mới, Đường Vũ đi vệ sinh, lúc vào lớp chú ý thấy ánh mắt Tô Xán nhìn mình, nhìn lại y, bốn mắt chạm nhau, Đường Vũ tinh nghịch nháy mắt với y một cái.
Không ngờ Đường Vũ còn có một mặt như vậy, lại là cảm giác không tên, làm tim Tô Xán đập rộn.
Tiết thể dục, Trần Linh San mặc chiếc áo phông nhỏ cộc tay, quần thể thao bó dài tới gối, lộ ra cái chân thẳng, giày thể thao trắng, vừa mới vận động kịch liệt làm y phục dán lên người, khiến tức thì làm cô có vị nữ nhân nồng đậm, làm Tiết Dịch Dương thi thoảng mở mắt thật to, nhìn vị trí nổi bật trên cơ thể thiếu nữ.
Lần này chuyện Tô Xán cùng Đường Vũ không xôn xao như lần Tô Xán tỏ tình thất bại, tuy truyền bá rất nhanh nhưng đa phần mọi người không tin, đầu tiên là Tiêu Vân Vân, rồi Trần Linh San, giờ lại là Đường Vũ, nói không chừng mai có tin Tô Xán yêu giáo viên không biết chừng, càng đồn đại càng hoang đường, khiến mấy tin đồn trước đó liên quan tới Tô Xán cũng bị liệt vào hàng tin vịt.
Chỉ có ở lớp số 5 thì tin này được coi trọng, khiến Tô Xán thêm vài phần thần bí, ngay cả ba tên Trương Tích, Lý Ngải và Tôn Tử Nghi nghe chuyện này cũng không tùy tiện phát ngôn mấy lời kiểu cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Còn nữ sinh trong lớp thích dùng cách đùa giỡn tiếp cận Tô Xán cũng nhiều thêm, ngay cả Lý Lộ Mai cũng hoặc ít hoặc nhiều muốn Trần Linh San tiếp cận với Tô Xán nhiều hơn, trong tiềm thức của cô, Trần Linh San không kém Đường Vũ, là bạn thân của Trần Linh San, tất nhiên bài xích Đường Vũ.
Lý Lộ Mai cho rằng nếu Tô Xán quay lại thích Trần Linh San, sẽ đả kích lớn với Đường Vũ, tâm lý con gái là thế, rất phức tạp.
Sự kiện ở cổng trường đó làm nhiều người rất hồ đồ, vì trước đó giữa Tô Xán và Đường Vũ ở lớp không có bất kỳ tiếp xúc nào, sau đó cũng vậy, song Từ trực giác của con gái, Lý Lộ Mai nhận ra Đường Vũ vẫn lạnh nhạt như trước kia, nhưng thực ra rất để tâm chuyện này.
Xúi bẩy mấy cô bạn lấy chuyện Tô Xán và Trần Linh San trêu chọc, Trần Linh San mặt đỏ tới mang tai, Tô Xán đối diện với một đám nữ sinh cũng hết cách, cả hai xấu hổ vô cùng. Trần Linh San thường ngày điềm nhiên bình tĩnh cũng rất có phong phạm chị cả trong nhóm, nắm tay Tô Xán, làm động tác bỏ đi:
- Chúng ta không nghe họ nói lung tung nữa.
Trần Linh San chỉ nắm cổ tay Tô Xán, không phải tay trong tay, nhưng cản này lập tức khiến đám nữ sinh xung quanh đang “wow” không ngớt.
Bản thân Trần Linh San cũng giật mình vì động tác của bản thân, đó chỉ là hành động tiềm thức, có điều lúc này muốn buông tay ra thì càng giống giấu đầu lòi đuôi, nên làm động tác hất hàm thách thức với xung quanh, kéo Tô Xán đi, tới cầu gỗ cách xa mọi người, mới buông tay ra, làm vẻ mặt tự nhiên:
- Đám Lộ Mai thích nghịch ngợm, ở cùng họ lâu bạn sẽ biết, đừng để bụng.
Chủ đề các cô gái tuổi này chỉ có mấy chuyện đó thôi, Tô Xán không để bụng thật, gãi đầu nói:
- Không sao, quen rồi là tốt.
- Ừ.
Trần Linh San nhớ tới xúc cảm vừa rồi khi nắm tay Tô Xán, lòng có chút xao xuyến:
- Sắp thi giữa kỳ rồi, chẳng có thời gian nữa, thi xong bọn mình tụ tập chút đi, bạn cũng tham gia nhé ...
- Ồ, sắp thi giữa kỳ ...
Thời gian qua Tô Xán bận rộn sạc điện, tích lũy lượng lớn tri thức, thấy thời gian trôi qua vù vù, sáng vừa mới dậy, vèo cái đã tới tối, đêm thức khuya ôn bài và ghi chép, ngủ. Cứ thế lặp đi lặp lại gần như chẳng vui chơi gì, trong có vẻ say sưa vào học tập, thực ra do ám ảnh tâm lý gây ra, làm y không dám buông lỏng.
Đột nhiên Tô Xán thấy mệt mỏi, lời đề nghị tụ tập của Trần Linh San khiến y động lòng.
- Tiết Dịch Dương đồng ý rồi.
Đại khái thấy Tô Xán ngây người, Trần Linh San bổ xung.
- Ừ, tốt, nhất định mình sẽ tham gia.
Tô Xán thầm nghĩ thằng Tiết Dịch Dương này lại giấu diếm mình, đúng là muốn đá đít hắn.
- Vậy cứ quyết định như thế.
Trần Linh San vui vẻ hẳn lên, chỗ cô và Tô Xán đang đứng được học sinh Nhất Trung gọi là thiên đường tình lữ hẹn hò, đứng đấy lâu không tốt, xoay người nhẹ nhàng rời cầu, vẫy tay với Tô Xán, hình bóng đẹp đẽ dưới ánh phản chiếu của rừng cây, giống như một bức tranh.