Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyết định cuối cùng đã được đưa ra, mà người ra quyết định lại là hạm trưởng Diêu Nguyên, cho nên không ai ở đây có ý kiến phản bác.
Ngay lập tức, tất cả phân thành hai tổ, bắt đầu lắp đặt thuốc nổ. Căn cứ theo biểu đồ có được từ phi thuyền Hi Vọng, những nơi cài thuốc nổ đều là nơi có nhiều vết nứt, thiếu chắc chắn nhất. Hơn nữa, khối lượng thuốc nổ, vị trí đều phải cực kỳ chính xác.
Thực tế, việc lắp đặt thuốc nổ này hoàn toàn dựa vào trực giác và kinh nghiệm của Diêu Nguyên và Dương Ngõa La. Phương pháp này chỉ có hai kết quả, một là giải cứu hơn ba ngàn người bên dưới, hoặc tất cả sẽ chết cùng nhau. Không còn kết quả nào khác.
-…Ta kiên trì vì cái gì đây? Rõ ràng đã không còn hi vọng, hoặc hi vọng này rất nhỏ. Nếu như lúc bình thường, ta sớm đã hạ lệnh từ bỏ bọn họ rồi. Rốt cuộc ta đang kiên trì vì điều gì…
Diêu Nguyên không ngừng tự hỏi mình, nhưng lại vô phương trả lời. Dần dần, theo sự mệt mỏi của đầu óc thì hắn không còn hơi sức đâu quan tâm tới nó, chỉ cố gắng chuyên chú lắp đặt thuốc nổ.
-…Không được, nơi này không thể lắp thuốc nổ. Nếu không sẽ có nguy hiểm.
Diêu Nguyên đang chôn một khối thuốc nổ xuống đất, đột nhiên trong lòng hiện lên cảm giác nguy hiểm.
Diêu Nguyên không dám chậm trễ, vội vàng làm theo dự cảm nguy hiểm này, cẩn thận đào thuốc nổ lên. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về hướng Dương Ngõa La và Trương Hằng, thở phào. May mà lúc trước mình phân chia hợp lý.
Đúng vậy, lần phá hủy này cơ bản là bất khả thi. Chỉ dựa vào một biểu đồ đơn giản, muốn phá sập nguyên cả một khu vực, hơn nữa còn phải khống chế vụ nổ trong mức vừa phải, rồi phải để cho hướng vụ nổ tỏa đúng hướng, tạo ra nham thạch và đất đá đổ vỡ cho mọi người di chuyển. Vô luận có thiên phú và kinh nghiệm thế nào, cũng khó hoàn thành nhiệm vụ này trong vòng 30 phút!
Cho nên, chỉ còn cách duy nhất…
Dự tri giả!
Tân nhân loại dự tri giả, có thể dự đoán trước nguy hiểm. Hi vọng duy nhất là cảm giác đó - cảm giác hoảng sợ khi đặt thuốc nổ vào những nơi nguy hiểm.
-…Nơi đó có nguy hiểm, không thể đặt thuốc nổ vào chỗ đó được.
Thanh âm Trương Hằng yếu ớt vang lên.
Dương Ngõa La sửng sốt, một lần nữa đào khối thuốc nổ lên. Bất quá, lần này hắn đã không nhịn được, hỏi:
-Nhưng nơi này cũng không thể đặt, nơi kia cũng thế. Như vậy sao có thể phá sập tầng nham thạch này đây? Không đủ lực…
Lúc này, Trương Hằng đang đứng trên mặt đất, khuôn mặt hiện vẻ bệnh hoạn chết chóc, tựa như hồi quang phản chiếu vậy. Hắn nhìn mặt đất rồi nói:
-Không, nhiêu đó đủ rồi. Tầng này đã sắp sập tới nơi, mỗi giây ta đứng đây đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm, cứ như chỉ cần đẩy nhẹ một cái thôi thì cả tầng lầu sẽ sụp vậy. Ngươi nếu đặt quá nhiều thuốc nổ thì chẳng những không thể tạo thành một lối vào, mà còn có thể đánh sập cả tầng ba đó.
Dương Ngõa La ngờ vực nhìn khối thuốc nổ trên tay mình, rồi nhún vai nói:
-Được rồi, dù gì thì ngươi cũng là dự tri giả. Cứ làm theo dự đoán của ngươi vậy…
Trương Hằng gật đầu, đột nhiên ngã cái bịch xuống đất. Thực ra, hắn có thể kiên trì đến giờ đều do tinh thần chống đỡ. Mỗi một động tác, một lời nói đều khiến cho hắn mệt tới mức muốn té xỉu. Dù ngồi trên mặt đất, hắn cũng cảm thấy cơn buồn ngủ mãnh liệt tràn đến…Mới vừa rồi, đoạn nói chuyện ngắn kia thôi đã hút sạch tinh lực còn sót lại của hắn!
