Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Quý gật đầu lại nói: “ Danh dự của Giám quốc đại nhân trước nay chúng ta đều tin phục. Nhưng ta cả gan hỏi một câu giám quốc điện hạ có nghĩ đến việc nghiệp quan bỏ tiền ra? Bọn họ buôn bán quy mô lớn hơn chúng ta không chỉ gấp mười lần hơn nữa lại không phải nộp một đồng tiền thuế nào. Vì chia sẻ nỗi lo cho quốc gia chúng ta không dám từ chối nhưng muốn chúng ta tâm phục khẩu phục nộp tiền. Chúng ta hy vọng là nghiệp quan cũng tham gia như mọi người.
“ Đúng! Chỉ cần nghiệp quan cũng nộp tiền, chúng ta sẽ dốc hết sức tương trợ triều đình.” Các thương nhân phía dưới đều gật đầu phụ họa theo lia lịa.
Triệu Nghiêm nhìn thật kỹ Chu Quý một cái sau đó mới từ tốn nói với mọi người: “ Ta vừa mới nói rồi, lần này quyên góp tuy theo tình hình tài chính của cửa hàng. Tất nhiên cũng bao gồm các nhà nghiệp quan. Ta cũng nói rõ cho các ngươi biết lần này trách nhiệm của nghiệp quan còn lớn hơn các ngươi rất nhiều. Hơn nữa Giám quốc điện hạ cũng sẽ không khiến các ngươi mất trắng số tiền đóng góp.”
“ Ta tuyệt đối không đồng ý bỏ vũ khí, nếu mất quân đội, Sở gia chúng ta chính là để mặc cho mọi người chém giết. Không được, lão gia chủ cũng sẽ không cho phép các ngươi làm như vậy.”
Sở Thiên Lôi không để ý trên mình đang bị trúng tên mà quơ cánh tay, gầm thét ầm ỹ trong đình viện, muốn xông vào những chỗ xung yếu trong nhà, mấy tên đệ tử Sở gia trẻ tuổi liều mạng ôm hắn, không để cho hắn vọt vào trong phòng.
Sở Kinh Lôi vừa từ huyện Giang Dương chạy tới, biết việc phải đối mặt với đội quân của Trương Hoán đang uy hiếp, gia tộc Sở gia đã tổ chức hội nghị biểu quyết đồng ý chấp nhận điều kiện Trương Hoán, hắn vừa sợ vừa giận. Hắn biết một khi chấp nhận điều kiện của Trương Hoán, cũng có nghĩa là cơ nghiệp mấy chục năm của Sở gia sẽ tiêu vong.
“ Gia chủ, ngươi để ta mang binh đi chém giết, ta tình nguyện chết trận sa trường để đi gặp lão gia chủ, cũng không nguyện sống khuất nhục như vậy, đại ca, ngươi cho phép ta mang binh đi đi.”
Sở Kinh Lôi khàn giọng hô vang quanh bầu trời Sở phủ, rất nhiều người trong gia tộc Sở gia không tự chủ được bước lui vào trong viện. Lúc này, người già nhất Sở gia là một trưởng bối ở trên Sở Quế đau khổ đi lên trước khuyên nhủ:
“ Kinh Lôi, chuyện này tất cả mọi người đều nhất trí đồng ý để cho gia chủ quyết định, người mang trong mình sự sinh tử tồn vong của cả Sở gia, ngươi đừng làm khó gia chủ nữa.”
“ Quế thúc, ta không cam lòng!”
Sở Kinh Lôi ngã trên mặt đất, liều mạng dập đầu xuống đất gào khóc, mũi tên trên lưng hắn vỡ toang, máu tươi nhiễm đỏ cả xiêm y.
Sở Quế luống cuống tay chân, vội vàng chỉ vào một vài đệ tử Sở gia mắng:
“ Các ngươi muốn để hắn chết sao? Còn không đưa hắn đi khám thầy thuốc.”
Hơn mười đệ tử Sở gia đồng loạt tiến đên, Sở Kinh Lôi giơ tay khóc mắng không ngừng chạy ra ngoài, sau khi Sở Kinh Lôi đi xa, trong viện liền an tĩnh lại. Sở Quế nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn thở dài một hơi, lắc đầu đi.
