Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lô Kỷ liếc mắt nhìn Bùi Hữu rồi nói: “ Thời Thái Tông đã có định chế, Tướng Quốc yết kiến Hoàng thượng cần phải mang theo gián quan tùy tùng, nhưng về sau chế độ đó từ từ không được chấp hành. Hôm qua bệ hạ hạ chỉ, triều thần Đại Đường không vì nói mà bị hoạch tội, thần vì điều này vạn phần cảm động. Nếu như thế, bệ hạ sao không khôi phục chế độ cũ của Thái Tông, cho phép gián quan đi theo Tướng Quốc yết kiến?”
Gián quan tùy tùng Tướng Quốc yết kiến hoàng đế vẫn luôn là chế độ nhà Đường. Gián quan cũng không phải giám sát Tướng Quốc mà là giám sát hoàng đế. Khi lời nói và việc làm không khống chế được thì tiến hành khuyên can. Nghe lời hay chấp nhận giám sát là sáng tạo của Lý Thế Dân, đồng thời cũng cố định cho đời tiếp theo. Nhưng sau thời kỳ Lý Long Cơ thì từ từ không tuân theo. Lô Kỷ nhắc lại chuyện này, chính là hy vọng Trương Hoán không nên lại chuyên quyền độc đoán, có thể nghe đại thần khuyến cáo.
Trương Hoán trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Trẫm đã hứa hẹn không lấy lời nói để hoạch tội, cũng không phải là điều bồng bột nhất thời. Trẫm đồng ý Lô ái khanh là người thứ nhất khuyên can, chấp thuận cho gián quan đi theo Tướng Quốc yết kiến.”
Đông Phương Vân ở bên cạnh tay rung lên, ông ta lập tức hưng phấn ghi chép lệnh này của Trương Hoán. Bùi Hữu cùng Thôi Ngụ nhìn nhau, tình cảm hưng phấn bộc lộ trong lời nói.
Trương Hoán cười cười lại hỏi: “ Không biết điều khuyên can thứ hai của Lô ái khanh là cái gì?”
Lô Kỷ cũng không ngờ tới Trương Hoán có thể sảng khoái đồng ý như thế. Ông ta ngây người một lát rồi lại vội vàng thi lễ bẩm báo: “ Điều khuyên can thứ hai của thần là hy vọng bệ hạ trước hết không vội lâm triều, bằng lòng cho quan viên Lễ Bộ dạy bệ hạ lễ nghi, làm cho bệ hạ có thể biết tới đế lễ, do đó uy nghiêm còn được xem trọng hơn nữa.”
“ Thần không đồng ý đề nghị này của Lô Thượng Thư.” Thôi Ngụ ở một bên vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên lên tiếng phản đối đề nghị thứ hai của Lô Kỷ. Ông ta đứng lên thi lễ với Trương Hoán liền nói: “ Đại Đường ta từ loạn sang thái bình có nhiều việc chờ đợi, lễ nghi mặc dù quan trọng nhưng đối với quốc sự lại chưa gấp. Hơn nữa thần xem hôm qua bệ hạ lâm triều, tiến lui có thứ tự, tuyệt không chỗ thất lễ. Thần cho là dạy lễ nghi lúc này không thỏa đáng.”
Lúc này Bùi Hữu cũng tỏ vẻ ủng hộ quan điểm của Thôi Ngụ “ Gián nghị cũng không phải nhất định phải vâng theo. Hợp lý thì nghe, không hợp lý thì thôi. Hiện tại quốc sự rất nhiều, mà mọi chuyện đều quan trọng. Bệ hạ thật không nên học tập lễ nghi vào lúc này.”
Trương Hoán cười khoát tay mà bảo: “ Lô Thượng Thư là Lễ Bộ Thượng Thư, đề xướng lễ nghi là chức trách của ông ta. Hai vị Tướng Quốc không cần so đo quá mức. Lễ nghi là phải học, nhưng có thể qua loa để chậm lại hãy học. Hôm nay trẫm tìm ba vị tới là muốn thương lượng một lần xem liệu có thể mở một khoa thi chọn sĩ tử vào mùa hè này hay không.”
Chế khoa là kỳ thi mùa xuân đối với hàng năm. Còn Thường khoa thì nói ngắn gọn, đó chỉ là khoa thi tạm thời.
