Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Lấy cái gì trao đổi?” Trương Hoán lạnh lùng cười nói: “ Toái Diệp là tướng sĩ Đại Đường chúng ta phục tùng mệnh lệnh đã đoạt được. Bất kể hắn có thừa nhận hay không thì đều đã thuộc về chúng ta. Cần gì phải trao đổi với hắn?”
Trương Hoán đứng lên chắp tay đằng sau bước đi thong thả vài bước “ Ngày mai sau khi đánh một trận, thân vương Đại Thực A Cổ Cái sẽ lại trở thành tù binh của ta, ít nhất sẽ có trên vạn binh lính Đại Thực cũng thành tù binh của ta.”
Nói đến đây, Trương Hoán nhìn vào mắt Bùi Minh Viễn: “ Nhưng những tù binh này không phải để trao đổi địa bàn gì với người Đại Thực, ngươi hiểu chưa?”
Bùi Minh Viễn đứng lên khom người nói: “ Thuộc hạ thật không thể hiểu được, xin đô đốc thứ tội!”
“ Ta không trách ngươi, ngươi hẳn là không có khả năng đoán được ta muốn dùng những tù binh này trao đổi cái gì?” Trương Hoán ngắm nhìn được nóc lều trướng, trong giọng nói hơi hơi mang theo một vẻ thương cảm “ Đánh một trận Đát La Tư, gần hai vạn tướng sĩ quân Đường bị quân Đại Thực bắt làm tù binh dẫn tới phương tây. Giờ đã tới ba mươi mấy năm. Nếu như bọn họ còn sống, tất cả đã đến tuổi sắp già. Ta hy vọng ngươi có thể sử dụng tù binh Đại Thực ở trận này đổi lấy bọn họ đưa về, khiến cho bọn họ có thể lá rụng về cội. Đây một mực là tâm nguyện của ta, cũng là nhiệm vụ thực sự của ngươi đi Đại Thực.”
Mắt Bùi Minh Viễn cũng hơi đỏ, hắn thi lễ thật sâu với Trương Hoán “ Thuộc hạ nhất định không phụ sự phó thác của đô đốc!”
Trời đã tảng sáng, “ Thùng! Thùng! Thùng!” Tiếng trống trận hùng dũng vang lên trong đại doanh quân Đường. Đại doanh quân Đường mở rộng, những đội Huyền Giáp kỵ binh, Long Tương thương binh, Hổ Bí Đao binh, Mạch Đao quân, quân cung nỏ như những dòng nước lũ từ đại doanh trùng trùng điệp điệp trào ra. Ở giữa còn kèm theo năm trăm cỗ Phích Lịch Xa đen như mực, giá công thành ầm tiến ra, máy bắn đá cỡ lớn, thang mây cao ngất nhằm hướng thành Sơ Lặc cách khoảng hai mươi dặm xuất phát.
Đây chính là thể hiện toàn bộ thực lực quân Đường, bọn họ muốn cho người Đại Thực nhớ thật lâu, đất đai phương đông không phải là nơi mà gót sắt quân Đại Thực bọn họ có thể xâm phạm.
Bảy vạn quân Đường chia làm ba bộ phận, Vương Tư Vũ là Đại tướng tiền quân chỉ huy một vạn kỵ binh tinh nhuệ, một vạn Mạch Đao quân, năm nghìn Thương binh, năm nghìn quân cung nỏ tổng cộng ba vạn người làm tiền quân; Trương Hoán thì tự mình dẫn ba vạn đại quân làm trung quân, Phích Lịch Xa cũng giấu ở trong quân; Thành Liệt bởi vì vết thương chưa lành nên làm tướng hậu quân, chỉ huy một vạn kỵ binh Khương bảo vệ máy công thành, máy bắn đá cùng thang mây và vũ khí công thành.
Đại quân đi cũng không nhanh, một canh giờ chỉ đi hơn mười dặm. Giờ phút này, trong thành Sơ Lặc là một chốn bối rối. Trong hai lựa chọn có ra khỏi thành nghênh chiến không hoặc là giữ thành đã không có cách nào khác, A Cổ Cái không chút do dự lựa chọn giữ thành. Còn Mặc Á Lợi đã không có quyền lên tiếng. Bởi vì trong quá trình phục kích quân Đường hắn làm hao binh tổn tướng mà bị Xá Nhĩ cùng quân đoàn trưởng kỵ binh Đại Mã Sĩ Cách liên hợp tố cáo, chỉ trích là bởi vì hắn chỉ huy bất lực, mù quáng đuổi theo địch mà khiến cho thảm bại. A Cổ Cái lúc này đã miễn đi quyền chỉ huy đánh trận của Mặc Á Lợi, bắt hắn giam giữ. Rồi bổ nhiệm Xá Nhĩ rất hợp ý mình làm chủ tướng, phụ trách chỉ huy tấn công phòng thủ với quân Đường.
