Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 89: Đột biến kinh hồn 3
Dịch: xie xie
Chợt nghe có tiếng cười lạnh lẽo quen thuộc: “Cao Phong, trước đây ta thấy ngươi là người đáng tin cậy, chính nghĩa chính trực, nào ngờ chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, rốt cuộc ngươi đã hai ba lần liên tiếp làm những việc bất nhân bất nghĩa, tán tận lương tâm như thế!”
Cao Phong nhìn về phía người nói, hóa ra đó là Chưởng môn Thái Sơn Chu Bằng.
Chỉ thấy nét mặt Chu Bằng đầy vẻ khinh bỉ, lại nói tiếp: “Việc của Hiểu Lan, ngươi nói còn có nội tình khác, tạm thời ta gác lại chưa cần truy cứu, nhưng việc hôm nay, ngươi sẽ giải thích ra sao?”
Cao Phong hấp tấp nói: “Có một số việc không thể xét đoán qua bề ngoài, thực ra …..”
Bỗng bên trong có bóng người thoáng qua, chỉ nghe “Bình” một tiếng, chính là quản gia Hoa Xung trong cơn tức giận, đã đánh lén hắn một chưởng.
Cao Phong ôm ngực đau đớn, lùi về sau vài bước.
Dĩ nhiên Hoa Xung không dừng tay ở đó, vung chưởng định đánh tiếp, nhưng đã bị một nam tử áo đen giơ tay ngăn cản. Hoa Xung chửi rủa: “Tránh ra, ta muốn đánh chết cái đồ tạp chủng đó, để trả thù cho lão gia!”
Nam tử áo đen đó dĩ nhiên là Đường Trung Long, y vẫn ngăn cản và hạ giọng nói: “Xin các hạ chớ khích động, hãy để hắn giải thích thế nào đã.”
Hoa Xung hầu như vì quá căm phẫn mà mất đi lý trí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chứng cớ sự thực quá rành rành, sao lại dễ dàng cho hắn ngụy biện?”
Lại nghe có giọng thâm trầm khác mắng mỏ: “Không sai, Hôm nay đồ lang sói đó nếu không bị tiêu trừ, thì vong linh của Hoa lão trang chủ không được siêu thoát!” Người nói chính là lão đại Chương Lập của Tịch Lịch Song Kiếm.
Đã có không ít người phụ họa theo:
“Giết hắn! để tế hồn thiêng của Hoa lão trang chủ!”
“Đúng, giết hắn!”
“Không giết hắn Hoa lão gia khó lòng nhắm mắt!”
Mọi người trong thư phòng vốn đang ưu sầu xúc động, nhưng lúc này bỗng trở lên phẫn nộ và càng lúc càng la hét ầm ĩ.
Có người đề nghị: “Đẩy Cao Phong ra, để mọi người bên ngoài quyết định số phận hắn!”
“Đúng, mang hắn ra ngoài!”
Nội tâm Cao Phong vốn đang hỗn loạn, nhưng lúc này đối mặt với chuyện sống chết, nên dần dần bình tĩnh lại, trong đầu hắn lần lượt nhớ lại các sự việc trước sau đã xảy ra, nhưng hắn bất kể như thế nào cũng không hiểu nổi, vì sao Hoa Ngưỡng Hạc lại dùng đến cái chết để ám hại mình?
Chẳng lẽ nguyên nhân chỉ là muốn phản đối việc mình xin thành thân với Hoa Hương Lăng?
Tai nghe đám hào kiệt nhốn nháo đòi xử quyết mình, lập tức Cao Phong lấy lại bình tĩnh, nói: “Được! người nào muốn giết ta, ta sẽ ra ngoài cho giết!”
Hắn đi tới chỗ Đường Trung Long, nắm lấy tay y, khẽ nói: “Bất luận tình trạng hôm nay của ta như thế nào, ngươi hãy nhớ là ngàn vạn lần không nên xung động, sau việc này ta sẽ điều tra chân tướng!”
Ánh mắt Đường Trung Long lộ vẻ hoang mang: “Ngươi …..”
Cao Phong không nói tiếp, quay người về phía Đường San San cười nói: “Thất cô nương, cho ta mượn tạm cây kiếm.”
Ánh mắt Đường San San có vẻ kỳ quái, đôi môi mấp máy nhưng không nói thành lời, nàng lặng lẽ trao trường kiếm cho hắn.
Cao Phong tiếp lấy kiếm, bước chân đi ra ngoài.
******
Bên ngoài thư phòng ánh sáng mặt trời thật đẹp, bầu trời quang đãng trong xanh.
Cao Phong ngước mắt đi về phía ánh nắng tươi đẹp, thấy chung quanh mình có vô số hào kiệt vây quanh, hắn thầm than vãn: “Ánh nắng ngày mai nhất định cũng sẽ tươi đẹp, nhưng không biết ta có còn sống để nhìn nữa không? Còn Hiểu Lan thế nào rồi, muội có khỏe không? muội đang ở đâu?”
Giọng trầm nặng của Chương Lập đã cắt đứt dòng suy tư của hắn: “Trước mặt anh hùng trong thiên hạ, và cũng trước khi ngươi nhắm mắt, ta muốn hỏi ngươi một câu, vì sao ngươi lại ám hại Hoa lão gia?”
Cao Phong khép mắt lại: “Ta đã hại Hoa lão gia ư?” Đột nhiên hắn cất tiếng cười như điên cuồng, lại nói: “Tốt lắm, Hoa lão trang chủ là do ta giết đó! Ngươi muốn giết ta thì cứ lại đây.”
Chương Lập hừm thành tiếng: “Đã như vậy, ngươi vẫn không mảy may hối hận. Tốt, anh em Tịch Lịch Song Kiếm ta hôm nay sẽ cùng Kinh Long Kiếm ngươi phân tài cao thấp!” Nói xong gã đưa mắt ra hiệu cho Chương Kiện đang đứng bên cạnh, anh em họ tâm linh tương thông, hầu như rút kiếm ra cùng lúc, cước bộ xê dịch thành phương vị ngũ hành, đó là thế tương sinh tương khắc trong Tịch Lịch kiếm pháp.
Quần hào tựa như cùng chung ý nghĩ, ai nấy đều lùi ra sau vài bước, tạo cho sân bãi có phần rộng thêm.
Hết chương 89