Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bóng đêm bắt đầu dần dần sẫm lại, trên trời lất phất mưa phùn. Lúc này đã là đầu tháng ba, mưa xuân đã mang theo một ít ấm áp làm say lòng người. Trận mưa xuân này làm cho màu xanh càng thêm dày đặc, làm cho tiếng rao bán mơ trong buổi sáng sớm càng thêm rõ ràng.
Ở trong đêm mưa âm thầm này, cánh cổng lớn của Đồng Quan cũng chậm rãi mở ra. Đại Soái Lý Bão Chân cùng Trưởng Sử Bùi Vĩ tự mình đi ra nghênh đón. Bùi Vĩ cũng là Giám quân do Bùi gia sắp xếp ở tại Đồng Quan, lúc này hắn đã nhận được tin từ Nghiệp Quận do bồ câu đưa. Bùi gia đã cùng Trương Hoán đạt được thỏa hiệp. Quân đội ở phía tây Đồng Quan tùy ý để Trương Hoán điều hành. Nói cách khác, toàn bộ Thiên Ngưu Vệ ở Quan Trung đầu hàng Trương Hoán, nhưng không hàng thì làm được gì? Lý Bão Chân đã công khai thay áo giáp đen của quân Lũng Hữu.
Trong ánh lửa bập bùng, một đội kỵ binh bắt đầu xếp thành hàng tiến vào cổng chính Đồng Quan. Quân dung chỉnh tề, khí thế uy nghiêm, toàn thân mặc giáp đen bóng cùng giáp của Lý Bão Chân tôn lên vẻ rực rỡ.
Đây là năm nghìn thân vệ Trương Hoán, năm ngày trước bọn họ quay về từ Nghiệp Quận. Nhờ vào loại chiến mã tốt nhất mà bọn họ cưỡi, ngàn dặm đường xa cũng chỉ thời gian ngắn đã tới nơi. Đúng như Thôi Viên nói, Trương Hoán đi Hà Bắc không phải vì đánh giặc mà là để vừa thu vừa phóng. Thu là thu nhận quân của Bùi gia, mà phóng cũng là buông tay để bè đảng của Thôi Tiểu Phù, Lý Miễn được ung dung bố trí. Bây giờ chính là lúc hắn quay về cất mẻ lưới.
Đại đội kỵ binh đi vào được một nửa, năm trăm tên thiết thân hộ vệ giơ lên cao tấm chắn xuất hiện cửa thành trong ánh lửa sáng rực. Lý Bão Chân ra nghênh đón, cao giọng nói: “ Tướng trấn thủ Đồng Quan Lý Bão Chân tham kiến Đô Đốc!”
“ Lý Tướng quân miễn lễ!” Trận tấm chắn mở ra, Trương Hoán từ trong đám hộ vệ giục ngựa chạy nhanh ra, nhưng thân vệ vẫn cực kỳ cảnh giác nhìn kỹ tình hình chung quanh. Trương Hoán đi đến trước mặt Lý Bão Chân, trước tiên hắn quay sang thăm hỏi Bùi Vĩ theo đúng lễ tiết. Hắn lập tức liền khẽ cười nói với Lý Bão Chân: “ Nghe nói hai đứa con trai của Thôi Khánh Công đều ở trong tay ngươi?”
Lý Bão Chân cũng cười “ Không chỉ có hai đứa con trai của Thôi Khánh Công, tất cả văn thư thư tín của hắn đều ở trong tay mạt tướng, là mạt tướng muốn hiến lễ cho Đô Đốc.”
Lý Bão Chân quay đầu lại vung tay lên, một đội kỵ binh áp giải hai huynh đệ Thôi Hùng và Thôi Minh tiến lên. Mặc dù Thôi Minh cuối cùng cũng đầu hàng đại quân triều đình, nhưng hắn không thể hưởng thụ đãi ngộ tương ứng. Sở Hành Thủy liền bảo Lý Bão Chân đưa huynh đệ bọn họ tạm giữ ở Đồng Quan, chờ đợi Trương Hoán trở về xử lý.
Hai huynh đệ ủ rũ bị dẫn tới, Thôi Minh sắc mặt trắng bệch, nghĩ là tới lúc chết nên chân hắn bắt đầu không ngừng run lẩy bẩy, Thôi Hùng thì cúi đầu không nói một tiếng.
Trương Hoán nhìn qua bọn họ, lập tức lạnh lùng cười nói với Thôi Hùng: “ Nói về chúng ta thì coi như là quen biết đã lâu. Năm đó từ biệt ở Đại Minh Cung, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau hôm nay!”