Giờ phút này, A Cổ Cái đứng ở một tòa Vọng tháp tại mặt đông thành trì nhìn ra phía đông xa xa. Trải qua hai lần đánh tiêu hao cùng với viện quân bổ sung, trước mắt tổng binh lực quân Đại Thực vẫn còn năm vạn, hơn nữa bọn họ bắt một số tráng đinh trong thành nên tổng cộng có ước bảy vạn người giữ thành.
Quân Đại Thực cùng quân Đường so về binh lực chênh nhau không lớn. Lại có thành trì kiên cố hỗ trợ, điều này làm cho A Cổ Cái tuyệt không lo lắng. Trong lần công thành trước của quân Đường, những thủ đoạn tiến công biểu hiện ra tuyệt không có gì đáng sợ nên mặc cho luận điệu bi quan của Mặc Á Lợi thì tâm tình của hắn vẫn trở nên bình tĩnh khác thường. Hiện tại đã là trời đông giá rét, cùng với những trận tuyết lớn làm tắc đường thì tiếp tế tiếp viện của quân Đường càng ngày càng khó khăn. Quân Đường cũng sẽ không sống ở Sơ Lặc lâu được, chắc chắn lại rút về Bạt Hoán Thành hoặc là Quy Tư. Nói cách khác, chính mình còn có một thời gian suốt mùa đông để có thể ung dung bố trí.
Đến rồi! Hắn đã nhìn thấy từ đường chân trời xuất hiện một vệt đen thật dài, thời khắc quyết định thắng bại rốt cục đã tới. Tâm tình của A Cổ Cái cũng đang từ bình tĩnh chuyển thành kích động. Hắn lập tức hạ lệnh cho thị vệ: “ Đi nói cho tất cả tướng sĩ, đánh bại quân Đường thì mỗi người bọn họ đều sẽ được Ha-Li-Pha đặc biệt khen ngợi!”
Cả tường thành Sơ Lặc đều cùng sôi nổi. Mấy vạn quân Đại Thực bắt đầu bận rộn, sĩ khí dâng cao. Có người chà lau lao, có kẻ kiểm tra máy bắn đá, có tên vận chuyển tảng đá cùng gỗ súc. Hơn hai trăm giá phóng đá xếp thành hình chữ nhất tại tường thành. Đứng trước mỗi một máy bắn đá đều có gần trăm tên binh lính đứng yên.
Dần dần, quân Đường đen ngòm càng ngày càng gần. Tinh kỳ che khuất bầu trời kéo dài chừng năm dặm, đến cách thành trì ước ba dặm thì ngừng lại. Quân Đường đã có thể xác định sẽ tiến hành một trận công thành chiến. Tiền quân cùng trung quân lại lần nữa hợp thành một khối, nhưng đại quân cũng không lập tức phát động. Bọn họ đang đợi vũ khí công thành lên trước.
Hôm đó là ngày hai mươi tháng mười năm Vĩnh An thứ nhất. Trải qua suốt nửa năm chinh chiến, chiến dịch An Tây rốt cục đã đến hồi kết. Mây đen dày đặc, gió bắc thổi mạnh, giữa đất trời là một cảnh trang nghiêm. Binh lính quân Đường với khí thế uy nghiêm đứng ở trên cánh đồng bát ngát rộng lớn lẳng lặng chờ đợi cuộc đại chiến sắp tới.
Đột nhiên, từ phương lại xuất hiện những chấm nhỏ dày đặc. Cùng với chúng tiến lại gần thì mặt đất cũng bắt đầu run rẩy. Cùng với bọn chúng càng ngày càng gần, những chiếc giá công thành bắt đầu lộ ra khuôn mặt hung ác của nó. Những máy bắn đá to lớn mà cao ngất, thân hình cao lớn giống như con quái vật khổng lồ đến từ thế giới không biết nào đó. Những chiếc thang với cái đuôi thật dài, trên thang có gắn những giá thép chắc chắn để có thể chống đỡ gỗ súc lăn xuống.