Người nhà của Trương Hoán lặng lẽ tiến vào Đại Minh Cung lúc xế chiều, vài cỗ xe ngựa chở vợ con Trương Hoán cùng với mấy người thiết thân thị nữ đi theo Tả Ngân Thai Môn tiến vào nội cung. Gần ngàn thị vệ cung đình nghiêm mật hộ vệ hai bên. Dù mới vào nội cung nhưng Bùi Oánh vẫn duy trì một loại dáng vẻ bình tĩnh thong dong của đại phu nhân. Nàng là con gái của Bùi Tuấn, từ nhỏ có việc đời nào mà chưa từng thấy. Huống hồ tại Lũng Hữu thì nàng chính là Hoàng Hậu nửa Đại Đường, thân phận vốn có liền được vô cùng kính trọng hơn. Hơn nữa lần này vào cung cũng sớm nằm trong dự liệu của nàng nên nàng vẫn bình tĩnh dường như chỉ là chuyển nhà trong ngày thường.
Thôi Ninh nằm ở trong xe ngựa, nàng bị kinh hoảng quá độ, lại trúng một đao nên động thai khí, mấy ngày nay bắt đầu có điềm báo trước sinh non. Bùi Oánh hoảng hốt liền mời năm sáu bà mụ, cho dù như thế nào phải giữ gìn cho mẹ con bọn họ. Hai ngày nay ngôi thai của Thôi Ninh đã vững vàng, tình huống có chỗ chuyển biến tốt đẹp. Lần này vào cung thì quan trọng nhất chính là chăm sóc nàng, bảy tám tên nha hoàn bà đỡ chờ đợi bên cạnh nàng. Từ lúc nàng lên xe, xe ngựa chạy chầm chậm đến khi xuống xe thì tất cả mọi người đều cực kỳ cẩn thận, rất sợ chấn động nàng dù nhỏ nhất.
Người khác cần chăm sóc chính là Bình Bình, nàng bị thương cũng cực kỳ nghiêm trọng. Trong đó có một nhát kiếm đâm vào trước ngực nàng làm bị thương lá phổi, nhưng nàng lại không thèm quan tâm. Mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, vẫn còn bớt thời giờ chỉ điểm cho hai tiểu nha đầu mấy chiêu trong thuật phòng thân của nữ nhân. Suốt dọc đường đến Đại Minh Cung nàng cũng vẫn cười hi hi ha ha, tự nhiên không giống Dương Xuân Thủy và những người khác căng thẳng làm ngay cả nói đều không nên lời. Cũng chính bởi vì loại tính cách lạc quan không lo của nàng nên mới khiến cho vết thương mà ngay cả thầy thuốc đều cho rằng khó có thể chữa trị nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp. Cảnh đẹp cùng kiến trúc hùng vĩ của Đại Minh Cung khiến nàng khen không dứt miệng. Nhất là một dòng chảy ở Thái Dịch Trì, đá cuội như ngọc, nước trong suốt thấy đáy. Những con cá vàng quý giá tới lui bơi lội trong đó càng làm Bình Bình vô cùng kích động khó nhịn. Nếu không phải Bùi Oánh không cho phép thì có lẽ nàng đã cởi hài đến chơi đùa một phen trong nước.
“ Dì Bình, cá ở đây lớn thật!” Cũng có hứng thú dạt dào như Bình Bình chính là con trưởng Trương Kỳ của Bùi Oánh. Nó nằm bò bên dòng nước, mặt mày hớn hở nhìn những con cá vàng lớn béo mập trong dòng nước nhỏ mà kích động gọi lớn: “ Dì Bình, dì mau đến xem!”
“ Kỳ nhi, không được nghịch ngợm. Dì Bình của con không thể nhúc nhích, con không biết sao?” Bùi Oánh cười dài nói với con trai, ánh mắt của nàng lại liếc sang Bình Bình, những lời này cũng là nói cho nàng ta.
“ Đại tỷ không cần lo lắng, ta sẽ không chạy loạn. Đại Minh Cung lớn như vậy, ta còn lo lắng bị lạc đường!” Bình Bình vốn định đi xuống hái một đóa hoa. Nghe thấy Đại tỷ lên tiếng thì nàng đành phải bất đắc dĩ lại nằm trên xe ngựa. Xe đi ngang qua dòng nước, nàng vén màn xe nói với Trương Kỳ ở bờ sông: “ Tiểu tử ngốc, sau này đây sẽ là nhà của cháu, sẽ có rất nhiều thời gian chơi đùa, lên xe trước đi!”