Có lẽ chí anh hùng dù thế nào thì cũng có liên quan đến cái ở phía dưới kia. Sau khi Thôi Hùng thành hoạn quan thì nói chuyện tự nhiên cũng hụt hơi. Hắn chắp tay với Trương Hoán mà nói eo éo: “ Thôi Hùng chỉ như hạt gạo, sao dám tranh cùng Trương Thượng thư như trăng rằm. Năm đó thật sự là tại hạ giả mạo công trạng, là tại hạ có mắt như mù.”
Lúc này, đệ đệ Thôi Minh của hắn cũng cầu khẩn: “ Tại hạ chỉ làm chủ tướng mấy ngày, không có giết hại dân chúng, cũng chưa gây ra tội lỗi khác, mong Trương Thượng thư tha cho tại hạ một mạng.”
Trương Hoán thản nhiên nói: “ Giết các ngươi đối với ta mà nói cũng như giết hai con kiến. Các ngươi muốn sống thì cũng rất đơn giản, ta bảo các ngươi làm gì thì làm cái đó. Tâm tình ta mà tốt nói không chừng sẽ cho các ngươi một tòa nhà cùng vài mẫu điền sản để các ngươi dưỡng lão suốt một đời.”
Hai huynh đệ nhìn nhau, đột nhiên trăm miệng một lời thề thốt: “ Chúng tại hạ nhất định vâng theo lời của Trương Thượng thư mà hành sự!”
“ Tốt lắm, mang bọn họ đi.”
Trương Hoán khoát tay ra hiệu, thân binh lập tức dẫn hai huynh đệ đi xuống. Hắn lập tức chắp tay nói với Lý Bão Chân: “ Công lao của Lý Tướng quân ta đã nhớ kỹ, đợi sau này cùng nhau phong thưởng.”
Đại quân tiếp tục đi về phía trước, cả đêm nhằm hướng Trường An phi nhanh đi.
Từ Đồng Quan đến Trường An chỉ có mấy trăm dặm lộ trình, đường đi cũng trở nên rộng rãi bằng phẳng. Nhưng sau khi qua huyện Vị Nam thì tốc độ hành quân ngược lại trở nên chậm hơn, đoạn đường hơn một trăm dặm lúc đi lúc dừng dường như đang chờ đợi điều gì đó. Đến tối hôm ấy, đại quân đến địa bàn huyện Tân Phong, đóng quân hạ trại cách huyện thành hơn năm dặm.
Vào lúc trời sắp sửa tối đen thì có mấy con khoái mã từ Trường An phi nhanh đến, chỉ chốc lát liền vọt tới trước đại doanh. Người đi đầu liền báo tình hình cho quân canh, lập tức được dẫn vào đại doanh. Mấy người này chính là người mang tin tức của Ty Nội Vụ mà Trương Hoán vẫn đang chờ đợi. Bọn họ mang đến tin tức cho những bước hành động mấu chốt tiếp theo. Hai người mang tin tức được dẫn vào, tiếp theo nửa quỳ thi lễ với Trương Hoán mà báo: “ Bẩm báo Đô Đốc, Lý Ty Chánh lệnh chúng thuộc hạ đến đây đưa tin.”
Vừa nói, một người trong đó trình lên một phong thơ. Thân binh tiếp nhận đưa cho Trương Hoán, thư rất dầy. Sau khi mở ra đúng là một tập danh sách thật dầy, Trương Hoán lật xem từng tờ những danh sách này. Toàn bộ đều là người trong tôn thất, Tể Âm Vương Lý Phủ, Bắc Bình vương Lý Giai, Đan Dương Quận vương Lý Ngưỡng, ước chừng có hơn ba mươi người. Những người này đều là kiên quyết phản đối hắn lên ngôi. Lý Phiên Vân xử lý tin tức bọn họ vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ đến xuất thân mỗi người, địa vị trong tôn thất , từng nhậm chức quan gì, gia đình con cái thậm chí bọn họ có tài sản và ruộng đất có gì đều viết rất rõ ràng
Trương Hoán lật xem từng tờ, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở Nghiễm Vũ Vương Lý Thừa Hoành. Nghiễm Vũ Vương Lý Thừa Hoành chính là vị Vương gia từng bị hắn hung hăng trừng trị trong vụ án Nguyên Tái bị ám sát. Không nghĩ tới hôm nay lão ta lại nhảy xông ra, đồ không biết sống chết! Trong ánh mắt Trương Hoán toát ra luồng sát khí sắc bén, hắn gập danh sách lại, lập tức hạ lệnh cho thân binh: “ Đi mời Lý đạo trưởng tới đây.”
