Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Danh Môn
  3. Chương 307 : Trấn giữ Trương Tam Thành (2)
Trước /417 Sau

[Dịch] Danh Môn

Chương 307 : Trấn giữ Trương Tam Thành (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trái ngược lại, kẻ địch lùi bước lại làm cho quân Đường có dũng khí thật lớn. Bọn họ dần dần quên sợ hãi, phối hợp cũng càng ngày càng hòa hợp, bắt đầu sử dụng vũ khí có tính lựa chọn. Không hề còn bắn loạn ném loạn như khi kinh hoàng lúc mới đầu vậy. Sau khi quân địch lui bước thì hắn liền đình chỉ bắn, thậm chí vẫn còn thốt lên vài câu vui đùa với nhau, hình dung như mình đang chơi đùa trò tắm ngoài trời.

Nhưng sắc mặt Tôn Mộc Nhân lại càng ngày càng nặng nề. Con số tử vong của quân địch sau mấy lần đích xác so với lúc mới bắt đầu thì giảm đi rất nhanh. Thực rõ ràng, người Hồi Hột cũng dần dần tìm được cách tiến công nhịp nhàng, từ sâu trong lòng của hắn bắt đầu lo lắng.

Quả nhiên, người Hồi Hột rất nhanh liền tìm được biện pháp tiến công mới. Họ chặt xuống một gốc cây đại thụ, cành lá sum xuê đều không tỉa đi, mười mấy người xúm lại ôm một cây. Năm sáu cây đại thụ song song cùng nhau chậm rãi đi tới, lại hình thành một bức tường cây dày đặc, nên mũi tên bị cành lá cản trở, tảng đá lớn bị tan mất uy lực. Sự phản kích của quân Đường bắt đầu không còn chút sức mạnh nào.

Quân Hồi Hột càng ngày càng gần, người phía trước ôm thân cây, người phía sau giơ cao lá chắn để chống đở trận mưa tên do quân Đường phóng tới theo đường cong. Bọn họ giống một đàn dã thú lớn đen ngòm áp tới gần tường thành. Không ngừng có binh sĩ Hồi Hột bị trúng mũi tên chết đi, nhưng lập tức liền có người thay thế.

A! Hét thảm một tiếng, tên quân Đường kia có vóc dáng thấp bị một mũi tên từ khe đá cắm thẳng vào khuôn mặt liền ngã xuống đất chết đi ngay tại chỗ. Lại là một tiếng hét thảm, một người quân Đường nâng tảng đá muốn ném thì bị một mủi tên bắn trúng ngực, rơi từ trên giá gỗ xuống.

Quân Hồi Hột đã còn cách tường đá không đầy năm mươi bộ. Dưới ánh chớp, bọn họ phô thiên cái địa đánh tới, từ triền núi vốn dày đặc đang tập trung thêm, ít nhất có khoảng một ngàn người, thậm chí trên vạn người. Những hình đầu sói trên tấm chắn đã có thể thấy được rõ ràng.

“ Mộc Nhân, không được rồi, chúng ta rút về pháo đài đi!” Trong cơn mưa tầm tã, Quan Anh liều mạng hô lớn.

Ánh mắt Tôn Mộc Nhân nghiêm nghị mà gay gắt, kẻ địch ở gần quá. Bây giờ mà rút lui thì tương đương giơ lưng cho kẻ địch chém. Nhưng nếu như không rút lui thì sẽ khiến tất cả toán quân bọn họ bị diệt. Ý thức trách nhiệm mãnh liệt khiến cho hắn đã không có lựa chọn, hắn rút đao ra hét lớn một tiếng rồi tung người xông ra khỏi bức tường đá “ Các huynh đệ, dùng dao nhỏ chặt đám con cháu nhà rùa này đi.”

Mười mấy tên quân Đường cũng bị lây hắn mà nhao nhao rút đao đi theo hắn xông lên. Đường núi chật hẹp chỉ cho phép mười mấy người song song mà đi, đám quân Hồi Hột ngay phía trước đột nhiên gặp quân Đường thì sợ đến kinh hoàng lúng túng. Bọn họ ném thân cây vội vàng nghênh chiến. Tiếc rằng quân Đường xông lên cực kỳ cuồng bạo nên liên tiếp bị chém bay hai mươi mấy người. Có điều quân Hồi Hột phía sau lại như sóng triều ùa đến chia quân Đường thành hai đoạn, chặt đứt đường về của Tôn Mộc Nhân cùng hơn mười người quân Đường.

Quân Đường bên người không ngừng bị giết chết, nhưng Tôn Mộc Nhân không sợ hãi chút nào. Hắn một tay cầm đao, một tay giơ thuẫn ngăn cản loạn đao của kẻ địch chém tới. Hắn liếc mắt thoáng nhìn quân Đường lại không thấy ai rút lui thì hắn không khỏi vừa sợ vừa giận, điên cuồng hét lên: “ Các ngươi định giúp đám con cháu này, muốn cho Lão Tử chết vô ích sao?”