Trong phòng Sở Hành Thủy cùng Sở Hành Vân hai huynh đệ ngồi đối diện với nhau, nghe thấy tiếng la khóc của Sở Kinh Lôi làm như không nghe thấy, đã đến tình trạng này, bất kỳ sự chống cự nào cũng sẽ khiến cho Sở gia bị diệt môn. Sở Kinh Lôi cố chấp bất luận kẻ nào cũng không để ý tới, Sở Hành Thủy cũng vậy, tin tức đại quân Trương Hoán đã tới bên ngoài ba mươi dặm giống như một ngọn núi đè nặng, ép hắn tới mức thở cũng không được. Sở Hành Thủy phảng phất một đêm già đi mười tuổi, điều kiện Trương Hoán đưa ra kỳ thật cũng quá hà khắc, khiến cho Sở gia từ một đại thế gia trong một đêm ngã nhào, quân đội không giữ được, điều này hắn đã sớm hiểu rõ. Nhưng tài phú cùng quyền lực của Sở gia cũng biến mất theo đó, điều này lại làm cho hắn cảm thấy khó có thể chấp nhận. Mấy ngày đầu hắn đã chịu không nổi, nhưng trải qua mấy ngày suy tư, Sở Hành Thủy đã từ từ hiểu ra đôi chút.
Hắn chăm chú nhìn bản đồ phía trước, nhìn chi tiết đã gạch dấu ở đầu hàng, lại nhìn những điều kiện của Trương Hoán. Thương khố quận Đan Dương đã bị quân Lũng Hữu chiếm lĩnh, việc này có thảo luận cũng chẳng có ý nghĩa gì, mấu chốt là Trương Hoán đáp ứng cấp một vạn khoảnh ruộng, cần bọn họ xác định địa phương cụ thể.
“ Điền trang Kim Sơn ở Giang Ninh gần Trường Giang, có bến tàu lớn, nơi này nhất định phải lưu lại. Hai điền trang ở huyện Giang Đô và huyện Bảo Ứng là sản nghiệp lâu đời của Sở gia, cũng không thể mất.”
Sở Hành Thủy lấy bút đỏ khoanh tròn ba điền trang trên bản đồ, trong lòng lặng lẽ tính toán một chút, đã tám ngàn mẫu rồi, còn thiếu hai ngàn mẫu nữa, điền trang Vọng Đường ở Ngô quận làm ăn tốt, vừa đủ hai nghìn mẫu, ngoài ra còn Bát Ngung điền trang ở trấn Thịnh Trạch cũng khoảng hai nghìn mẫu, không chỉ có sản lượng cao còn có một hồ nước, hai điền trang này hắn đều muốn có, nhưng thật khó để quyết định.
“ Đại ca, hay chúng ta thương lượng với hắn một chút, ít nhất có thể lưu lại một ít đất đai giống như Thôi gia.”
Sở Hành Vân nóng lòng thấp giọng nói:
“ Dù sao Sở gia chúng ta cũng là nhà ngoại của hắn, từ từ thuyết phục có lẽ vẫn còn có thể vãn hồi con đường sống.”
“ Không cần phải nói.”
Sở Hành Thủy thở dài một hơi. Hắn vẽ một vòng tại Bát Ngung điền trang, cười khổ một tiếng nói:
“ Chính bởi vì Sở gia chúng ta là nhà ngoại hắn, nên hắn mới cùng chúng ta khai đao. Thu thập Sở gia, chẳng khác nào tuyên bố quyết tâm hủy bỏ thế gia của hắnvới thiên hạ , ngay cả cậu mình cũng không khoan dung, còn nhà thế gia nào có thể thoát khỏi bàn tay hắn? Mấy ngày này ta đã nghĩ thông suốt, thật ra hắn cũng đã lưu đường sống cho Sở gia chúng ta rồi.
“ Đã lưu đường sống.”
Sở Hành Vân ngẩn ra, hắn không rõ ý tứ của đại ca lắm. Điều kiện hà khắc như vậy hắn nhìn mãi không ra đường sống ở đâu?