Nhưng điều làm cho người ta sợ hãi chính là ba giá phá cửa thành lại càng khổng lồ. Máy bắn đá mà so sánh với nó thì chỉ là người lùn. Trên cái giá thép lớn cao gần sáu trượng là một khúc gỗ phá cửa dùng cây cổ thụ ngàn năm chế thành. Chiều dài đến trăm thước có những sợi xích sắt kéo đi, nó lắc la lắc lư tiến về phía trước. Khúc đầu của nó được bịt bằng thép tinh chế nặng tới mấy ngàn cân dường như có ma lực đủ để phá hủy vạn vật. Một chiếc giá phá cổng thành này cần ba trăm con ngựa kéo với hơn một ngàn quân Đường điều khiển.
Nó xuất hiện đã làm cho tiếng hô hào ầm ỹ của quân Đại Thực trên tường thành lập tức tĩnh lặng. Trong đôi mắt bọn họ bắt đầu lộ ra một vẻ hoảng sợ. Mấy ngày trước đây quân Đường công thành thì dường như cái gì cũng không có, ngay cả trong lòng A Cổ Cái cũng bắt đầu có hơi bất an. Hắn bắt đầu hoài nghi quyết định của chính mình có chánh xác hay không.
“ Đi thả Mặc Á Lợi ra.” Hắn cũng không biết tại sao mình lại hạ quyết định này.
Lúc này, một người quân Đường giục ngựa phi nhanh mà đến, khi chạy tới dưới cửa thành thì bắn ra một mũi tên không đầu, trên đó cắm một phong thơ. Mũi tên vẽ ra một đạo đường cong rồi bay lên tường thành. Có binh lính cầm thư vội vã chạy đến trên vọng tháp đem thư giao cho A Cổ Cái.
Thư là do Trương Hoán tự tay viết, dùng Hán văn để viết. A Cổ Cái xem không hiểu, một người phiên dịch nhanh chóng dịch nó lại. Đây đúng là một phong thư chiêu hàng, khuyên A Cổ Cái đầu hàng, quân Đường cam đoan giữ an toàn cho hắn, trả hắn về Đại Thực.
A Cổ Cái “ xoạt” một cái xé thư thành hai nửa. Người của gia tộc A Bạt Tư không hề biết cái gì gọi là đầu hàng.
Dưới một cây đại kỳ cách vài dặm, Trương Hoán cũng lạnh lùng cười. Hắn đã biết A Cổ Cái hiện đang ở trong Vọng tháp tại tường thành. Cho dù hắn hay ai đó được bổ nhiệm làm Đại tướng thì bản thân hắn đều không thể tránh né việc chỉ huy chiến dịch.
“ Bắt đầu đi!” Trương Hoán bình tĩnh hạ mệnh lệnh tiến công.
“ Tùng! Tùng! Tùng!” Tiếng trống ầm ầm lại một lần vang lên kích động, cuộc tiến công của quân Đường bắt đầu rồi. Tất cả quân Đại Thực trên thành đều xiết chặt lao, mồ hôi chảy ra từ bàn tay nắm chặt. Những khúc đầu của máy bắn đá kêu kèn kẹt đem những viên đá bỏ vào túi lưới của hai trăm máy bắn đá.
Nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là quân Đường cũng không hề ùa lên, bọn họ vẫn đứng đó không nhúc nhích. Đột nhiên, cuối cùng thì ở phía cực bắc quân Đường tách ra hai bên như có một nhát chém để lộ ra một con đường đi đến. Chỉ thấy từ phía sau bọn họ xuất hiện những cỗ xe ngựa đen nhánh. Thân xe cực dài, mặt trên có tấm che nom tựa như một cái hòm gỗ thật dài. Mỗi một chiếc xe đều do tám con ngựa kéo đang chạy như bay, bọn chúng kết thành đoàn xe thật dài giống như một con rồng đen đang uốn éo di động mà đến.
