Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bốn phía là một vùng âm u đen tối, Giang Long cho là mình đang ở trên đường Hoàng tuyền, ngay sau đó có khả năng sẽ đến Địa phủ, khi còn sống hắn cũng chưa từng làm chuyện ác, nhưng cũng không phải là người tốt bụng hay thiện lương gì đó.
Trong lòng có chút không yên.
Khi còn sống, từng nghe nói về truyền thuyết Địa phủ quỷ thần, thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu.
Mười tám tầng Địa ngục, nấu dầu, cắt lưỡi, núi đao, biển lửa... Không biết mình sẽ bị đánh nhốt vào một tầng nào.
Hắn nhớ không rõ đã lên giường cùng bao nhiêu mỹ nữ, Diêm vương gia sẽ không để cho quỷ sai hành hình cắt rơi tiểu đệ đệ của hắn chứ?
Tuy nhiên thời gian như dòng nước trôi qua, một ngày lại một ngày, coi như vượt qua một thế kỷ, hắn vẫn không bay tới cuối đường, sợ hãi và bất an, dần dần bị không kiên nhẫn thay thế.
Rốt cuộc muốn thế nào, cuối cùng cũng phải cho cái kết quả chứ?
Treo người ta như vậy cũng quá khó chịu rồi!
Người là động vật quần cư, có ít người thích yên tĩnh hướng nội mỗi ngày đều trong nhà, không muốn đi ra ngoài, nhưng không có nghĩa là có thể chịu được trên thế giới này chỉ còn lại có một mình hắn, không có đồng bạn, không có thân nhân, không có tiếng hoan hô, không lời nói cười, thậm chí là không có bất kỳ nơi phát ra tin tức nào.
Huống chi Giang Long chưa bao giờ là một người thích an tĩnh.
Khi quá mức cô độc, sự sợ hãi đối với Địa phủ và sự thiếu hiểu biết, ngược lại sẽ giảm đi.
Đầu trâu mặt ngựa đâu nhỉ?
Thân thể Giang Long nhẹ nhàng bay, không nhìn thấy bất kỳ cái gì, cũng không nghe được bất kỳ cái gì, cô tịch âm lạnh, và còn luôn luôn lắc lư giữa không trung, không biết trải qua bao lâu, cái loại bất lực này, tư vị bị treo giữa không trung thật sự là rất gay go rồi.
Hắn có chút hoài niệm khi còn sống, cái cảm giác đặt chân trên mặt đất kia..
Không phải nói người đã chết, sẽ do đầu trâu mặt ngựa áp giải đi Địa phủ sao?
Vì sao kia hai vị này cho đến bây giờ còn không đến?
Giang Long xác định, nếu đầu trâu mặt ngựa vẫn lề mà lề mề không đến tiếp dẫn như vậy, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ bị tra tấn đến điên mất!
Tâm tình vô cùng bực bội, hắn đã quên hết những lỗi lầm khi còn sống đã phạm phải, có đạt tới điều kiện khiến Diêm vương gia nhốt đánh hắn vào mười tám tầng Địa ngục nhận trừng phạt tàn khốc hay không, trong lòng bắt đầu lớn gan oán thầm quỷ sai.
Lẽ nào có Diễm quỷ mới tới Địa phủ, đều đã mê hoặc tất cả quỷ sai, nên quên đi làm rồi.
Trong thiên địa, dường như chỉ còn lại có một mình Giang Long, ở tại đây đã qua thời gian quá lâu, lá gan của hắn đã lớn lắm rồi, khi dám lấy Diêm vương ra trêu đùa, đột nhiên cảm giác được chính mình lại có thân thể, và trước ngực, cánh tay, còn có trên đầu, đều truyền đến từng trận đau đớn.
Tại thời khắc này, tư vị phiêu diêu, lắc lư, nhẹ nhàng, cuối cùng đã tới cuối cùng.
Thân thể nằm ngang, phía dưới là giường.
Loại cảm giác thực tế này, thật tốt!
Không nghĩ tới bị hơn mười tên kẻ cướp cầm súng trường trong tay vây quanh chặt chẽ, vậy mà chính mình còn có thể không chết?
Giang Long vui mừng!
Còn tưởng rằng phải đi xuống Địa phủ gặp Diêm vương gia nữa nha.