Sở Hành Thủy gật đầu nói:
“ Đúng là có lưu lại con đường sống, đừng thấy chúng ta chỉ có một vạn khoảnh ruộng đất, kỳ thật một vạn khoảnh này là hắn thật lòng cho chúng ta, là thứ chúng ta chân chính có được, chứ không như Thôi gia, bị buộc phải chấp nhận. Xem quyết tâm tiêu diệt thế gia của hắn, hắn làm sao dễ dàng buông tha mười vạn khoảnh ruộng đất thế gia chứ? Cho nên Thôi gia sớm muộn gì cũng sẽ mất mười vạn khoảnh đất này thôi. Đó là thứ nhất, thứ hai hắn cho chúng ta lưu lại mười cửa hàng, nhưng không chỉ rõ là mười, điều này là đem quyền quyết định cho Sở gia chúng ta. Nói thẳng ra, khi tịch thu cửa hàng Sở gia hắn chẳng qua chỉ là làm để cho thiên hạ xem một chút động tác mà thôi. Tuy nhiên điều đáng giá nhất chính là hắn phong ta là thứ sử Dự Châu, nếu như ta đoán không sai, hắn thật ra là đang bảo vệ Sở gia chúng ta.”
Sở Hành Vân không hiểu ra sao, hắn vội nói:
“ Đại ca không ngại nói rõ thêm chút được không, tại sao lại là bảo vệ Sở gia chúng ta?”
Sở Hành Thủy khẽ cười, hắn sờ râu dài không nhanh không chậm nói:
“ Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Bùi gia tay phải Thôi gia tay trái, đây chẳng qua là hắn thỏa hiệp khi vừa lên ngôi, tuyệt đối không phải là cơ cấu quyền lực chân chính của hắn, nếu như ta đoán không sai, bố cục quyền lực của Đại Đường chắc chắn sẽ được thay đổi lần nữa. Hắn phong ta làm thứ sử Dự Châu, chính là vì để cho ta rời xa tranh chấp quyền lực.”
“ Vậy chúng ta có thể hoàn toàn đáp ứng điều kiện của hắn, xế chiều hôm nay, ta sẽ tự mình dẫn đội quan giao quyền cho hắn.”
Sở Hành Thủy chắp tay từ từ đi tới trước cửa sổ, hắn chăm chú nhìn bầu trời phương Bắc, nhịn không được khẽ lẩm bẩm:
“ Khứ Bệnh, ta có chết cũng không tin tưởng, ngươi thật sự có thể quyết tâm đối phó với cậu mình như vậy sao?”
Sau giờ ngọ, Sở Hành Thủy tự mình dẫn dắt hơn mười người trưởng bối của Sở gia đi về phía trấn Thiệu Bá, xa xa phía trước thấy những chiếc cờ bay cao, giống như một mảnh mây đen khổng lồ nhanh chóng bay về hướng này. Khi cách đoàn người của Sở Hành Thủy khoảng nửa dặm, đại quân đối diện dừng lại, một gã quan quân phi ngựa tiến lên khom người hỏi:
“ Xin hỏi người đang tới có phải là Sở Thượng thư?”
Sở Hành Thủy khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
“ Lão phu chính là Sở Hành Thủy.”
“ Xin Thượng thư đi theo ta, Đô đốc nhà ta đang chờ nghênh đón Thượng thư.”
Sở Hành Thủy tung mình xuống ngựa, hắn cởi ngoại bào, trên thân để trần bước nhanh đi tới đội ngũ đang chuẩn bị nghênh đón, quỳ rạp xuống đất, cao giọng:
“ Tội thần Sở Hành Thủy xin thỉnh tội với giám quốc điện hạ.”
Đội ngũ bỗng nhiên vang lên tiếng kèn kêu to, một hàng cờ dài khí phách tách ra, sau đó một đội kỵ binh vây quang Trương Hoán chạy vọt ra, Trương Hoán tâm tình phức tạp nhìn Sở Hành Thủy. Hắn ngầm thở dài, từ xa liền tung mình xuống ngựa, bước thẳng đến chỗ Sở Hành Thủy, đi tới bên người nâng Sở Hành Thủy dậy, vừa cởi chiến bào của mình phủ thêm cho hắn, lúc này mới đè thấp giọng nói:
“ Xin cậu yên tâm, trong lòng Trương Hoán hiểu rõ.”
Một tiếng cậu khiến cho Sở Hành Thủy tâm tình đang khẩn trương liền buông lỏng xuống. Xem ra bản thân mình suy đoán cũng không sai, hắn âm thầm vỗ vỗ tay Trương Hoán, trong đôi mắt liền lộ ra một tia xấu hổ.