Trương Kỳ lưu luyến lên xe ngựa, ánh mắt vẫn còn nhìn chăm chú không rời khỏi mấy con cá lưng vàng bụng trắng, trong lòng bắt đầu tính toán đợi lát nữa liền làm mấy cần câu, trước hết mang đến câu chúng.
Đi dọc theo bờ Thái Dịch Trì ước một dặm. Phía trước là một bức tường cao ngất bám đầy rêu xanh thấp thoáng mơ hồ lộ ra một mảng màu trắng. Qua khỏi bức tường này thì phía trước chính là khu vực nội cung để các phi tần ở. Lúc này, đại hoạn quan Chu Quang Huy cùng ra nghênh đón đoàn của Bùi Oánh liền bước lên phía trước cung kính nói với mọi người: “ Các vị nương nương, xin đi về phía trước.”
Ở đây sớm đã có một nhóm cung nữ cùng hoạn quan đón chào chờ ở chỗ này. Một số người đi mang đồ, một số người thì vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt. Ai nấy đều cười nịnh tán tụng Hoàng Hậu tương lai của Đại Đường cùng mấy nương nương như mặt trăng trên trời. Lại có mấy tên tiểu hoạn quan trước sau dụ dỗ Trương Kỳ, thành khẩn thề thốt đảm bảo sẽ giúp nó bắt sạch cá vàng ở trong Thái Dịch Trì.
Duy nhất bị lạnh nhạt chính là Bình Bình, bởi vì nàng mặc một chiếc váy quả lựu cực kỳ bình thường. Đây là là loại váy ở phố lớn ngõ nhỏ tùy ý có thể thấy được, thậm chí ngay cả mấy đứa nha hoàn thiết thân ăn mặc đều khá hơn nàng. Hơn nữa tướng mạo nàng bình thường không giống phu nhân khác trang phục diễm lệ giống như hoa mẫu đơn. Nàng liền giống như một đóa hoa dại ven đường. Mấy tên cung nữ còn coi nàng là nha hoàn làm việc đơn giản nặng nhọc bèn gọi nàng hỗ trợ cầm đồ.
Bình Bình cái gì cũng không cầm, duy độc cầm lên thanh trường kiếm nàng mang theo không rời khỏi người. Thanh kiếm nầy là Bùi Oánh tự mình đi Ty Nội Vụ thay nàng xin về vì là chứng cớ án mạng. Vì điều này, trong lòng Bình Bình tràn ngập cảm kích đối với Đại tỷ. Nàng không phải là người giỏi về thể hiện tình cảm của mình, nàng giấu phần cảm kích này sâu vào trong nội tâm của mình.
“ Trong cung có nhiều thị vệ như vậy. Một nữ nhân cầm kiếm làm gì?” Một người cung nữ lớn tuổi cố hết sức xách một cái rương trúc mà than thở trong miệng. Cũng không biết nàng ta đang oán trách cái gì.
“ Bình Bình tỷ!” Hoa Cẩm Tú chạy nhanh tới. Nàng vội vàng đỡ Bình Bình mà nói có hơi oán giận: “ Chúng ta đều nghĩ tỷ đi ở phía trước. Làm sao lại rơi xuống cuối cùng.”
Bình Bình cười có hơi gượng gạo. Nàng đã mơ hồ cảm giác vết thương ngang hông có thể là bởi vì dọc đường xóc nảy mà bị vỡ. Thấy nàng vui vẻ vô lo, tất cả mọi người đều cho là vết thương của nàng không có việc gì .
“ Bình Bình tỷ. Tỷ làm sao vậy?” Hoa Cẩm Tú thấy sắc mặt Bình Bình thoáng chốc trở nên trắng bệch thì trong lòng nàng bắt đầu sợ hãi.
“ Ta, lưng của ta có một cơn đau đớn kịch liệt đang tới.” Trước mắt Bình Bình đột nhiên tối sầm, nàng mềm nhũn té trên mặt đất.
“ Bình Bình tỷ. Tỷ bị sao nữa rồi? Trời! Nhiều máu như vậy. Đại tỷ. Không tốt rồi!” Hoa Cẩm Tú sợ đến kêu to lên.
Mọi người luống cuống tay chân một trận rồi khiêng Bình Bình vào cung. Trước hết cầm máu cho nàng, lại phái người hoả tốc đi mời bà lang Vương xem bệnh cho Bình Bình, liên tục bận rộn một lúc khá lâu thì vết thương của Bình Bình mới dần dần ổn định.