Quân Đại Thực trên thành cũng hơi lúng túng, bọn họ không hiểu quân Đường đang làm gì. Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện điều kỳ quặc, những cỗ xe ngựa này đi tuyến đường tựa như đã được đo lường chính xác. Đối với lao bắn xa thì bọn họ ở quá xa, còn đối với máy bắn đá thì bọn họ lại quá gần khi đến cách tường thành khoảng hai trăm bộ. Chỗ này chính là một điểm thiếu sót trong phòng ngự của người Đại Thực. “ Buông lỏng dây neo. Bắn!” Những máy bắn đá của gười Đại Thực cũng không có bắn ra toàn lực. Bọn lính chỉ dùng một nửa sức lực, gần trăm khối đá lớn bay về phía đám xe ngựa dưới thành. Nếu như chỉ nói về uy lực thì máy phóng đá của người Đại Thực cũng không khác với loại của quân Đường bao nhiêu, cũng có thể bắn ra xa tám trăm bộ. Nhưng nếu như nhìn từ góc độ kỹ thuật, hai cái liền khác nhau khá xa.
Máy bắn đá của quân Đường không chỉ có khả năng bắn xa, hơn nữa có thể khống chế tầm bắn chính xác. Ở trên thân máy có năm vạch màu vàng, bạc, tím, đỏ, da cam. Cũng như bộ ngắm của máy phóng nỏ, những vạch đó đại diện cho tầm bắn một ngàn bộ, tám trăm bộ, năm trăm bộ, ba trăm bộ, hai trăm bộ do một cơ cấu phức tạp tiến hành khống chế. Tảng đá có thể cố định tại khắc độ nào đó để phóng ra. Cũng như vậy, viên đạn đá cũng là đặc biệt chế ra theo chuẩn hoá, sức nặng lớn nhỏ đều là như nhau.
Không chỉ có như thế, từ thời kỳ tam quốc thì thợ thủ công khéo tay Mã Quân của Ngụy Quốc đã phát minh ra loại bắn hàng loạt. Hơn mười viên thạch đạn có thể tự động sắp xếp để tiến hành liên tục phóng ra làm cho thạch đạn lần lượt nối đuôi nhau nhanh như chớp giật.
Người Đại Thực hiển nhiên kém thế về độ chuẩn xác. Hơn một trăm hòn đá yếu ớt vô lực rơi cả trước lẫn sau xe ngựa, nhưng không có một viên nào có thể nện trúng xe ngựa. Năm trăm cỗ Phích Lịch Xa xếp thành hàng chữ nhất di chuyển trong tốc độ cao đột nhiên bật đáy ra, một nửa thành bên cạnh cũng bị lật xuống để lộ ra một máy bắn loại nhỏ. Bốn tên quân Đường thì kéo đòn bẩy, một tên quân Đường khác châm ngòi nổ. Ngòi nổ bốc cháy điên cuồng, bốn tên quân Đường đồng thời buông tay. Năm trăm viên đạn kích cỡ giống như quả bưởi bay lên trời vẽ ra mấy trăm vệt đen bắn chính xác lên trên tường thành. Vì lần này, quân Đường đã diễn luyện vô số lần, đo lường tính toán được cực kỳ chính xác. Năm trăm viên đạn đến trên tường thành đột nhiên nổ ra mãnh liệt, một nhóm đạn gốm này có hai nghìn quả đã được Bùi Minh Viễn mới mang đến theo. Đây là hỏa dược nghiên cứu chế tạo mới nhất của Cục hỏa dược Lũng Hữu. Hàm lượng Ka li đạt tới bảy thành sáu ( 76%). Mặc dù hàm lượng Ka li chỉ gia tăng không được nửa thành so với trước đây, nhưng uy lực lại lớn hơn vài lần.
Lửa đỏ ngút trời, những tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, giống hệt mấy trăm cây pháo hoa lửa đồng loạt nở rộ, sóng khí mãnh liệt chấn khiến không ít người Đại Thực cùng máy bắn đá đều bị hất xuống dưới thành. Mấy trăm cột khói đen bay lên trời, cuối cùng hình thành vài cụm mây nấm thật lớn.
Không nói người Đại Thực, ngay cả binh Đường đứng dưới thành thấy hỏa dược nổ mạnh cũng đều bị uy lực nổ mạnh lần này làm cả kinh trợn mắt hốc mồm. Không ít người đều theo bản năng ngồi xuống bịt kín lổ tai.