“ Tội thần lấy gia binh đối kháng triều đình, đúng là tội phản nghịch to lớn, điện hạ không trừng phạt nặng đã là may mắn của Sở gia, việc đã đến nước này, ta cũng không nhiều lời. Sở gia ta tàn binh còn có một vạn sáu ngàn người, hiện toàn bộ giao cho giám quốc điện hạ, những điều kiện điện hạ nói, Sở gia ta cũng chấp nhận toàn bộ.” Nói xong, hắn khoát tay chặn lại, Sở Hành Vân từ phía sau đem một hộp gỗ đàn hai tay đưa cho Trương Hoán nói:
“ Đây là bình phù, sơ đồ đất đai cùng các cửa hàng của Sở gia chúng ta, xin giám quốc điện hạ kiểm tra và nhận lấy.”
Một gã thân binh tiến lên nhận lấy hộp gỗ, mở ra xem xét một chút, nhưng ngay sau đó lại gia cao lên:
“ Xin đô đốc xem qua.”
Trương Hoán liếc mắt một cái, trong hộp gỗ là một chồng văn thư cùng một miếng Bạch Ngọc khắc thành Hổ Phù, hắn gật đầu, thành khẩn nói với Sở Hành Thủy:
“ Ta xuất binh xuôi nam cũng là vạn bất đắc dĩ, Đại Đường chỉ có thể có quân đội của quốc gia, không thể có quân đội của gia đình, nếu không sẽ có hàng ngàn hàng vạn người như Thôi Khánh Công, xin Thượng thư tha lỗi.”
Giờ khắc này Sở Hành Thủy bỗng nhiên cảm thấy một loại giải thoát trước nay chưa từng có. Khi giao ra binh phù kia, điều đó có nghĩa là thất đại thế gia Đại Đường đã đi hết con đường binh đao, cũng có nghĩa là Sở gia hùng cứ Đông Nam đã kết thúc. Trước mắt ông ta hơi có vẻ hoảng hốt. Hắn nhớ lại năm đó, khoảng ba mươi mấy năm trước, phụ thân cũng đứng ở chỗ này nói với tám ngàn quân Sở gia cao giọng tuyên bố, Sở gia dựng quân chính là muốn khôi phục Đại Đường, đánh đuổi phản nghịch. Chuyện cũ như còn rõ mồn một trước mắt, thanh âm dõng dạc của phụ thân vẫn phảng phất bên tai, mà hiện nay tất cả đều đã tan thành mây khói, tất cả đều theo gió trôi đi rồi.
Ông ta có chút thương cảm với Trương Hoán nói:
“ Ta mệt mỏi, những chuyện còn lại ngươi tự an bài.”
Ông ta từ từ xoay người, tập tễnh đi về phía thành Giang Đô, mây đen buông xuống, kình phong thổi bay cờ lớn, phát ra âm thanh phần phật như động đất. Trong khoảng trời trống trải này, thân ảnh Sở Hành Thủy cô độc dần dần đi xa, một người từng vang danh hiển hách danh môn Giang Hoài một thời cũng cứ vậy mà thối lui khỏi sân khấu quyền lực.
Tới lúc hoàng hôn, tám vạn Lũng Hữu quân đã tới Giang Đô thành, thủ vệ Giang Đô có một vạn sáu ngàn tàn quân Sở gia đều đã bỏ vũ khí xuống, xếp thành hàng ở ngoại thành chờ chỉnh biên, Trương Hoán ra lệnh cho Vương Tư Vũ đi đón đoàn quân. Bản thân hắn được sự bảo vệ của ba ngàn thiết vệ quân tiến vào thành Giang Đô. Vừa vào cửa thành đã thấy mười mấy tên quan địa phương Quảng Lăng ra mắt làm lễ chào đón.
Mặc dù tám năm không gặp, nhưng Trương Hoán nhìn một cái liền nhận ra quan viên đứng đầu là bạn thân từ trước của hắn Triệu Nghiêm, chẳng qua do nhiều năm vất vả, hai bên tóc mai đã có vẻ hoa râm, Triệu Nghiêm cũng nhìn thấy Trương Hoán, hai người ánh mắt vừa chạm nhau, trong mắt đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
“ Trưởng sứ Quảng Lăng quận, quyền thứ sử Triệu Nghiêm cùng quan viên quận Quảng Lăng cung nghênh giám quốc điện hạ.”
Mười mấy tên quan viên đồng loạt khom mình hành lễ:
“ Cung nghênh giám quốc điện hạ.”
Trương Hoán cười hướng mọi người chắp tay nói:
“ Chư vị xin miễn lễ, thành Giang Đô có thể giữ vững ổn định, tất cả đều nhờ công lao của chư vị, bổn vương vô cùng cảm kích, chờ ta trở về Trường An chắc chắn sẽ đề nghị với Lại bộ, trong năm nay sẽ tiến hành đánh giá khen thưởng chư vị.”