Hắn không phải một người tốt, cũng không được coi là người xấu làm nhiều việc ác. Trận kia không cẩn thận đắc tội một hắc bang rất lớn, trốn được tới biên giới tỉnh Nam Vân, tính toán tránh sóng gió rồi lại quay trở về, kết quả tình cờ gặp mặt một đám thổ phỉ không biết quốc tịch giật tiền đoạt nữ nhân, trong lòng nhất thời xúc động phẫn nộ, gặp chuyện bất bình, mở rộng chính nghĩa, âm thầm đánh lén, chính tay đâm tám sinh mệnh.
Nhưng cũng không biết vì sao, bị đồng lõa đối phương tra được hành tung mà bao vây lại.
Cũng là hắn sơ suất, dù sao kia cũng là địa bàn của đối phương.
Xem ra nên làm chuyện tốt, bằng không bị hơn mười khẩu súng vây quanh, đã sớm chết nhăn răng, làm sao còn có thể bảo vệ mạng nhỏ!
Chỉ là không biết mình bị thương nặng như thế nào.
Đừng trúng đạn nhiều quá, bị đánh cho tàn phế thì nguy to rồi.
Trước khi hôn mê, Giang Long chỉ nhớ rõ từng đợt ánh lửa từ họng súng kẻ cướp phát ra, sau đó trước mặt bỗng nhiên sáng lên một mảnh sáng bạc, rồi trước mắt biến thành màu đen, thì đã không biết gì cả rồi.
Suy nghĩ chuyển động, Giang Long có chút khẩn trương, nếu bị đánh thành phế nhân, vậy còn không bằng chết đi. Đúng lúc này, một trận trí nhớ xa lạ giống như là hồng thủy vỡ đê ào ào tuôn ra, từng đợt rồi lại từng đợt, đánh sâu chiếm lấy trong đầu của hắn.
Cảnh Giang Long?
Giang Long ngu ngơ một hồi.
Thật lâu, hắn đã xem không ít tiểu thuyết inte và thần kịch xuyên qua, rốt cục hiểu được chuyện gì xảy ra.
Xuyên qua, loại máu chó này... Không đúng, nguyên thân này hình như là thiếu gia nhà quyền quý, chẳng những có hai nha hoàn thông phòng dung mạo xinh đẹp, hơn nữa còn đã cưới vị kiều thê quốc sắc thiên hương.
Chuyện tốt như thế này so với bánh từ trên trời rơi xuống đập vào đầu còn sung sướng hơn, tất nhiên không thể dùng máu chó để hình dung.
Giang Long, không đúng, về sau hắn sẽ tên là Cảnh Giang Long rồi.
Kiếp trước hắn không cha không mẹ, là cô nhi, vừa lớn lên đã du đãng khắp nơi, bốn biển là nhà, thuận tiện làm chút mua bán không vốn sống tạm, ngoại trừ có chút cảm động và nhớ nhung viện trưởng cô nhi viện từng dạy cho hắn công phu quyền cước, cũng thường xuyên khuyên hắn sau khi lớn lên phải một lòng hướng thiện, thì chính là có chút nhớ nhung máy bay bà già thuộc thành phần tri thức vô cùng quyến rũ đã giúp hắn phá thân xử nam.
Còn lại một chút vướng bận cũng không có, tên Giang Long này cũng là chính bản thân hắn tự đặt đấy, cho nên đối với việc sửa thành họ Cảnh cũng không hề áp lực.
Nguyên thân này cũng là cha mẹ chết sớm, xem ra chính mình thật đúng là vô duyên với cha mẹ a!
Giang Long tự giễu cười cười.
Tuy nhiên cũng may có bà nội của nguyên thân yêu thương.
Ngay khi thân thể hắn vùi lấp ở trong thế giới trí nhớ của nguyên chủ, từng đợt thanh âm đối thoại đã cố ý đè thấp, gọi tinh thần của hắn trở về.
- Lão phu nhân, thân thể Giang Long thiếu gia vừa mới toả ra sức sống, chứng bệnh chuyển biến rất là tốt đẹp. Tuy nhiên bởi vì căn bản còn yếu, cho nên vẫn cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Khi nói xong lời này, khuôn mặt Từ đại phu vẫn không thể tin nổi, ông ta làm nghề y mấy chục năm, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ gặp loại tình huống quỷ dị này.
Rõ ràng đã bị chết, là chết hẳn rồi, nhưng lại sống lại.
Chết mà sống lại, thật là quá kỳ quái!
- Tốt, về sau ta sẽ không để người nào lấy việc phiền lòng tới quấy rầy nó.
Cảnh lão phu nhân vỗ ngực, trong lòng nghĩ mà sợ.
Từ đại phu gật đầu, tay phải vuốt vuốt chòm râu hoa râm:
- Ta đi viết cái phương thuốc cho Giang Long thiếu gia.