Lúc này trên thành đã là một chốn hỗn độn, không nhìn thấy một người nào đứng yên. Những phần còn lại của chân tay đã bị cụt cùng mẩu vụn máy bắn đá bị nghiền nát vương vãi khắp nơi, dọc theo tường thành máu chảy xuống như dòng suối nhỏ. Kèm theo những tiếng rên rỉ của người sắp chết, ba nghìn quân coi giữ trên một nửa tường thành phía đông đã bị một đòn mà chết sạch. Ngay cả Xá Nhĩ vừa mới được vinh thăng chủ tướng cũng bị nổ đến xương cốt không còn.
Đứng ở trong Vọng tháp, A Cổ Cái không bị chấn động nhiều. Qua một lúc lâu hắn mới từ từ đứng lên, mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi. Đột nhiên hắn nhớ ra một thứ mà Mặc Á Lợi từng nói qua: Đại Đường Lôi.
A Cổ Cái đứng bật lên, khàn giọng kiệt lực mà hô: “ Nhanh! Mau đi gọi tướng quân Mặc Á Lợi tới.”
Tiếng trống của quân Đường lại một lần nữa vang lên sục sôi, cuộc tiến công đại quy mô chánh thức mở màn. Mấy trăm giá phóng đá bắn thạch đạn rợp trời bay về phía tường thành, thành lâu trên cửa đông bị nện trăm ngàn vết thương mà ầm ầm sụp đổ. Mà ngay cả chỗ Vọng tháp A Cổ Cái đứng cũng bị đánh trúng, mảnh vụn văng khắp nơi. Vọng tháp bị sạt đi một nửa, A Cổ Cái có hơn mười người thị vệ bảo hộ chật vật trốn xuống tường thành.
Hai vạn quân Đường hò hét được như con nước lớn trào lên. Bọn họ một tay cầm thuẫn, một tay xách đao nhảy lên thang, ra sức bò đi về phía trước. Hơn một trăm giá thang thò ra nhừng cánh tay dài khổng lồ, những đoạn móc câu trên đầu đua nhau gá vào gờ thấp để bắn trên tường thành. Quân Đường hệt như đàn kiến không hề sợ hãi xông về phía trên đâm tới. Máy bắn đá của quân Đường gia tăng tầm bắn, thạch đạn tới tấp lướt qua tường thành bắn vào bên trong thành để phòng ngừa làm ngộ thương quân Đường công thành.
Lúc này, trên tường thành phía đông đột nhiên xông ra mấy ngàn quân Đại Thực. Cầm đầu là người phảng phất như con hùng sư, một mái tóc quăn thật dài tung bay trong khói đen, Mặc Á Lợi chỉ huy ba nghìn quân Đại Thực từ cổng tây thành chạy đến. Bọn họ ném mạnh tiêu thương, ném vô số đá lớn và lăn cây. Quân Đường bắt đầu xuất hiện thương vong, chỉ chốc lát liền có hơn mười giá thang bị bẻ gẫy, mấy trăm quân Đường kêu thảm rớt xuống dưới thành. Quân Đường tiến công cũng bắt đầu phản kích, bọn họ tới tấp giương nỏ lắp tên nhằm hướng trên tường thành bắn tới. Mũi tên dày đặc như mưa rào khiến cho quân Đại Thực trên một đoạn tường thành bị đè xuống. Rất nhiều quân Đường nhân cơ hội này xông lên tường thành rồi đánh giáp lá cà cùng quân Đại Thực. Nhưng cùng với viện quân Đại Thực không ngừng gia tăng, mấy trăm quân Đường xông lên tường thành bỏ mình hết sạch, cuộc tiến công của quân Đường đã gặp trở ngại lớn.
“ Dùng máy bắn đạn hỏa dược!” Trương Hoán lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
Cùng với tiếng rít thật lớn, hơn mười bình gốm hỏa dược lớn mang ngòi nổ đã cháy bắn lên trên tường thành. Vô số người Đại Thực hoảng sợ hét thất thanh liều mạng chạy trốn. Cũng như người Thổ Phiên, loại Lôi hỏa vô cùng đáng sợ đã để lại ở trong lòng bọn họ bóng ma thật lớn. Nhưng vẫn còn có rất nhiều người không còn kịp chạy trốn. Hơn mười quả đạn gốm lớn nổ mạnh trong đám người. Loại đạn gốm lớn là loại mang đi từ đầu nên uy lực không bằng kiểu đạn gốm vừa bắn từ trong Phích Lịch Xa. Mặc dù như thế, lực sát thương của hơn mười quả đạn gốm vẫn là hết sức lớn. Những mảnh gốm lớn bắn ra bốn phía cùng sóng xung kích được tạo thành đã làm hơn một ngàn người tử thương nặng nề.