Chỉ chốc lát, Lý Bí vội vã đi vào thi lễ với Trương Hoán: “ Đô Đốc tìm ta có chuyện gì?”
Trương Hoán đem danh sách đưa cho lão rồi lạnh lùng bảo: “ Ở đây đều là đám tôn thất ngoan cố cuối cùng, cho tới hôm nay còn không chịu nhượng bộ. Ta tính toán mượn bọn họ để khai đao lập uy. Tiên sinh có thể có đề nghị gì cho tốt?”
Lý Bí không vội vã trả lời, lão chậm rãi lật xem một lần, cuối cùng đặt danh sách xuống khẽ lắc đầu bảo: “ Ngoại trừ một đạo Sơn Đông, Thiên Hạ hùng quan hầu như đều bị Đô Đốc khống chế. Bên trong thành Trường An chỉ có vài vạn tinh binh, không ai, cũng không có bất cứ thế lực nào có thể ngăn cản Đô Đốc lên ngôi. Chẳng lẽ bọn họ không hiểu điểm này sao? Trong mắt của ta, ba mươi vị tôn thất này đơn giản là trong chính biến cung đình năm đó đã phụ lòng của Thái Tử Dự. Họ sợ sau khi Đô Đốc lên ngôi sẽ thanh toán nợ cũ thôi. Lại bị Lý Miễn hù dọa nên nghi ngờ. Cho nên mới cùng nhau phản đối Đô Đốc. Để đối phó bọn họ chỉ cần Đô Đốc viết một phong thơ là đủ rồi. Cần gì phải động tới việc binh đao? Hiện tại Đô Đốc lên ngôi đã là xu thế tất yếu, lệnh cho vài tên lực sĩ trực tiếp tiến cung bức Thôi Tiểu Phù thoái vị là có khả năng. Dấy lên một trận gió tanh mưa máu để đoạt vị thì thứ nhất là không cần thiết, thứ hai lại thể hiện ra Đô Đốc kém khoan dung.”
Trương Hoán chắp tay đằng sau từ từ bước đi thong thả trong trướng, sắc mặt cực kỳ u ám. Sau khi bình loạn Lạc Dương hắn không vội quay về kinh, chính là muốn để những kẻ phản đối hắn nhất loạt nhảy ra để hắn tung một lưới bắt hết, nhổ cỏ trừ tận gốc. Hắn mời Lý Bí lại đây vốn là thương lượng biện pháp ra tay, không ngờ Lý Bí lại phản đối hắn ra tay giết người khiến cho tức thời hắn không có lời nào để nói .
Lý Bí thấy Trương Hoán trầm mặc không nói thì biết hắn không hề cam lòng liền khuyên hắn một lần nữa: “ Đô Đốc cũng không cần nghĩ đến quá xa, bởi vì trên trường chính trị không có kẻ địch vĩnh viễn. Hôm nay bọn họ phản đối Đô Đốc, sau một hai năm biết đâu bọn họ lại thành người ủng hộ kiên định của đô đốc. Lui một bước mà nói, sau này cho dù Đô Đốc muốn nhổ cỏ tận gốc cũng hoàn toàn có thể dùng đại nghĩa để từng bước diệt trừ. Còn hiện tại là lúc lên ngôi mà đại khai sát giới thì ngược lại sẽ đưa tới càng nhiều người dòng họ Lý thị bất mãn, đối với thanh danh của Đô Đốc cũng không lợi. Tốt nhất có lẽ là tạo ra cục diện muôn người quy thuận mới là đạo lâu dài.”
Có lẽ là câu nói sau cùng đã thức tỉnh Trương Hoán. Hắn trầm tư một lúc lâu rốt cục tiếp nhận sự khuyên can của Lý Bí, gật đầu bảo: “ Được rồi! Cứ theo lời tiên sinh nói. Trước hết ta viết cho ba mươi người này mỗi người một phong thơ, sau đó lại làm một lần thử dò xét. Nếu như còn có người phản đối thì ta lại từ từ trừng trị bọn họ.”