“ Bà lang Vương, nói thật cho ta biết vết thương của nàng ta rốt cục là thế nào?” Trên đường đưa bà lang đi ra ngoài, Bùi Oánh thấy xung quanh không người khác liền hỏi nhỏ. Vừa rồi nàng thấy sắc mặt bà lang Vương cực kỳ khó coi nên trong lòng quả thực thấp thỏm bất an.
Bà lang Vương tên là Vương Mộng Kiều, là con gái nhỏ của lão ngự y Vương Bỉnh Nguyên. Bà có y thuật gia truyền, chuyên môn xem bệnh cho phu nhân nhà giàu có. Bà cực kỳ có kinh nghiệm về phương diện phụ khoa. Nghe Bùi Oánh muốn hỏi, bà ta lắc đầu bảo: “ Phu nhân, vết thương của Bình cô nương nghiêm trọng ngoài dự liệu của tiểu nhân. Tiểu nhân lại không phát hiện được, tiểu nhân có trách nhiệm!”
“ Rốt cuộc nàng ta bị làm sao vậy? Bà lang Vương, bà phải nói thật với ta!” Bùi Oánh bắt đầu rối ruột “ Nàng, nàng ấy sẽ chết sao?”
“ Chết thì không.” Bà lang Vương thở dài một tiếng, áy náy nhìn Bùi Oánh mà nói: “ Một kiếm trên bụng kia của nàng rất có thể đâm xuyên qua tử cung nàng ta. Nói cách khác, cả đời này của nàng ta đều có thể không cách nào sinh đẻ.” Bùi Oánh “ a!” một tiếng rồi bịt miệng mà ngây dại, bà lang Vương lại lắc đầu bảo: “ Vết thương của nàng ta mà có thể sống sót đã là kỳ tích, cha của tiểu nhân nói, chuyện cần làm duy nhất của chúng ta chính là cảm tạ trời xanh.”
Bà lang Vương đi rồi, Bùi Oánh từ từ trở về phòng Bình Bình. Giờ phút này Bình Bình đã tỉnh, trên mặt nàng không có một tia huyết sắc trông cực kỳ yếu ớt. Thấy Bùi Oánh đi vào, nàng hạ giọng nói áy náy: “ Đại tỷ. Thật xin lỗi, vừa tới trong cung thì ta liền làm phiền cho mọi người.”
Bùi Oánh ngồi ở bên người nàng, cầm tay của nàng nói dịu dàng: “ Cái đồ ngốc này, làm sao mà ta lại có cảm giác ngươi làm phiền? Ngươi mau khỏe đi! Để ta bắt đầu gả ngươi cho Trương Thập Bát.”
Bình Bình khe khẽ lắc đầu, âm thanh của nàng rất yếu ớt, nhưng giọng điệu lại kiên định khác thường “ Đại tỷ. Kỳ thật cho tới bây giờ ta cũng không muốn gả cho hắn.”
“ Tại sao?” Bùi Oánh có hơi kinh ngạc nhìn nàng “ Chẳng lẽ ngươi với hắn ...”
Ánh mắt Bình Bình đột nhiên trở nên vô cùng trong suốt, dường như nàng quay lại ước mơ ngày xưa. Khóe miệng hơi nhếch lên, một nụ cười say mê hiện lên trên mặt nàng “ Ta vẫn luôn khổ công tìm kiếm Trương Thập Bát ngày trước. Đã nhiều năm như vậy ta mới chậm rãi hiểu một đạo lý. Kỳ thật hắn cũng không biến đổi, hắn vẫn là Trương Thập Bát trước đây. Ta cũng không thay đổi, ta vẫn là Bình Để Oa trước đây. Điều thay đổi chỉ là thân phận với nhau của chúng ta. Nếu như vì muốn được hắn mà gả cho hắn thì ngược lại là mất đi hắn. Đại tỷ, tỷ biết ý của ta sao?”
