Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đại Thời Đại 1958 - 1958
  3. Chương 124 : Ký sự tới Ai Cập
Trước /130 Sau

[Dịch] Đại Thời Đại 1958 - 1958

Chương 124 : Ký sự tới Ai Cập

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Cô sẽ không nói với tôi rằng, thành phố Gatchina bỏ ra vốn liếng lớn như vậy đào tạo cô, là để cô đi ngủ với tôi đấy chứ?” Serov tiện tay vớ lấy quần lót màu trắng của Isemortny, lau sạch sẽ chất dịch dính trên nhân vật chính của cuộc đời, tiếp đó vứt sang một bên, quần lót dính nhớp dịch thể đỏ trắng lẫn lộn coi như đã đi hết quãng đời của nó.

Với hành vi của Isemortny, Serov đại khái cũng có thể đoán được một chút, chỉ là có hơi không sẵn sàng suy nghĩ theo hướng đó. Những gì trông thấy nghe được tại thành phố Gatchina, đập vào mắt tuy giống như một cảnh thế ngoại đào nguyên, nhưng Serov biết đó chỉ là vỏ bọc giả dối, những người bị giam ở nơi này kỳ thực cũng chẳng khác gì động vật bị nuôi nhốt.

“Đằng nào cũng phải trao cho người khác, so với lúc ra trường để cho giáo viên, không bằng làm lễ gặp mặt cho anh!” Isemortny quay lại, gương mặt thoáng qua một tia khổ sở, hẳn là động tới vết thương.

Nói như vậy, cô còn biết tôi là cấp trên của cô? Tại sao hình tượng nói ra không giống như người mà là một thứ giống như đồ vật vậy, chỉ là nhìn vẻ đau đớn thoáng qua trên mặt cô gái, Serov cũng không tiện nói gì nhiều, quan tâm hỏi: “Sao rồi, có cần xử lý một chút không?”

“Không cần đâu! Tôi nghỉ một chút là ổn thôi!” Quần lót bị vừa bị Serov vứt sang một bên coi như lại có công việc mới, nhẹ nhàng lau sạch dấu vết sau cuộc chiến giữa hai người, cũng tính là một lần nữa vinh quang về hưu.

“Ừm!” Serov không nói gì thêm, xét về điểm này, biểu hiện của hắn hoàn toàn có thể gọi là một thằng khốn nạn tiêu chuẩn, thể hiện cho người ta thấy rõ ràng thế nào gọi là quất ngựa truy phong. Một cô gái vừa mới trao tấm thân trong trắng cho hắn, xong việc hắn ngay cả một câu an ủi cũng không rặn ra được.

“Nếu cô đã muốn rời khỏi nơi đây, lần này tôi sẽ đem cô đi theo! Coi như điều kiện trao đổi giữa chúng ta!” Serov châm một điếu thuốc, nhả khói mịt mù nói: “Vừa khéo tôi đang cần một trợ thủ thông thạo ngôn ngữ Đông Âu, không cần đổi người nữa, chính là cô!” Nói xong, hắn dụi tắt điếu thuốc.

Ngủ với một chim sẻ KGB không tạo thành bao nhiêu rung động trong lòng Serov, một người tri âm là đủ rồi, hắn đã không cần đối tượng thổ lộ tâm tình thứ hai nữa.

Serov sau khi định thần lại đã xác định rõ quan hệ giữa mình và cô gái vừa cùng lên giường này, đó chính là cấp trên và cấp dưới. Isemortny cần thoát khỏi Gatchina, sống một cuộc sống không bị giám sát quản thúc, điểm ấy Serov có thể giúp cô làm được. Isemortny cũng có thể hỗ trợ Serov, nếu không đi tới một địa điểm mới lại bắt đầu học tập một ngôn ngữ khác cũng đủ để khiến hắn phát điên.

“Cám ơn...” Isemortny cũng không biết mình đang cám ơn cái gì nữa, cám ơn Serov đã ngủ với mình? Cơ hội này là cô dùng thân thể mình đổi lấy, giống như Serov đã nói, quan hệ giữa hai người vô cùng bình đẳng, anh mua tôi bán, chỉ vậy mà thôi.

Nếu đã vô cùng bình đẳng, Serov liền bắt đầu đánh giá giá trị của món hàng này, rút cuộc là có thể khiến khách hàng hài lòng hay không? Mái tóc dài màu vàng nhạt, không chói mắt như Valia nhưng cũng coi là có sức cuốn hút riêng. Thân hình Valia có thể nói là toàn thắng, ngực to lỗ khít không phải chỉ nói suông, đúng là khiến Serov luôn chìm vào hồi vị vô cùng.

Ở giữa hai chân được cắt tỉa rất gọn gàng, nhưng không giống như phụ nữ Âu Mỹ tương lai cạo đến chẳng còn chút cảm giác thần bí nào, lông quăn màu nâu được để lại một diện tích vừa vặn, khiến người ta nhìn vào có cảm giác đang khám phá một nơi bí hiểm. Khiến Serov có ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi chân của Isemortny, đôi chân đẹp của Valia vốn đã rất dài rồi, bây giờ xem ra thư ký mới của mình tựa hồ còn hơn một bậc.