Trường An, một chiếc xe ngựa hùng hục chạy nhanh vào Thập Vương Trạch, nó dừng lại trước phủ Lạc vương. Lý Cầu nổi giận đùng đùng từ trên xe ngựa bước xuống đi trở về bên trong phủ “ Hỗn đản, khinh người quá đáng!” Sau khi trở lại thư phòng rốt cục Lý Cầu không nhịn được chửi ầm lên. Hắn hung hăng nện chén trà trên mặt đất “ phanh!” một tiếng vang thật lớn, mảnh vụn bay văng khắp nơi.
Hoàng Vân Khanh vừa mới chạy tới suýt nữa bị mảnh vỡ bắn trúng nên sợ đến vội nhảy ra ngoài cửa, hồi lâu mới thăm dò khuyên nhủ: “ Xin Vương gia bớt giận.”
Nghe được giọng của hắn, Lý Cầu mới nén cơn giận xuống, sai người tới thu dọn mẩu vụn chén trà. Đợi cho người hầu lui ra, Hoàng Vân Khanh mới hỏi nhỏ: “ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến cho Vương gia tức giận như thế.”
Một câu nói lại gợi lên ngọn lửa giận của Lý Cầu. Hắn oán hận bảo: “ Hôm nay Lý Miễn buộc tội ta bốn năm không tổ chức đại tế thái miếu, tấu xin Thôi Tiểu Phù miễn chức của ta. Đáng hận là năm ngoái vốn ta đã muốn cử hành đại tế thì chính tên ác tặc Lý Miễn này luôn can ngăn mới không làm được. Hiện tại thì hắn ngược lại muốn từ sau lưng đâm ta một đao.”
Hoàng Vân Khanh lúc này mới hiểu được vì sao Lý Cầu tức giận. Hắn vội vàng khuyên nhủ: “ Xin Vương gia không nên tức giận, dựa theo định chế thì bãi miễn quan viên đã là tứ phẩm phải do năm người Nội Các cùng ký tên mới có hiệu lực. Hiện tại Lý Miễn mới chỉ là đề nghị, vào lúc cực kỳ quan trọng này, Thôi Ngụ, Sở Hành Thủy bọn họ làm sao có thể đồng ý thay đổi Tông Chính Tự Khanh. Cho nên đề án này nhất định không thể được Nội Các thông qua. Vương gia chỉ cần tránh mất bò mới lo làm chuồng, cứ mau chóng đưa ra phương án đại tế cũng bịt miệng được đám người Lý Miễn.”
“ Cái này ta cũng biết, chỉ là lần đại tế tông miếu này không như bình thường, tốt nhất có thể được Trương Hoán ra chỉ thị tổ chức. Nhưng người ta lại không có mặt ở Trường An, cho nên hiện thời ta cũng không tiện quyết định. Thật sự là hơi gặp khó khăn.”
Lý Cầu thở dài, hai tay xoa nắn được huyệt Thái Dương mà bảo: “ Ta đây làm Tông Chính Tự hai mươi mấy năm qua vẫn luôn là nha môn thanh tịnh, không người hỏi thăm. Không nghĩ tới hiện tại lại thành chỗ để đấu tranh, việc đời thật khó lường!”
Hoàng Vân Khanh trầm tư một lát rồi nói: “ Nếu không thuộc hạ nghĩ biện pháp thay Vương gia tìm người của Trương Hoán tại Trường An, Vương gia cũng đi thăm hỏi qua Sở Thượng Thư. Hai bút cùng vẽ thì hẳn là có thể liên lạc được với Trương Hoán. Cứ như vậy chuyện đại tế tông miếu sẽ thành việc bắn tên có đích, Vương gia cũng có thể thong dong bố trí.”
“ Được rồi! Chuyện này liền theo chủ ý của tiên sinh mà xử lý.”
Lý Cầu vừa dứt lời. Đột nhiên thấy quản gia chạy nhanh tới, hoảng sợ bẩm báo: “ Vương gia, ở ngoài cửa phủ có vài tên kỵ binh, nói là phụng lệnh Trương Thượng thư đến đưa một phong thơ.”
Lý Cầu giật mình nhảy dựng lên, vội vàng định chạy ra ngoài. Hoàng Vân Khanh lập tức ngăn cản hắn “ Vương gia không thể đích thân tới, coi chừng có trá!”
Lý Cầu lập tức tỉnh ngộ lại. Hắn dừng bước rồi lấy ra một khối kim bài đưa cho Hoàng Vân Khanh mà bảo: “ Xin tiên sinh thay ta đi xem một lần, bảo ta đang có khách quan trọng.”