Mặc Á Lợi được hơn mười người thân binh đè chặt mới thoát một nạn. Những mẩu thịt vụn của thân binh cùng máu nhuộm cho hắn giống như ma quỷ khát máu. Hắn không thể tin nổi nhìn thảm cảnh chung quanh mà đau đớn nhắm hai mắt lại. Trận chiến này, người Đại Thực nhất định phải thua.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được dưới thân có một trận rung động rất nhỏ liên tục không ngừng đồng thời với tiếng vang ầm ầm. Mặc Á Lợi kinh ngạc đứng lên nhìn thăm dò về phía dưới thành, hắn lập tức sợ ngây người.
Hai giá công thành cực lớn gần như cao đến một nửa tường thành đang chậm rãi hướng tới cửa thành. Phía sau giá công thành là đông đảo quân Đường. Cánh cửa của thành Sơ Lặc là dùng thép tôi chế ra, chiều dày đạt một thước, có lẽ nó chắc chắn vô cùng. Nhưng nó là điểm mấu chốt nhất, cũng là chỗ yếu nhất trong bức tường thành cao lớn khó có thể vượt qua.
Tiếng trống vang lên dữ dội, giá công thành lăn về phía trước. Những tiếng cót két vang tận mây xanh. “ Nó đã đến chỗ cửa thành” Mặc Á Lợi quát to một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân phóng Thiết Thương cầm trong tay về hướng con quái thú vô cùng hung ác này. Nhưng tiêu thương liền phảng phất như giọt mưa rơi vào giữa biển khơi mà biến mất không một tiếng động.
Đột nhiên cửa thành bắt đầu lay động kịch liệt. Mặc Á Lợi đứng không vững ngã xuống mặt đất. Một tiếng vang ình ình trầm trầm lan khắp toàn thành. Như trúng cơn sét trong mưa rào, cửa sắt cùng chốt thép chống đỡ nổi một kích này. Ngay sau đó, trên ngàn quân Đường ở chỗ khống chế con thú khổng lồ này hò hét một tiếng. Giá công thành lại một lần nữa đụng mạnh vào cửa thành.
Chốt sắt của cửa thành rốt cục không chống đỡ nổi sức lực của vạn quân này mà vặn vẹo biến hình nghiêm trọng. Khi giá công thành lần thứ ba đụng vào cửa thành thì cửa đông thành Sơ Lặc bị mở ra ầm ầm.
Một vạn Huyền Giáp kỵ binh tinh nhuệ hò hét, quơ chiến đao cùng giáo dài dẫn đầu lọt vào thành Sơ Lặc. Trương Hoán ra lệnh một tiếng: toàn quân tiến vào thành Sơ Lặc!
Mấy vạn quân Đường như con nước lớn mãnh liệt tràn vào thành Sơ Lặc. Đại tướng Mặc Á Lợi thấy đại thế đã mất bèn hạ lệnh quân Đại Thực ngừng chống cự đầu hàng quân Đường. Thân vương A Cổ Cái thì có ba nghìn thân vệ liều chết hộ vệ trốn khỏi thành Sơ Lặc từ cửa nam. Đại tướng Vương Tư Vũ chỉ huy một vạn kỵ binh truy kích. A Cổ Cái cuối cùng không cách nào vượt qua pháo đài Thông Lĩnh nên bị nhốt trong thành Hát Bàn Đà.
Ngày hai mươi lăm tháng mười năm Vĩnh An thứ nhất, thân vương A Cổ Cái tại thành Hát Bàn Đà đầu hàng Trương Hoán. Đến tận đây, trải qua hơn nửa năm thì chiến dịch An Tây rốt cục đã đánh dấu chấm hết trọn vẹn. An Tây, Bắc Đình xa cách Đại Đường gần ba mươi năm rốt cục lại được đoạt về.
Ngày hai mươi tám tháng mười năm Vĩnh An thứ nhất, Trương Hoán chỉ huy ba vạn đại quân lên đường quay về Trường An. Giờ phút này thành Trường An đã đến mùa u ám, một trận bão tuyết hiếm thấy sắp đến.