Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đại Tranh Chi Thế
  3. Chương 17 : Mưu đồ đạo tặc
Trước /293 Sau

[Dịch] Đại Tranh Chi Thế

Chương 17 : Mưu đồ đạo tặc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khánh Kỵ cũng đã đi rồi, Tái Cừu tổng thể lại là vẫn làm việc chậm hơn đại ca một bước, giờ mới vỗ mông ngựa, cao giọng nói: "Công tử đúng là rất thánh minh."

A Cừu trắng mắt nhìn hắn, khinh thường nói: "Thánh minh là thế nào?"

Tái Cừu tự cho là thông minh nói: "So với anh minh còn anh minh hơn, chính là thánh minh."

Bạch Ny gật đầu cười nói: "Lời Tái Cừu ca ca nói mới đúng ngạnh đạo lý."

Khánh Kỵ ở xa nghe thấy, không khỏi phì cười.

Tái Cừu được nữ nhân khen ngợi, trong lòng vô cùng đắc ý, liền huênh hoang nói với hai cô gái: "Thế nào, ta đã nói công tử nhà ta đối đãi với hạ nhân rất hòa khí mà."

Bạch Ny than thở: "Đâu chỉ có đối đãi với người hòa khí, nhân phẩm của Khánh Kỵ công tử tuấn tú phong lưu, Bạch Ny cũng mới nhìn thấy lần đầu. Hơn nữa mới vừa rồi người ở nhà trên, cười nói giết người, bình tĩnh tự nhiên, thật sự là... thật sự là..."

Nói đến đây, khuôn mặt của nàng không khỏi ửng đỏ lên một chút, tim đập cũng hơi nhanh hơn bình thường. Thời kỳ loạn thế, người dân sùng bái nam tử cường đại uy phong, cái loại tiểu bạch kiểm (mặt trắng) trói gà không chặt như ở hậu thế, lúc này cơ bản không có đất diễn. Ở trong mắt Bạch Ny, luận về tài năng, Khánh Kỵ chạy có thể đuổi kịp thú, nhảy có thể bắt phi điểu, một mâu trong tay, vạn người khó địch, đúng là đại anh hùng trong các anh hùng, có thể gọi là ngạnh anh hùng (Bạch Ny bắt chước theo 'ngạnh đạo lý' ở trên). Luận về diện mạo, hắn eo nhỏ lưng rộng, dáng người kiện mỹ (khỏe đẹp), mặt như ngọc thạch, môi hồng răng trắng, đúng tiêu chuẩn của một tiểu bạch kiểm, lúc này phải gọi là ngạnh bạch kiểm mới đúng.

Điều kiện như vậy, hơn nữa thân thế cao quí, quả thực là vừa ra tay là có thể bắt được mẻ cá lớn, 'ăn' hết mỹ nữ các nước, có thể coi như là 'sát thủ thiếu nữ' của thời kỳ Xuân Thu, Bạch Ny sao có thể không lâm vào cảnh xuân tâm nảy nở? Chính là nàng cũng biết thân phận cách xa, đối với người ta chỉ có thể có tâm tư trong lòng mà thôi.

A Cừu ha ha cười nói: "Công tử nhà ta đúng là địch được vạn người, sát gái đã là gì? Không nói về võ, tài văn của công tử nhà ta cũng là người thường khó bì được, đến mức... đến mức có thể xuất khẩu thành thơ. Hôm qua công tử nhà ta nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp, liền ngâm luôn một bài thơ, cái gì... cái gì mà cỏ dại hề, có mỹ nhân hề, trên đường ngẫu nhiên tương ngộ hề, tâm hoan hỉ hề..."

Người thị tỳ vẫn luôn im lặng ít nói bên cạnh Bạch Ny bỗng nhiên phì cười, nói: "Không biết hề sẽ không loạn hề, người ta bị ngươi 'hề' đến mức toàn thân nổi da gà hề."

A Cừu hoành tráng nhìn nàng một cái, đắc ý dào dạt nói: "Không nên mắt cứ thèm công tử nhà ta hề, ngươi với ta thực là thích hợp hề..."

Thị tỳ kia giả vờ xấu hổ, hai nam hai nữ cãi nhau ầm ỹ chạy đi, trước cửa viện nhất thời tĩnh lặng tịch mịch.

Tiểu viện, trong phòng, một thiếu nữ đứng ở trước cửa sổ, trên cánh cửa sổ có khoét một cái lỗ nhỏ, một luồng ánh sáng chiếu vào, chiếu lên trước ngực nàng. Từ lỗ khoét nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cỏ hoang trải dài trong viện, ở trong gió nhẹ hơi hơi run rẩy.