Bùi Oánh có hơi mờ mịt, nàng không cách nào hiểu rõ cảm xúc của Bình Bình, nhưng nàng cũng hiểu được quyết tâm của Bình Bình. Chỉ sợ cả đời nàng ta cũng sẽ không lập gia đình. Nàng đột nhiên nhớ ra lời của bà lang Vương nên có hơi hoài nghi có phải là Bình Bình đã biết vết thương trên thân thể mình nên mới nói như vậy hay không. Dù sao nàng ta cũng là xuất thân từ gia tộc y thuật. Lúc này, trong lòng Bùi Oánh dâng lên một loại áy náy mãnh liệt, nàng cắn môi nói với Bình Bình: “ Vậy tương lai thì ngươi có tính toán gì không?”
Trong mắt Bình Bình đột nhiên hiện ra sự nghịch ngợm vốn có, nàng uể oải cười nói: “ Ta còn có thể có tính toán cái gì, tứ chi thì không cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được. Rời khỏi các ngươi ta thật không biết lấy gì mà sống. Cho nên ta chuẩn bị ở bên cạnh hắn. Ăn hắn, uống hắn, ta nghĩ hắn là một hoàng đế Đại Đường sẽ không tới mức ngay cả một nữ nhân như ta mà không nuôi nổi!”
Trong lòng Bùi Oánh âm thầm thở phào một hơi. Nàng vỗ vỗ tay Bình Bình mà cười nói: “ Cho dù thế nào, đầu tiên là ngươi phải dưỡng thương cho tốt, nghỉ ngơi thật tốt đi! Hôm nay là ngày thứ nhất vào cung, ta còn phải đi thu xếp cho người khác. Ai! Cái khổ của ta ngươi cũng không biết được.”
Bùi Oánh lại an ủi Bình Bình vài câu, thu xếp xong xuôi nha hoàn hầu hạ cho nàng thì lúc này mới vội vã đi nơi khác. Bình Bình lẳng lặng nằm trên giường, nàng tò mò đánh giá mọi thứ trong cung, nơi này sờ sờ, chỗ kia nghịch nghịch. Một cơn mệt mỏi kéo tới, bất tri bất giác nàng liền ngủ thiếp đi.
Lại nói Bùi Oánh thu xếp xong xuôi cho Bình Bình thì chạy đi thăm Thôi Ninh. Thôi Ninh hơi khá hơn, dọc theo đường đi bảy tám nha hoàn dè dặt chăm sóc nàng nên không xảy ra vấn đề gì. Nàng vừa mới uống thuốc an thai bổ thần, tinh thần coi như tốt hơn. Nhưng dù sao mang bầu, hơn nữa thân thể suy yếu nên nói một hồi cùng Bùi Oánh thì liền lộ vẻ cực kỳ mỏi mệt.
Bùi Oánh không dám quấy rầy nàng nhiều hơn, thu xếp cho nàng xong xuôi thì lúc này mới đi xem con của mình. Hiện thời sắc trời đã tối đen, nàng bận rộn suốt hai canh giờ, ngay cả cơm chiều đều còn không kịp ăn.
Bởi vì thân phận đám người Bùi Oánh còn không xác định nên tất cả mọi người tạm thời ở tại Lăng Khởi Điện. Nơi này trước đây khi Thôi Tiểu Phù làm Hoàng Hậu thì ở trong cung điện này. Nó cũng là một nhóm kiến trúc đầy đủ mà độc lập. Đình đài lầu gác, cung điện với hành lang dài có đến hơn trăm gian, nàng cùng với Chu Quang Huy đi một vòng mà bất giác có hơi mơ hồ.
“ Chu công công, tối hôm qua bệ hạ nghỉ ngơi như thế nào?” Vội vàng đến vội vàng đi, Bùi Oánh đột nhiên nhớ đến chồng mình. Nàng lại không chú ý tới hắn, trong lòng nàng có một cơn hối hận nên vội vàng trước khi gặp con thì hỏi qua tình huống của hắn để giảm bớt áy náy trong lòng.
“ Thần đã chứng kiến bệ hạ là hoàng đế cần cù nhất, ngài liên tục phê duyệt tấu chương đến canh tư ...” Chu Quang Huy đột nhiên cảm giác chính mình nói lỡ miệng, đây không phải là đang nói cho chủ mẫu chính mình không chăm sóc sức khỏe cho Hoàng thượng?
Quả nhiên, Bùi Oánh kinh hãi vội hỏi: “ Khanh nói là bệ hạ trắng đêm không ngủ sao?”