- Người tới, chuẩn bị cho Từ đại phu năm mươi lượng bạc ròng làm tiền xem bệnh.
Cảnh lão phu nhân ra tay cực kỳ rộng rãi.
Nghe được năm mươi lượng bạc ròng, Cảnh Giang Long thiếu chút nữa hít sâu một hơi.
Kế thừa trí nhớ nguyên chủ, hắn tất nhiên biết năm mươi lượng bạc ròng là một khoản tiền lớn!
Cảnh phủ giàu có và đông đúc, nhà quyền quý số một huyện Ninh Viễn.
Cảnh lão phu nhân cũng rất thương yêu nguyên thân, nhưng tiền tiêu hàng tháng của nguyên thân cũng chỉ có không quá năm lượng bạc thôi.
Hiện giờ đang thời thịnh thế, giá hàng hóa khá thấp, lượng mua của năm lượng bạc còn nhiều hơn khoảng mười ngàn tệ ở thế giới của hắn.
Năm mươi lượng, chính là một trăm ngàn tệ!
Kiếp trước Giang Long đã từng ăn trộm rồi, cũng từng đen ăn đen rồi, đã từng lừa gạt, xảo trá rồi, thời điểm nhiều nhất, trong thẻ có thể có mấy trăm vạn.
Tuy nhiên một trăm ngàn tệ, bảo là cho người ta thì cũng tiếc lắm.
Cảnh phủ quả nhiên nhiều tiền thế lớn!
Về sau chính mình cũng sẽ trải qua những ngày sung sướng, ha ha!
Tuy nhiên, Giang Long vừa mới nổi lên hứng thú đối với Cảnh phủ, muốn lý giải một chút Cảnh phủ làm nghề nghiệp gì, tích lũy được bao nhiêu của cải, thì chính là sững sờ một trận.
Bởi vì ở trong trí nhớ nguyên chủ, không ngờ đối với gia nghiệp Cảnh phủ không biết một chút gì.
Nếu không phải thân thể mệt mỏi, khẳng định hắn phải đưa tay vuốt trán.
Có lầm hay không, nguyên chủ thân là nam đinh duy nhất Cảnh phủ hiện có, muốn kế thừa cũng phải đem Cảnh phủ gia nghiệp phát dương quang đại, không ngờ không biết Cảnh phủ làm nghề nghiệp gì!
Tuy nhiên không lâu sau, từ trong trí nhớ hắn có được đáp án.
Nguyên thân thân thể yếu, nhiều bệnh, thầy thuốc mời tới đều nói phải cho nguyên thân dùng thuốc ôn vật bổ, vả lại cần tĩnh dưỡng, cũng báo rằng trước khi hai mươi tuổi, không thể để nguyên thân lao tâm lao lực, bằng không sẽ có tổn hại cho tuổi thọ.
Cảnh phủ chỉ có một dòng độc đinh như vậy, Cảnh lão phu nhân tất nhiên là nâng trong lòng bàn tay, vẫn sủng ái, không cho nguyên thân nhúng tay vào công việc trong phủ, vì thế nguyên chủ cũng đã tròn mười lăm tuổi rồi, mà đầu óc còn đơn gian như một đứa trẻ.
Xem ra muốn hiểu biết Cảnh phủ, còn phải đợi sau khi bình phục tự mình đi từng bước một mà tìm hiểu.
Giang Long thầm nghĩ.
- Tạ lão phu nhân thưởng.
Trên mặt Từ đại phu hiện lên một chút vui sướng, chắp tay nói tạ ơn, quả nhiên tới nhà quyền quý như Cảnh phủ xem bệnh, mới có thể phát tài lớn.
Đương nhiên, cũng có phiêu lưu, một vài thế gia nhà quyền quý thanh danh không tốt lắm nếu có người bị bệnh nặng, không chữa được, đến lúc đó lão gia thái thái trong nhà quyền quý một khi tức giận, vậy kết cục của thầy thuốc tới cửa xem bệnh sẽ rất thảm.
Nhẹ thì ăn đòn hiểm, nằm trên giường tu dưỡng nửa năm.
Nặng thì mạng nhỏ khó bảo toàn!
Đây là ở cổ đại, không nói nhân quyền.
Lén giết thầy thuốc, người giàu có nhét cho quan phủ chút tiền bạc hối lộ, khiến tôi tớ trong phủ gánh tội danh là được.