Hoàng Vân Khanh bất đắc dĩ, đành phải tiếp nhận kim bài vẻ mặt đau khổ đi ra. Lý Cầu chắp tay đằng sau đi qua đi lại bên trong phòng, sốt ruột bất an chờ đợi tin của Hoàng Vân Khanh. Chỉ chốc lát, ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân dồn dập của Hoàng Vân Khanh, Lý Cầu lập tức lao ra hỏi: “ Thật đúng là Trương Hoán phái người tới sao?”
Hoàng Vân Khanh lấy từ trong tay áo ra một phong thơ mà bảo: “ Vương gia. Dường như thật sự là thư do Trương Thượng thư tự tay viết.”
“ Mau đưa cho ta!” Lý Cầu giật lấy thư, nóng lòng khó dằn nổi mở ra đọc. Đúng là thư do Trương Hoán tự tay viết. Trong thư thông báo cho hắn vài chuyện, hắn cẩn thận đọc hai lần mà không khỏi híp mắt đôi mắt ti hí cười hắc hắc. Trương Hoán người còn chưa về kinh, nhưng trong kinh thành lại xuất hiện một bầu không khí khác thường. Đầu tiên là Huyện lệnh huyện Vũ Công cấp báo triều đình: trong dòng Vị Hà phát hiện cá chép trắng nổi lên mặt nước, to bằng con trâu, ngư dân bắt không được.
Ngay sau đó huyện Vân Dương cũng cấp báo triều đình, có người miền núi trong núi cheo leo phát hiện có vòng vàng nhô lên cao, khiến cho bách thú kêu vang, bách điểu đua hót hành lễ.
Nhưng điều khiến cho chấn động là trong lúc sửa chữa thái miếu thì thợ thủ công lại phát hiện mười hai miếng ngọc ngàn năm. Đúng là mười hai miếng kỳ ngọc đã nhô lên khỏi đất năm đó tại huyện Bảo Ứng khi Túc Tông hoàng đế lên ngôi.
Các loại điềm lành xuất hiện ở Trường An khiến cho âm thanh bàn luận vang khắp nơi. Đám sĩ phu thì biết đây là một loại ám chỉ Trương Hoán muốn đăng vị. Dân chúng bình thường thì coi điềm lành là hy vọng mới cho Đại Đường. Những năm gần đây uy tín của Trương Hoán trong dân gian đã đạt đến một độ cao trước đó chưa từng có. Đối với dân chúng mà nói thì hắn đăng cơ có ý nghĩa rằng thời kỳ Đại Đường thịnh thế lại đến, có ý nghĩa uy danh Thiên Tử Khả Hãn lại khiến cho vạn quốc lạy chầu.
Mà tiếng hô trong tôn thất đã từng ở các trường hợp đều kịch liệt phản đối Trương Hoán đăng cơ cũng đột nhiên nhỏ đi. Ba mươi vị Đại Đường Hoàng tộc từng thề son sắt tiến lui cùng Thái Hậu thì tổng cộng có mười mấy người lại không hẹn mà cùng rời khỏi kinh đi Giang Nam du xuân. Lập tức Tông Chính Tự chính thức tuyên bố, tại cựu đường của Tông Chính Tự đã phát hiện chiếu phong của Thái Tử Dự tự tay viết: ngài từng có một đứa con trai gởi nuôi tại Trương thị ở Hà Đông có tên là Hoán.
Tình thế đã bắt đầu xuất hiện một loại thay đổi tế nhị.
Bên trong Đại Minh Cung, Thôi Tiểu Phù cô đơn chưa từng có như hôm nay vậy. Bà chắp tay đứng ở trước cửa sổ ngắm nhìn một cây hoa mai cách đó không xa, hoa thơm đầy cành đã dần dần tàn phai rơi xuống phủ đỏ một vùng. Mặc dù bà vẫn còn gửi gắm hy vọng vào nhóm Hoàng tộc kiên quyết phản đối, nhưng bà cũng biết việc vãn hồi tình thế có thể tính là rất nhỏ. Ngay cả Lý Miễn cũng không may mắn bị bệnh thì còn ai có thể vì bà ta mà chống đỡ cho đại cục?
Chỉ trong một đêm, quyền lực của bà giống như bọt biển hoàn toàn tan vỡ. Ý chỉ của bà bãi miễn chức Tông Chính Khanh của Lý Cầu lại chỉ đi một vòng rồi lén lút quay về nằm trên ngự án của bà. Không chỉ có ý chỉ của bà không ra khỏi cửa cung, mà ngay cả quân đội bên ngoài bảo vệ Đại Minh Cung cũng thay toàn bộ thành quân Lũng Hữu. Thiên Ngưu Vệ của Bùi gia liền giống như đột nhiên bốc hơi, không một tiếng động biến mất khỏi Trường An.