-Đừng ngủ.
Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên từ thiết bị liên lạc, Trương Hằng vô thức quay đầu lại, thấy được hai binh lính hộ vệ trong tiểu đội Hắc Tinh. Người vừa nói là một nữ binh trong đó.
Lúc này, đôi mắt Trương Hằng sớm đã mờ mịt, thậm chí đến cả dung mạo của cô gái này hắn cũng nhìn không rõ, chỉ ráng cười cười:
-Hai cô sao vẫn chưa đi?
Người con gái kia nói:
-Bởi những người khác đều có thể tự bảo vệ mình, nhưng ngươi lại không…Hạm trưởng lệnh hai người chúng tôi lưu lại đây, về sau có thể mang ngươi trở về phi thuyền Hi Vọng.
-Ờ.
Trương Hằng đã không còn biết mình vừa nói cái gì, thần trí hắn bắt đầu trở nên mơ màng, vô thức nói:
-Vậy cũng tốt. Lát nữa nếu ta ngất đi, khi đem ta về phòng, nhớ đừng mở cửa sổ nhé. Cái đám ở tầng ba kia hễ khuya là ca hát vang trời, nhức óc lắm…
-Đừng ngủ!
Giọng nói của cô gái kia lại truyền tới, hơn nữa lại mang theo vài phần nghiêm túc hiếm thấy:
-Nếu ngươi ngủ, rất có thể sẽ giống như Morrison. Ngàn vạn lần không thể ngủ, một khi trở về phi thuyền Hi Vọng, ngươi sẽ được tiêm thuốc dinh dưỡng cùng thuốc kích thích ngay. Nếu không, ngươi sẽ ngủ mãi mãi.
-…Nhưng ta đã quá mệt rồi, ta…
Trong lúc nói chuyện, Trương Hằng bỗng giật nảy mình, quay đầu nói với Dương Ngõa La:
-Bên kia cũng không được! Nơi đó không thể lắp thuốc nổ!
Dương Ngõa La bất đắc dĩ lại đào khối thuốc nổ lên, đi tìm những nơi lắp đặt thích hợp khác.
Trương Hằng sau hồi giật mình thì hơi tỉnh táo lại, nhưng hắn vẫn không sao thấy rõ dung mạo cô gái kia, nói năng loạn xạ:
-Đúng vậy, ta ở trong phi thuyền Hi Vọng, không có kí túc xá, không có trường học, không có ba mẹ, không có Trái Đất…Bất quá, giọng của em đúng là êm tai. Sao nào, chỉ cần em cho anh hôn một cái thì anh cam đoan sẽ không ngủ . Chờ sau khi anh tỉnh lại, anh tặng thêm cho em một cái ví da Louis Vuitton nha?
Hai cô gái kia chỉ im lặng. Một lúc lâu sau, khi Trương Hằng gần như sắp ngất đi, cô gái ấy mới quả quyết nói:
-Được, ngươi đừng ngủ, ta sẽ hôn ngươi một cái
-Hắc hắc, hứa rồi nhé. Hiện giờ đầu anh choáng váng quá, có lẽ dùng thuốc hơi nhiều. Chờ anh tỉnh táo lại, nếu như em đúng là mỹ nữ, tiếng nói cũng ngọt ngào như vậy thì anh đảm bảo không phụ bạc em đâu. Yên tâm, ba của anh là…
Trương Hằng mơ mơ màng màng nói lảm nhảm một hồi lâu. Đột nhiên, hắn được hai cô gái kia đỡ lên, dìu hắn chạy nhanh về trước. Trong lúc chạy, hắn còn không quên phàn nàn:
-Đừng đi nhanh vậy chứ, đầu anh đau quá.
Nhưng hai cô gái mặc kệ hắn, cả hai dìu hắn gấp rút chạy về lối vào tầng một. Mà lúc này, Diêu Nguyên cùng Dương Ngõa La cũng chạy tới bên cạnh Trương Hằng. Cả hai không hề nhiều lời, chỉ cố gắng hết sức chạy về hướng lên tầng một.
Giây phút này, Trương Hằng hầu như đã không còn biết trời trăng gì cả, chỉ theo vô thức hắn vẫn ráng kìm cơn buồn ngủ lại. Lí do rất đơn giản – dễ gì được hôn gái đẹp miễn phí chứ. (Pó tay anh Hằng nhà ta luôn, thôi kệ, nhờ tính dâm dê mà còn sống, good good). Chứ thực ra hắn sớm đã quên béng mình đang ở đâu, cứ cho rằng do mình phê thuốc quá nên mới thế.