Nha hoàn hồi môn của Cảnh lão phu nhân là Trương Khương thị lúc này sắc mặt phức tạp, vốn tưởng rằng tiểu thiếu gia đi, bà ta có thể nhân cơ hội dẫm lên một nhà đối thủ cũ, vĩnh viễn không có ngày xoay người, không ngờ tiểu thiếu gia lại sống lại.
Tuy nhiên dù vậy, Diêu mụ mụ cũng khó thoát khỏi chịu tội.
Con gái phạm sai lầm, đối thủ cũ Diêu Trần thị khẳng định cũng phải bị liên lụy.
Giẫm lên là giẫm lên không chết rồi, nhưng có thể đè ép đối thủ cũ một chút, bà ta cũng sẽ không bỏ qua.
Lúc này không đợi Từ đại phu đi ra cửa phòng ngủ, liền vội vã nhảy ra, lớn tiếng hét lên:
- Lão phu nhân, trời cao thương tiếc, hơn nữa tiểu thiếu gia thật sự là phúc lớn mạng lớn, mới có thể lại sống lại! Tuy nhiên lần này Lý Diêu thị chẳng phân biệt được tôn ti quý tiện thế nào, lấy hạ phạm thượng, lại dám ỷ thân phận là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia cưỡng ép tiểu thiếu gia, thiếu chút nữa làm hại tiểu thiếu gia... Quả nhiên là tội không thể tha thứ!
Xin ngài nghiêm trị.
Cảnh lão phu nhân xuất thân danh môn, tiếp thụ qua sự giáo dục tốt nhất, lúc tuổi còn trẻ tuy rằng điêu ngoa, nhưng không mất trí tuệ.
Về sau trượng phu và con trai độc nhất lần lượt qua đời, làm cho bà nhìn thấu trần thế, thu lại lỗ mãng và hiếu động, bắt đầu thích an tĩnh.
Con người một khi an tĩnh lại, sẽ thích tự hỏi.
Theo số tuổi tăng lên, thường thường cảm ngộ và yên tĩnh suy nghĩ, làm cho bà bắt đầu biến thành cơ trí.
Lúc trước nghĩ đến đứa cháu duy nhất cũng đi, cho nên Cảnh lão phu nhân đau thương quá độ, mới nhất thời thất thố.
Hiện tại đã dần dần tỉnh táo lại.
Nghe thấy lời Trương Khương thị, nha hoàn hồi môn ngày xưa nói, mày không khỏi nhăn lại.
Nếu như là ở lúc tuổi còn trẻ, tính cách bà kích động, không có chủ ý, vả lại không có dũng khí đảm đương, nói không chừng thật sẽ nghiêm trị Lý Diêu thị, mượn việc này để từ chối trách nhiệm của chính mình.
Nhưng hiện tại...
Nhẹ nhàng khoát tay áo, Cảnh lão phu nhân than nhỏ nói:
- Việc này không trách Thúy nhi, là ta dặn dò xuống dưới, để Giang Long sớm một chút viên phòng đấy.
Muốn trách, cũng chỉ trách ta quá mức nóng vội, muốn sớm một chút ẵm chắt trai mà.
Niên đại này, xưng hô đối với phụ nhân phần lớn là thêm họ của chồng ở trước họ của phụ nhân, tỷ như Diêu mụ mụ họ Diêu, chồng của bà họ Lý, cho nên Trương Khương thị gọi bà là Lý Diêu thị, đương nhiên, cũng phải phân tình huống, tỷ như Diêu mụ mụ tên là Diêu Thúy Nhi, lại là Cảnh lão phu nhân nhìn lớn lên, đối với bà có phân tình, cho nên thân thiết kêu một tiếng Diêu mụ mụ.
Về phần xưng hô là Diêu mụ mụ, thì là những người khác của Cảnh phủ, xưng hô tôn kính xưng với bà.
Có thể có kính xưng, ở Cảnh phủ tất nhiên sẽ có vài phần địa vị.
- Vậy...
Trương Khương thị không nghĩ tới lão phu nhân đều nhận tất cả trách nhiệm của bản thân, nhất thời nghẹn lời.
Tại thế gian này, đại đa số người đều không có dũng khí thừa nhận sai lầm.
Chỉ cần có một chút xíu can hệ, sẽ đem sự tình đổ lên trên người người khác.
Cho nên hành động này của Cảnh lão phu nhân ngoài dự kiến của Trương Khương thị.
Nhưng Diêu mụ mụ cũng đột nhiên quỳ gối trước mặt Cảnh lão phu nhân, dùng sức đập đầu, nước mắt giàn giụa nói:
- Là nô tì không có lĩnh ngộ rõ ý tứ của lão phu nhân, phái đi làm hỏng, khiến tiểu thiếu gia hộc máu té xỉu, lão phu nhân không cần giúp nô tì che đậy, xin hạ trách phạt!