Quan viên Đại Đường muốn thăng chức đều phải qua chế độ kiểm tra đánh giá rất nghiêm khắc, hằng năm đều do các quan viên tiến hành phê bình, liệt kê ra năm nay có những chiến công và ý kiến nguyện vọng của dân chúng thế nào, sau đó Lại bộ kiểm tra năng lực rồi tiến hành xét duyệt. Việc kiểm tra các quan viên được tiến hành trên nhiều phương diện, chủ yếu là dựa trên đánh giá của người dân đối với họ, thông thường căn cứ vào tứ thiện, hai mươi bảy tiêu chuẩn cơ bản để căn cứ vào đó tiến hành đối chiếu, sau đó đưa ra các cấp thượng thượng, thượng trung, thượng hạ tổng cộng chín cấp. Những cấp bậc này được dùng làm căn cứ đánh giá việc thăng cấp của họ, hơn nữa việc kiểm tra đánh giá này vô cùng nghiêm khắc, Triệu Nghiêm hàng năm được bình bầu là người có thành tích tốt nhất đúng là hiếm thấy, thông thường đại đa số quan viên đều chỉ qua vòng bình luận.
Nghe Trương Hoán nói sẽ tăng thêm cho mỗi người bọn họ một thiện, chúng quan viên vô cùng mừng rỡ trong lòng, liền vội vàng khom người nói tạ ơn:
“ Đa tạ giám quốc điện hạ. Chúng ta nguyện cố sức vì triều đình cống hiến.”
Trương Hoán khoát tay áo, khẽ mỉm cười nói:
“ Bắt đầu từ hôm nay, quân đội của bổn vương đã tiếp quản Quảng Lăng, hi vọng các vị giám sát quân kỷ, nếu có quân sỹ quấy rầy dân chúng, có thể lập tức bắt trói trong quân, sẽ có quân pháp xử lý, tuyệt không dung túng, bây giờ đã là hoàng hôn, mời chư vị trở về phủ của mình. Sáng sớm ngày mai, bổn vương muốn nghe các vị báo cáo công việc.”
Chúng quan viên tuy có tâm muốn tổ chức cho Trương Hoán đón gió tẩy trần, nhưng với thân phận Trương Hoán như vậy, mọi người không ai dám mở miệng, nhìn nhau sau đó không thể làm gì khác đành phải tản đi.
Tạm thời không nói đến việc Trương Hoán vui vẻ đi du lịch tham quan thành phố được coi là buôn bán sầm uất nhất Đại Đường, lại nói việc Triệu Nghiêm tản bộ sau đó trực tiếp trở về phủ. Những ngày qua vì muốn ổn định thế cục Quảng Lăng, lại thêm chuyện của bản thân làm hắn thực mệt mỏi. Hiện tại đại quân Trương Hoán đã khống chế Quảng Lăng, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành thuận lợi, nên cũng muốn ngủ một giấc ngon lành.
Tuy nhiên vừa vào cửa, thê tử Lâm Xảo Xảo vội vàng chào đón hỏi:
“ Thế nào, hắn có tới không?”
Triệu Nghiêm ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới thê tử buổi sáng liên tục dặn dò mình, cần phải mời Trương Hoán tối nay tới nhà ăn bữa cơm rau dưa. Lúc ấy hắn nóng lòng ra cửa chỉ trả lời ứng phó một tiếng, không nghĩ tới thê tử thực sự coi trọng chuyện này.
Triệu Nghiêm cười khổ một tiếng nói:
“ Nàng còn tưởng thật sao? Hắn làm sao có thể đến nhà chúng ta ăn cơm, hắn bây giờ sắp trở thành hoàng đế bệ hạ Đại Đường, chúng ta làm sao mời được hắn, ta cũng không nói tới chuyện này.”
Lâm Xảo Xảo bận rộn một ngày, còn đích thân xuống bếp làm mấy món ăn, muốn chờ Trương Hoán tới cùng hắn bàn bạc một chút hôn sự của muội muội, không ngờ trượng phu căn bản là không đề cập tới chuyện này, quả thực như là dội một chậu nước lạnh cho nàng. Nàng nở nụ cười buồn nói:
“ Hoàng đế thì sao, hoàng đế cũng có thân thích nghèo hèn thì sao? Ta không tin Thập Bát Lang hắn làm hoàng đế sẽ vong ơn, ngươi không dám mở miệng thì để ta đây đi mời, cha ta là sư phụ hắn, lại vì hắn mà chết trận, ta không tin hắn cũng không cho ta chút thể diện nào.”