Si ngốc một lúc lâu sau, thiếu nữ đó mới thê lương bi ai ngâm nga:

"Khải phong tự nam, xuy bỉ cức tâm.

Cức tâm yêu yêu, mẫu thị cù lao.

Khải phong tự nam, xuy bỉ cức tân.

Mẫu thị thánh thiện, ngã vô lệnh nhân..."

(Bàn về thơ ở cuối chương)

Hai hàng lệ châu trong suốt theo khuôn mặt nàng chảy xuống, tích ở trước ngực nàng, cô gái bỗng nhiên cúi đầu nước mắt ròng ròng, khóc không thể ngâm tiếp...

(Các độc giả có thể đoán ra được thân phận cô gái này không?)

o0o

Mới sáng sớm tinh mơ, binh lính Khánh Kỵ đã tập hợp diễn luyện võ nghệ. Lúc này sắc trời còn chưa rõ, đúng là thời điểm ngủ nướng mùa xuân. Triển đại phu cùng Khổng Khâu hai vị lão hữu đêm qua cầm đuốc soi đêm đàm luận, tối muộn mới ngủ, bị người khác đột nhiên đánh thức không khỏi có chút tức giận.

Vị Triển đại phu này cũng không thèm ăn mặc tử tế, khoác liền một chiếc chăn đơn chạy ra ngoài, hắn vốn là một nhân vật không coi trọng tiểu tiết, bằng không lúc trước cũng không vì sợ một cô gái xa lạ bị cóng chết mà ôm vào trong lòng ngực sưởi ấm.

Khổng Khâu sợ hắn lại muốn tranh cãi ầm ỹ với người khác, luống cuống tới mức cứ để lộ cái chân đầy lông đuổi theo. Hai người chạy tới nhà trước nhìn ngó, chỉ thấy Khánh Kỵ đội mũ mặc giáp, tay cầm một thanh trường mâu, hùng vĩ khí thế hiên ngang đang ngồi quan sát sĩ tốt bày trận, đội ngũ, luyện tập võ nghệ. Hai vị Lão Phu Tử không khỏi ngẩn ra, đầu tiên là liếc nhau, sau đó là lắc đầu, chạy về phòng lấy chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ nướng.

Kỳ thật cũng không phải hai vị này quá mức ham ngủ, mà bởi vì lúc đó con người bình thường không dậy sớm như vậy. Thời kỳ đó những gia đình thông thường đều một ngày hai bữa, quý tộc có điều kiện thì một ngày ba bữa, có điều hầu hết toàn dân đều là hai bữa. Thời gian bọn họ rời giường đương nhiên cũng là lúc trời đã sáng rõ, cứ như vậy bữa thứ ba nếu có căn bản cũng chỉ là bữa ăn khuya.

Hai trăm binh sĩ của Khánh Kỵ ở trong viện diễn luyện hàng ngũ, đồng thanh hò hét, thanh thế so với sự quấy rầy của Bạch phủ hôm qua còn hơn thập bội. Có điều Bạch phủ bên kia lại chẳng hề có động tĩnh gì, thật ra chỉ có gia nhân của Nhâm phủ bên này là muốn cách tường quát to vài câu bực tức, nhưng lập tức đã bị quản sự ngăn lại.

Nói đùa à, trước cửa nhà người ta dựng thẳng một lá cờ lớn, "Ngô quốc Khánh Kỵ!". Chỉ bốn chữ này là đủ rồi, hôm qua gia nhân Bạch phủ làm nhục Khánh Kỵ công tử, lực sĩ thuộc hạ của Khánh Kỵ công tử lập tức lấy trục lăn lúa phá cửa mà vào, cắt đầu thủ lĩnh. Thủ đoạn lôi đình như thế hiện giờ toàn bộ Tất Thành ai mà chẳng biết? Tốt nhất là đừng có mở miệng nói gì, mang hung thần tới nhà, khi đó muốn giữ cái đầu cũng khó.

Hơn nữa bên trong Bạch phủ, kẻ buồn bực không nói thành lời Triển Chích đang vô cùng ảo não. Hôm qua hắn ngậm bồ hòn làm ngọt, khó chịu đến nửa đêm mới ngủ được, lúc này đang ngủ say, từ viện bên cạnh tự nhiên truyền sang tiếng 'Sát' rung trời, lập tức làm cho hắn tỉnh dậy. Triển Chích nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, lại để cho người chạy ra ngoài dò xét, mới biết là Khánh Kỵ ở trong phủ luyện binh, sau khi biết được rõ ràng, thì toàn bộ buồn bực đều bay đi hết...