“ Có lẽ là ban ngày bệ hạ rất hưng phấn, có lẽ là công việc trong triều quá nhiều” Nói xong lời cuối cùng, Chu Quang Huy thấy mình đều không thể tự bào chữa, hắn đành phải thở dài một hơi nói tiếp: “ Nương nương, kỳ thật bệ hạ rất cô độc. Thần nhận thức được điều đó.”
Bùi Oánh trong lòng cực kỳ khổ sở, im lặng chỉ chốc lát rồi nàng lại hỏi: “ Đến lúc nào thì bệ hạ tan triều?”
“ Hồi bẩm nương nương, lão nô thật sự không biết. Nghe nói lúc chiều bệ hạ cùng mấy Tướng Quốc khai hội tại Chính Sự Đường, tranh luận thật sự kịch liệt. Rốt cuộc đến lúc nào có thể kết thúc, bệ hạ có thể quay về Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương hay không thì lão nô cũng không nắm chính xác.”
Bùi Oánh không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đi theo Chu Quang Huy tới tẩm cung của mình. Tẩm cung là một gian cung điện rộng lớn, trong cung điện ánh sáng mờ mờ, mấy chục tên thị vệ cầm kích đứng ở hai bên cung điện. Ở chỗ sâu nhất cung điện đặt song song hai ngọn đèn dầu soi sáng bảy tám gian, một gian ở giữa chính là chỗ ngủ của nàng. Từ xa có thể thấy được vài tên cung nữ đứng ở cửa.
Thấy Bùi Oánh đi tới. Vài tên cung nữ vội vàng khôn khéo thi lễ “ Tham kiến nương nương!”
“ Con ta thế nào rồi?” Bùi Oánh cười hỏi.
“ Hồi bẩm nương nương, Tiểu công chúa đã ngủ, hoàng tử trưởng vẫn còn đọc sách.”
A! Bùi Oánh có hơi kinh ngạc. Chiếu theo tính tình của con trai, mới tới một nơi mới mẻ thì làm sao còn có thể tĩnh tâm được. Không ngờ hiện tại lại đang đọc sách thì thật là hiếm thấy .
Nàng bước nhanh đi vào trong phòng, chỉ thấy con trai đang ngồi ngay ngắn ở sau một cái án thư đang viết chữ hết sức chăm chú. Sống lưng nhỏ bé thẳng tắp, dáng vẻ cân đối, rất có vài phần phong thái hoàng tử trưởng.
Trong mắt Bùi Oánh nóng lên, nàng nghĩ lại mấy năm nay chồng mình chinh đông phạt tây, con trai hoàn toàn là do một tay nàng nuôi khôn lớn. Hiện tại rốt cục nó đã trưởng thành, trong lòng nàng vừa là vui mừng vừa là chua xót.
Bùi Oánh từ từ đi tới gần, vuốt ve đầu của con trai mà nói dịu dàng: “ Con ngoan. Bận rộn một ngày con cũng mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút đi!”
“ Mấy tờ thư pháp này ngày mai phải giao cho sư phụ, con viết xong liền đi ngủ.” Trương Kỳ đáp nghiêm trang. Nó chấm bút vào mực, lại mang tới một tờ giấy rồi chăm chăm chú chú bắt đầu viết, trong miệng vẫn còn khẽ thì thầm: “ Tử Lộ hỏi công việc. Tử nói rằng: trước hết cứ làm. Xin lợi ích. Nói rằng: không mệt mỏi ...”
Bùi Oánh không quấy rầy con trai nữa, nàng lặng lẽ đi vào phía trong. Trong phòng đã được mấy người nha hoàn bố trí xong, so với phòng ngủ trước đây của nàng thì hoàn toàn như nhau. Bùi Oánh có hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế phủ khăn thêu, trong lòng nàng rốt cuộc có một loại cảm giác bất an. Cảm giác giữa mình và chồng dường như có hơi xa lánh. Nhưng nàng không biết tại sao lại có cảm giác này, chẳng lẽ là do chồng xa nhà quá lâu chăng?
Hai đứa nha hoàn đem cơm chiều vừa mới hâm nóng đặt ở trước mặt nàng rồi nói nhỏ: “ Phu nhân. Ăn cơm chiều đi!”
Bùi Oánh cầm bát lên, vừa mới ăn được hai miếng cơm thì đột nhiên lại để bát xuống, vẫy tay gọi: “ Yên Hồng”
“ Phu nhân, có nô tỳ!”
Một đứa tiểu nha hoàn khôn khéo tiến lên thi lễ “ Xin phu nhân căn dặn!”