Quan Anh ngơ ngác nhìn hắn, nhìn khuôn mặt không còn hy vọng của hắn chỉ cầu chịu chết. Nước mắt từ trong hốc mắt của hắn tuôn ra mãnh liệt, không! Hắn không nên chết đi, ít nhất không thể chết đi cô độc như vậy. Bỗng nhiên, dũng khí dân tộc đại hán ẩn giấu ở chỗ sâu trong đáy lòng được chậm rãi kích phát lên. Hắn rút trường đao ra điên cuồng cười lớn một tiếng “ Các huynh đệ, đã đến lúc vì nước tận trung.”

Hắn nhào tới mãnh liệt, nắm chặt mũ giáp một binh lính Hồi Hột vung đao chém đứt cổ hắn. Hơn một trăm quân Đường nhao nhao gào thét xông lên, sát khí ngập trời làm cho mắt bọn họ đỏ kè. Quân Hồi Hột không chịu nổi loại dốc sức như tia chớp của quân Đường trong nháy mắt liền tháo chạy. Quân Đường đoạt lại nhưng người tử thương rồi lại chạy trở về tường đá.

Tôn Mộc Nhân được cứu về không bao lâu liền đoạn khí. Toàn thân hắn bị đao gây tổn thương toang hoác, nhưng một nhát đao trí mạng là ở phía sau lưng. Bị một đao chém đứt xương sống lưng, hắn lẳng lặng nằm trên mặt đất, mưa to rửa sạch vết máu trên người hắn. Gương mặt của hắn bình thản khác thường giống như nghĩ đến khuôn mặt hồn nhiên khả ái của con mình. Đúng vậy! Đã ba năm hắn không gặp mặt vợ con, không biết là ở kiếp sau có thể cùng bọn họ gặp lại hay không.

Quan Anh quỳ gối bên cạnh hắn, hai tay bụm mặt nước mắt ròng ròng không tiếng động. Lúc này, người Hồi Hột sau một lát im lặng lại thực hiện kế cũ, chặt xuống hơn mười cây đại thụ rồi đi dần từng bước về phía trước.

“ Đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tôn Mộc Nhân đã chết, Quan Anh thành người cao nhất nhóm quân Đường này. Quan Anh lau nước mắt rồi đứng lên. Giờ khắc này, hắn đột nhiên trưởng thành.

Hắn quan sát hướng đi quân địch chỉ chốc lát , quân Hồi Hột cách bọn họ ước chừng còn cách tám mươi bộ, trong mưa to thì cung tên bọn họ có tầm bắn nhiều nhất chỉ có năm, sáu mươi bộ. Nói cách khác, hiện tại là cơ hội duy nhất của bọn họ để rút lui.

“ Rút về pháo đài!” Quan Anh quyết đoán hạ mệnh lệnh, binh lính quân Đường cõng thi thể huynh đệ bị chết, xoay người liền hướng thành trì mà chạy đi. Quan Anh cũng khiêng thi thể Tôn Mộc Nhân trên vai, dọc theo con đường núi lầy lội lảo đảo hướng về pháo đài chạy đi.

Người Hồi Hột đã trải qua tiến công hơn hai canh giờ. Mưa dần dần tạnh, phương xa vẫn còn vang tiếng sấm ầm ầm. Ở phía nam khe núi vẫn còn lóe tia chớp, từ phía đông thổi tới một trận gió ác liệt. Mây đen tan đi, những vì sao lại xuất hiện cùng vầng trăng di chuyển ở trong không trung tại hướng đông. Sau cơn bão táp, từ trong mây tỏa ra những tia sáng vàng nhàn nhạt, trời đang chuyển về sáng.

Trên tòa Trương Tam Thành, hơn mấy trăm quân Đường đã sẵn sàng trận địa đón quân địch trên tường thành. Người Hồi Hột sau khi chiếm lĩnh pháo đâì trên điểm cao liền tạm thời đình chỉ tiến công, đại bộ phận người đều triệt hạ đi, chỉ để lại khoảng ngàn người đóng ở điểm cao. Bọn họ tựa hồ đang chờ đợi gì đó.

Khoảng cách từ điểm cao đến thành trì ước chừng có năm trăm bộ, con đường vốn tương đối rộng rãi đã bị quân Đường phá hư nên đường càng thêm chật hẹp,

Hơn nữa tòa thành không phải tường vây, nó cao lớn chắc chắn, giống một người khổng lồ nằm chắn ngang đỉnh núi. Cho dù đánh tới trước mặt nó cũng khó leo lên thành. Rõ ràng, người Hồi Hột đang chờ đợi vũ khí công thành như thang hoặc là súc gỗ phá cổng các loại.

Nhưng quân Đường cũng đã chuẩn bị xong. Bọn họ dùng đá vuông thật lớn chẹn cứng cửa thành, lại chặt trên núi mấy trăm gốc đại thụ chặt thành những đoạn lăn cây dài năm thước. Trên thành còn có một thùng dầu hỏa, vào thời khắc mấu chốt nó có thể phát huy tác dụng. Chỉ tiếc nơi này không có vũ khí lợi hại nhất của quân Đường: hỏa dược. Nếu không người Hồi Hột có chắp cánh cũng khó lòng bay qua quan ải này.

Quảng cáo
Trước /417 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tuyệt Thế Tiểu Yêu Của Đế Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net