Vừa nói, Lâm Xảo Xảo vừa choàng thêm một chiếc khăn lụa định đi, Triệu Nghiêm vội vàng ngăn cản nàng nói:
“ Hiện tại là buổi tối, ngươi một nữ nhân sao có thể đi tìm hắn! Ai, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là phá hư thanh danh của ta sao.”
“ Ngươi có ý gì?”
Lâm Xảo Xảo trợn mắt nâng mày hỏi trượng phu:
“ Ý ngươi là ta đi tìm hắn là không giữ thân phận sao? Ta Lâm Xảo Xảo luôn giữ thân trong sạch, không phải loại nữ nhân như vậy?”
Nàng véo tai trượng phu bấm mạnh một cái nói:
“ Ta đã gả cho ngươi nhiều năm như vậy, còn sinh nhi tử cho ngươi, vậy mà ngươi còn không tin ta, ta thật không nhìn ra, ngươi hóa ra cũng chỉ là cái loại tiểu nam nhân như vậy, xem ta bóp chết ngươi thế nào.”
Lâm Xảo Xảo móng tay bén nhọn bấm vào lỗ tai Triệu Nghiêm, hắn đau đến há miệng, hai nha hoàn bên cạnh sớm đã bị dọa chạy khỏi phòng, còn thuận tay đem cửa đóng lại. Triệu Nghiêm khó khăn lắm mới thoát được ma trảo của thê tử, hắn xoa xoa lỗ tai tím đỏ, liên tục xin lỗi thê tử:
“ Nương tử bớt giận! Ta không phải có ý đó, tất nhiên ta tin tưởng ngươi, chẳng qua lời bàn tán rất đáng sợ, chúng ta không thể không phòng bị.”
Lâm Xảo Xảo nhìn lỗ tai trượng phu bị mình véo cho tím bầm, trong lòng cũng có chút hối hận, liền đi tới thay hắn vuốt vuốt, áy náy nói:
“ Ta khó chịu vì ngươi không chịu mở miệng nói với hắn, cũng không phải thực sự trách ngươi chuyện kia, ta tìm Thập Bát Lang quả thật có chuyện quan trọng hơn.”
Thê tử an ủi làm Triệu Nghiêm bớt bất mãn trong lòng, hắn lôi kéo Xảo Xảo ngồi xuống nói:
“ Ngày mai đi! Ngày mai khi ta báo cáo công việc với hắn nhất định mời hắn tới ăn cơm, nhưng ngươi tìm hắn có việc quan trọng gì vậy?”
“ Ta tìm hắn còn có thể có chuyện gì, còn không phải là vì Bình Bình sao.”
Lâm Xảo Xảo thở dài một hơi nói:
“ Bình Bình đợi hắn mười mấy năm, cũng đã thành cô nương lớn tuổi rồi, nếu hắn không chịu cưới Bình Bình thì nên nói sớm một tiếng, ta cũng dễ dàng tìm nhà chồng cho Bình Bình, đừng nên làm cho muội muội của ta cả đời cô độc, thật ra nói thẳng thắn một chút, ta còn không nguyện ý gả Bình Bình cho hắn. Nàng từ nhỏ quen tự do tự tại, tương lai làm sao có thể chịu được cuộc sống cô tịch trong hoàng cung.”
Triệu Nghiêm cũng trầm ngâm một chút liền nói:
“ Chuyện này ta cảm thấy nên để Bình Bình quyết định là tốt nhất, ta đoán ngoài Trương Hoán ra ai nàng cũng không lấy, nếu không nàng cũng sẽ không chờ tận mười mấy năm.”
“ Ta cũng biết vậy, nhưng phụ thân ta đã qua đời, mẹ lại cả ngày chỉ biết tụng kinh, đã không còn ai quan tâm tới Bình Bình nữa, nàng thật sự quá đáng thương, nếu ngay cả ta cũng không hỏi đến, tương lai làm sao trả lời phụ thân đây.”
Nói tới đây, đúng lúc nghĩ tới muội muôi không có nơi nương tựa, ánh mắt nàng vô tình lại ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng lau khóe mắt, nói với trượng phu:
“ Ngươi đói bụng chưa! Thức ăn ta đã làm xong, chúng ta mau ăn cơm đi.”