Ngày hôm qua người của Thành phủ lại có thể đập cửa vào nhà, chém chết thủ hạ của hắn, lúc ấy thật sự là làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm. Với sự hiểu biết của hắn đối với đại ca, chỉ cần quấy rầy vài lần, đại ca nhất định sẽ mang khách nhân đi chỗ khác đón tiếp, đương nhiên, sau này có thể chủ nhân của trạch viện này Bạch Tử Lăng sẽ gặp phải xui xẻo, nhưng cũng chẳng quan hệ gì với hắn. Chỉ có điều không nghĩ tới đại ca lại có thể phái người đập cửa giết người, hoàn toàn không giống tác phong bình thường của lão.

Hắn chính là đang không biết tại sao, trước cửa Thành phủ một cột cờ được dựng thẳng lên, trên đó ghi bốn chữ nét mực còn chưa ráo "Ngô quốc Khánh Kỵ". Triển Chích lúc này mới hiểu được công phu "Đá đít"* đã làm không được cẩn thận, hiện giờ một cú đá trúng ngay phải tấm sắt, đụng phải kẻ mạnh mẽ nhất Ngô quốc. (Từ * hoàn toàn là mang nghĩa dân dã)

Ngẫm lại Khánh Kỵ ở trên đường phá hỏng sinh ý của thuộc hạ mình, hiện tại lại chém giết kẻ dưới tay mình, thù mới hận cũ, Triển Chích thật sự là hận từ trong tâm mà ra. Chính là đại ca lại cũng đang ở trong Thành phủ, đừng nói rằng thực lực của hắn giờ phút này còn chưa đủ để quyết chiến với Khánh Kỵ, cho dù có thực lực như vậy, cũng không thể không để ý tới đại ca ruột thịt. Hơn nữa cũng không thể xung đột vũ lực, làm cho Nhâm gia đề cao cảnh giác, lượng vũ khí đó hắn còn có chỗ dùng. Nghĩ trước nghĩ sau, Triển Chích luôn luôn mưu mô quỷ kế đột nhiên lại không có được chủ ý gì.

Lúc này bị Khánh Kỵ đánh thức, Triển Chích hoàn toàn hết buồn ngủ, chui vào chăn suy nghĩ về đối sách, một bên vẫn theo bản năng vuốt chòm râu. Chờ khi hắn đếm tới hơn bốn mươi, bỗng nhiên lại nghĩ ra một biện pháp. Triển Chích lập tức khoác áo bật dậy, gọi một tên cướp, ghé vào lỗ tai hắn để nói hành động...

----------------------------------------------------------

Hôm nay có chút hứng thú thơ ca.

Bài thơ rất hay trên có tên là “Khải phong” (Gió êm dịu) nằm trong tập Kinh Thi.

Dịch thơ thì rất khó, vì bài thơ hàm chứa nhiều ý nghĩa. Nên tại hạ mạn phép chỉ dịch nghĩa:

"Khải phong tự nam, xuy bỉ cức tâm.

Gió êm dịu thổi tới từ phía Nam, hiu hiu thổi qua thân cây táo chua non.

Cức tâm yêu yêu, mẫu thị cù lao.

Thân cây còn nhỏ rất yếu ớt, mẫu thân thực vất cả cần lao.

Khải phong tự nam, xuy bỉ cức tân.

Gió êm dịu thổi tới từ phía Nam, hiu hiu thổi qua thân cây táo chua thô to.

Mẫu thị thánh thiện, ngã vô lệnh nhân...

Mẫu thân lúc nào cũng hiền hậu, ta không nên người thẹn không cách nào hồi báo.”

Bài thơ cảm động về người mẹ lấy hình ảnh gió êm dịu tượng trưng cho ân huệ của mẫu thân, lấy cây táo chua tượng trưng cho đứa con, thể hiện sự trải nghiệm thực sự của thi nhân và tình cảm đến từ đáy lòng.

lh4ever, dịch giả.

P/s: Dịch thơ nhưng không cần ủng hộ điểm, chỉ mong các độc giả quá bộ sang phần thảo luận ủng hộ một hai câu, tại hạ cũng cảm thấy mãn nguyện.

Quảng cáo
Trước /293 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net