Đây chính là điềm báo trước sự thay đổi, đó cũng là ngày diệt vong của Thôi Tiểu Phù bà sắp đến. Thôi Tiểu Phù ngắm nhìn một cánh hoa kia, bà đột nhiên nhớ ra ba mươi năm trước, khi bà vừa mới nhập cung. Bà được Tiên Đế phong làm tài nhân, phụng dưỡng bên người Tiên Đế bị ốm nặng. Ngày đó bà đột nhiên nghe nói hoa mai muốn cám ơn liền thừa dịp lúc Thái Tử Dự tấn kiến phụ hoàng thì len lén chuồn ra đi chôn hoa. Trong lúc bà đang khóc thương cho một cánh hoa thì lại nghe bên trong cung một tràng âm thanh chém giết.
Mà hôm nay, dấu vết của năm tháng giống như đã đi một vòng tròn.
Lúc này, từ phía sau vọng đến tiếng của một hoạn quan bẩm báo “ Thái Hậu, Lý Phiên Vân cầu kiến ở bên ngoài cung.”
“ Ai?” Thôi Tiểu Phù bỗng nhiên xoay người, bà quả thực không thể tin được vào tai của mình “ Lý Phiên Vân, nàng, không phải nàng đã chết rồi sao?”
“ Tỷ thật không ngờ muội còn sống à!” Lý Phiên Vân nói bình tĩnh khác thường.
Thôi Tiểu Phù ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lý Phiên Vân đứng ở trước mặt mình. Vẻ mặt kích động vừa rồi sinh ra bởi vì nàng chưa chết vào lúc này cũng đã bặt vô âm tín. Bà không nói với Lý Phiên Vân mà là quay đầu lạnh lùng hỏi Lữ Thái Nhất: “ Kẻ nào cho nàng ta vào đây? Đại Minh Cung có thể mặc cho người người ra vào sao?”
Lữ Thái Nhất hoảng sợ đáp: “ Lão nô không biết, lão nô đi hỏi việc này!”
Nói xong hắn đầy vẻ bối rối liền muốn đi, đằng sau Lý Phiên Vân lại hiện ra hai tên thị vệ ngăn cản đường đi của hắn. Lý Phiên Vân liếc mắt nhìn hắn, lấy ra một tập tin đặt ở trên bàn Thôi Tiểu Phù “ Nhìn đi! Đây là việc mà thái giám thiết thân của tỷ đã làm rất tốt. Nhất cử nhất động của tỷ, nội dung bí mật mỗi lần cùng Lý Miễn mưu đồ thì hắn đều báo cáo tất cả cho chúng ta. Đây là nguyên nhân thực sự khiến tỷ bại vong. Người trung thành với tỷ đều bị đuổi đi, Đoạn Tú Thực trung thành và tận tâm tỷ lại không cần, lại chỉ muốn đi kết giao với những hạng người hổ lang như Chu Thử và Thôi Khánh Công; Phùng Ân Đạo đi theo tỷ mấy chục năm bị tỷ đuổi đi, lại dùng kẻ khẩu Phật tâm xà như Lữ Thái Nhất. Nói thiệt cho tỷ biết, tên Lữ Thái Nhất này từ lúc ở phủ Lý Cầu đã nương nhờ Bùi Tuấn. Mắt thấy tỷ sắp bại vong lại quay qua nương nhờ vào chúng ta. Hắn vẫn còn cam đoan với muội là có khả năng giết tỷ bất cứ lúc nào bằng thuốc độc.”
Lý Phiên Vân gằn từng tiếng đều nặng nề đập vào trong lòng Thôi Tiểu Phù, bà tiện tay nhặt lên một tin mật ở trên bàn. Không ngờ lại chính là danh sách ba mươi vị tôn thất cam đoan đi theo bà. Mặt bà thoắt trở nên trắng bệch, ánh mắt như biến thành dao đâm tới Lữ Thái Nhất. Lữ Thái Nhất sợ đến toàn thân run run cuộn mình ở trong góc, sắc mặt đã biến thành tro tàn. Thôi Tiểu Phù hận đến tim ứa máu, bà giật một thanh Ngự Kiếm treo ở trên tường, từng bước từng bước đi về hướng Lữ Thái Nhất, nắm tay xiết chặt, môi run rẩy.