“Cũng tạm được, thêm một lần nữa đi!” giọng điệu của Serov căn bản không có loại lấy lòng như với Valia, quan hệ giữa hai người là cấp trên cấp dưới, cho nên hắn cũng không khách khí chút nào, ra lệnh cho Isemortny, ý tứ rất rõ ràng, dạng chân ra cho tôi...

Ngày hôm sau, qua một đêm chiến đấu, Serov được Isemortny hầu hạ mặc xong quần áo, dẫn thư ký mới của mình cùng Shirekov một lần nữa tìm tới Jose, cũng không dài dòng trực tiếp nói: “Mệnh lệnh của Tổng cục đã được chuyển xuống, vốn tôi cần một cấp dưới thông hiểu Đông Âu, bây giờ xem ra tôi còn cần một thuộc hạ tinh thông ngôn ngữ khu vực Trung Đông!”

“Không thành vấn đề, khu Trung Đông ở cách đây cũng không xa!” Jose không chút thoái thác, nói.

Phong cách ở khu Trung Đông tràn ngập hương vị Hồi giáo, Serov cũng có chút kinh ngạc, chỉ là một học viện mà thôi, KGB có cần phải bỏ vốn lớn, làm đến mức khoa trương như vậy không? Nếu như mình cần một thư ký hiểu biết vầ vùng Viễn Đông thì phải chăng là còn có một khu Đông Á? Nghĩ tới đây Serov không dám suy nghĩ tiếp nữa, vấn đề này không hỏi vẫn là tốt hơn, nhất là với bản thân Serov mà nói, thực sự có chút tiến thoái lưỡng nan.

Lucani, người Chechnya, hai mươi tuổi, thông tạo tiếng Ả Rập, tiếng Ba Tư, tiếng Berber, ẩn nấp, xạ kích, sinh tồn ba môn xuất sắc, các hạng mục còn lại đều khá giỏi. Còn về tiếng Anh, Serov sẽ không hỏi vấn đề ngốc nghếch như vậy, địa vị của tiếng Anh tại Gatchina có khả năng còn cao hơn tiếng Nga. Serov bỏ hồ sơ xuống, nhìn sang phía Jose nói: “Gọi Lucani tới gặp tôi một chuyến, hôm nay không phải lại huấn luyện bắn súng đấy chứ?”

“Đương nhiên là không, đồng chí Serov!” Jose cười ha ha, giống như thấy rất tức cười với câu hỏi của Serov, trong đó còn bật ra mấy từ đơn, Serov từng ở Italia một thời gian cẩn thận lắng nghe, hình như là từ đơn tiếng Latin.

Lucani vóc người cao rao, cùng với Isemortny đều tính là nữ đặc vụ KGB tỉ mỉ bồi dưỡng, từ khi bắt đầu có ký ức đã ở thành phố Gatchina tiếp nhận huấn luyện, độ trung thành hẳn là không phải nghi ngờ gì. Có lẽ trong mắt những người này, tổ quốc còn quan trọng hơn cả cha mẹ, còn về phần có quan trọng hơn chính bản thân mình hay không? Serov liếc nhìn sang Isemortny, thật không dám có kết luận.

Serov ngồi bắt chân chữ ngũ, bộ dạng giống y đúc một tên địa chủ xã hội cũ đang ép buộc người khác, đã có kinh nghiệm lần đầu, hoàn toàn không còn bị động giống như hôm qua, chờ sau khi Jose ra ngoài liền hời hợt trực tiếp ra lệnh: “Cởi quần áo...”

Lucani thân hình rõ ràng là run rẩy một chút, qua vài giây giống như đã vứt bỏ tất cả, lần lượt cởi hết từng món y phục trên người mình. Làm xong xuôi, Lucani đứng trước mặt Serov, cúi đầu nhìn mặt đất, gương mặt đỏ bừng.

“Isemortny, thật sự không giống với cô!” Serov đứng dậy, đi tới chỗ Lucani, đặt tay lên ngực cô, bóp mạnh một cái, đùa bỡn nói: “Độ lớn vừa đúng loại hình mà tôi thích, cảm giác không tồi, rất chắc chắn!” Óc thẩm mỹ của Serov rất bình thường, không cần biết là dân tộc nào, chỉ cần không phải người da đen thì đều có thể tiếp nhận...

“Hôm nay ông đây cũng chơi thử một ván 3P trong truyền thuyết nào!” Serov kéo Lucani vào trong lòng, Isemortny ở phía sau ôm lấy Serov, đôi tay thon mò xuống phía dưới, cởi thắt lưng của cấp trên...

Thành công tìm được người mình cần, luôn tiện cướp hai mạng, khi Serov một lần nữa trở về Moscow, trong một khoảnh khắc tựa như cảm thấy hoàn cảnh ở Tổng cục 01 kỳ thực cũng không phải là quá bức bối? Tâm tình quyết định tất cả, hành lang nhìn có chút âm u ngày thường bây giờ trông cũng có vẻ sáng sủa hơn không ít.