- Ta nói ngươi không có sai...
Cảnh lão phu nhân vừa mới mở miệng, lại bị Diêu mụ mụ lên tiếng đánh gãy, Diêu mụ mụ có rất ít khi không tôn kính lão phu nhân như vậy:
- Quy củ Cảnh phủ nghiêm khắc, làm việc có độ, không nghiêm trị nô tì, lão phu nhân ngày sau như thế nào phục chúng?
- Càn quấy!
Cảnh lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhẹ phẩy ống tay áo:
- Là của ngươi sai, ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi, mặc dù ngươi là con gái nha hoàn hồi môn của ta, cũng không có ngoại lệ. Nhưng không phải lỗ do ngươi, ta chắc chắn sẽ không động tới một đầu ngón tay của ngươi.
Mau đứng lên, trong phủ đã đủ rối loạn, ngươi đừng làm cho ta thêm phiền toái.
- Vâng.
Diêu mụ mụ do dự một chút, cuối cùng cúi đầu, chậm rãi đứng dậy.
Sở dĩ bà chủ động nhận sai, một là không muốn làm cho lão phu nhân gánh cái danh bức bách cháu ruột hộc máu ngất đi, thiếu chút nữa qua đời, bằng không lão phu nhân sẽ tự trách, về sau truyền đi, cũng sẽ có rất nhiều người lấy việc này mà cười nhạo Cảnh lão phu nhân.
Thứ hai, trước tiên là Trương Khương thị làm khó dễ trước, luôn miệng nói bà ỷ vào thân phận nhũ mẫu của tiểu thiếu gia, cưỡng ép bức bách tiểu thiếu gia.
Có thể làm nhũ mẫu cho tiểu thiếu gia trong phủ, tất nhiên là một việc rất vinh dự, hơn nữa tiểu thiếu gia trước mắt là nam đinh duy nhất trong phủ, đối với nhũ mẫu của mình nhất định sẽ chiếu cố nhiều hơn.
Những quản sự khác trong phủ, cũng phải xem trọng bà hơn một bậc.
Tuy nhiên mỗi việc đều có lợi có hại.
Bà là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia là không giả, ở Cảnh phủ địa vị cực cao, nhưng thân phận này khiến trong phủ rất nhiều người hâm mộ, đồng thời cũng có rất nhiều người âm thầm ghen tị, mặc dù là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia, cũng vẫn là tôi tớ trong phủ, nếu bà có chỗ nào vượt quá, những người đó sẽ lấy thân phận của bà mà nói.
Nói bà dựa vào có công nuôi dưỡng tiểu thiếu gia, không coi tiểu thiếu gia là chủ nhân, lấy hạ phạm thượng, chẳng phân biệt được tôn ti!
Truyền ra phủ, chính là chủ nhân yếu người hầu mạnh.
Mà nghe đến tai lão phu nhân, lại có thể nào dung hạ người hầu trong phủ ức hiếp cháu ruột của mình?
Hai loại tình huống này, đều là tối kỵ!
Cho nên bình thường, Diêu mụ mụ làm người khiêm tốn, làm việc cũng cực kỳ thận trọng, sợ bị người bắt lấy nhược điểm gì.
Làm tôi tớ nô tì trông nhà quyền quý, một cuộc sống điều kiện nở mày nở mặt và hậu đãi, tất cả đều đến từ chủ nhân của phủ, chủ nhân coi trọng ngươi, ngươi có thể ở trong phủ hô mưa gọi gió, ăn ngon uống sướng, nhưng nếu như bị chủ nhân nghi kỵ chán ghét mà vứt bỏ rồi, thì không còn có cái gì nữa.
Huống chi bà biết rằng trong phủ lão phu nhân nhìn thấu trần thế, không có nghĩa là tính tình biến thành tâm địa thiện lương, không hề sát sinh!
Chẳng qua là ít đi khí kích động và giết tàn ác, biến thành người có tấm lòng bao dung.
Cảnh lão phu nhân tin Phật, tuy rằng cũng có ý tứ hàm súc phổ độ chúng sinh, nhưng cũng có lúc giận dữ, phơi thây ngàn dặm.
Ai thực có can đảm coi lão phu nhân thành con hổ đã bị gẫy nanh vuốt, như vậy sớm hay muộn có một ngày, sẽ chết ở trong miệng hổ.
---------oOo----------