“Đồng chí Serov, việc xây dựng quân đội Ai Cập tất nhiên là không cần cậu lo lắng! Cậu còn có nhiệm vụ khác!” Tổng cục trưởng Tổng cục 01 Panyushkin tiếp tục dùng gương mặt thực thà lừa gạt Serov, “Hy vọng cậu có thể thành lập sức ảnh hưởng của Liên Xô chúng ta tại bản địa Ai Cập, có kinh nghiệm ở Italia, tin tưởng cậu chắc chắn sẽ đạt được thành công!”

Seorv tự động xóa bỏ những gì Panyushkin nói tiếp sau, ai bảo thành công ở Italia thì sẽ có thể thành công ở Ai Cập? Với điều kiện của Ai Cập, người có thể phát động cách mạng màu đỏ thành công ở Ai Cập còn chưa sinh ra! Dưới góc độ nhân loại, Serov chán ghét hai loại màu sắc của loài người, cho dù không đi tới đạp thêm một cước thì cũng sẽ tránh đi thật xa, duy trì khoảng cách an toàn. Một màu là đen, một màu là lục (1), kết quả Panyushkin một cước đạp mình tới Ai Cập đã đen lại còn lục, tình hình đó khiến Serov chẳng còn chút hùng tâm tráng chí nào hết.

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Trong lòng thăm hỏi con gái Panyushkin đến ngàn vạn lần, bề ngoài Serov vẫn cười hề hề tiếp nhận nhiệm vụ lần này, trông dáng vẻ giống như còn rất cao hứng, không hề có chút miễn cưỡng nào.

“Cái hành lang này sao lại âm trầm như thế? Giống như còn có mùi vị mục nát!” Ra khỏi phòng làm việc của Panyushkin, Serov sắc mặt tệ hại, hoàn toàn không nhớ ra vừa nãy hắn không hề nghĩ như vậy. Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, Serov tuy không phải là quân nhân chính thức nhưng tốt xấu gì cũng biết câu nói đó.

Trở về nhà, hiếm hoi phát hiện phu nhân của mình không có mặt, bất đắc dĩ chỉ có thể chờ đợi, chủ yếu là muốn hỏi Valia có đi cùng hắn tới Ai Cập hay không. Từ trong đáy lòng, hắn không hề muốn mang theo Valia, bởi vì hắn chưa bao giờ tin tưởng tình hình trị an của quốc gia xã hội chủ nghĩa sẽ tốt đẹp được chừng nào, Ai Cập lại càng không cần nhắc tới, sau khi đế quốc Ả Rập tan vỡ, Trung Đông liền hoàn toàn vô duyên với hòa bình, cái gọi là quốc gia ổn định đều chỉ là tương đối, so bó đũa chọn cột cờ mà thôi.

Không để Serov phải chờ đợi quá lâu, một lúc sau Valia đã xách túi trở về, cái túi xách này rất quen mắt, là đồ Seorv nhét vào vali cho vợ mình lúc ở Italia, tại Liên Xô có thể tính là hàng cao cấp!

“Cục trưởng để anh tới Ai Cập, Valia em có đi cùng anh hay không?” Nhìn Valia bận rộn túi bụi, Serov khó khăn lắm mới để vợ mình dừng tay, hỏi: “Bây giờ anh trưng cầu ý kiến của em, nhà ta không phải do em quyết định hết sao...”

“Anh là chủ gia đình, em nghe anh!” Valia nhấp một ngụm kvas, không nhanh không chậm đáp.

“Tình hình trị an ở Ai Cập không quá tốt!” Serov vừa nhìn sắc mặt vợ vừa rón rén cẩn thận nói.

“Vậy thì em ở lại Moscow là được!” Valia lập tức tiếp lời, đoạn lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy, đưa cho Serov, Serov đọc qua thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, “Phiếu khám thai và kiểm tra định kỳ...”

“Chuyện từ lúc nào vậy?” Serov lắp ba lắp bắp hỏi. Valia đặt cốc xuống, đôi mắt đẹp khẽ lườm Serov một cái, nhẹ hàng hỏi ngược lại: “Cái đó thì phải hỏi bản thân anh!”

Phản ứng của Serov không dính dáng gì đến mừng rỡ cả, nếu xét rõ ra thì giống như đang ngơ ngác sững sờ hơn, hắn cũng không có kình nghiệm về chuyện này mà.

“Anh cứ yên tâm tới Ai Cập đi, em sẽ ở Moscow chờ sinh!” Valia nghịch ngợm nắm lấy thằng em của Serov, cợt nhả nói: “Tiếc cho nó thôi, chỉ có thể chờ em giải quyết xong mới đi an ủi nó được...”

Chú thích:

(1) Ngụ ý chỉ Hồi giáo

Quảng cáo
Trước /130 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Ấy Là Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net