Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm đầy sao, bóng tối đã bao trùm cả bầu trời, không thấy đường chân trời đân nữa, vô số những vì sao đang tỏa sáng, ánh sáng chói lọi xuyên qua bầu trời đêm.Tại hậu hoa viên trong cung Đại Minh, Lý Hệ cùng hoàng hậu Thôi Tiểu Phù chậm rãi tản bộ trên đường đá trong hoa viên.
Hơn một tháng sống trong nguy hiểm đã thay đổi hoàn toàn con người của Lý Hanh, từ một con người chán trường phóng đãng, hắn ngày càng trở nên uy nghiêm hơn, trong nội cung thái độ của mọi người đối với hắn cũng dần dần từ khinh thị biến thành sợ hãi.
Ban đêm gió nam ấm áp phảng phất như giấc mộng đang phiêu đãng trong bóng đêm, ánh mắt Thôi Tiểu Phù có chút mơ mộng, nàng đang nhớ đến lần cuối mình cùng hoàng thượng tản bộ, đã là rất nhiều năm trước, khi đó nàng mặc bộ đồ trắng như tuyết, tươi mát như đóa hoa chớm nở; Lý Hệ vừa mới lên ngôi, tình thần phấn chấn, vui vẻ tràn đầy hùng tâm tráng chí. Thoáng cái đã mười sáu năm, nhuệ khí trên người hắn đã biến mất như là khi tỉnh rượu người ta trở nên bình ổn và thâm trầm vậy.
Lý Hệ chìm đắm trong suy tư, hắn không chú ý tới sự thay đổi trong biểu hiện tình cảm của hoàng hậu.
“ Hoàng hậu, trẫm thực sự nên lập thái tử!”
Lý Hệ giọng hơi khàn khàn, nhưng quyết định của hắn đã được suy nghĩ kỹ càng, trong hai tháng hắn không ở Trường An, sự tranh đấu quyết liệt giành ngôi thái tử khiến cho hắn thấy được phía sau mình ẩn dấu rất nhiều nguy cơ.
Cho dù là Thôi Viên hay Bùi Tuấn, bọn họ đều lựa chọn người thái tử là những đứa trẻ, rõ ràng là họ đều có dã tâm nắm giữ triều đình, cũng lộ rõ ý đồ của bọn chúng là diệt trừ mình, trước tiên mình cũng phải phòng ngừa chu đáo nhất định phải nghĩ đường lui tốt nhất.
Hắn rất nhanh liếc qua Thôi Tiểu Phù, đột nhiên hỏi: “ Nàng cảm thấy Lý Mạc thích hợp sao?”
Hoàng thượng đột nhiên nói ra lời nói làm Thôi Tiểu Phù bỗng nhiên giật mình tỉnh khỏi giấc mộng quá khứ, Lý Mạc là ứng cử viên kế vị do Thôi Viên đưa ra, nàng rất nhạy cảm biết trong lời nói hoàng thượng ý muốn hỏi thử mình.
Đúng vậy, không cần biết nàng thể hiện như thế nào, làm nhạt quan hệ với Thôi gia như thế nào, nàng không thể chối bỏ được việc nàng mang dòng máu Thôi gia, từ xưa hậu cung luôn bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, nếu không có sự giúp đỡ của Thôi gia làm sao đến phiên nàng làm hoàng hậu.
Sau này hoàng thượng đối với nàng càng thêm kính trọng nhưng vẫn dấu diếm đề phòng nàng, nàng cùng Lý Hệ cũng có đến mười lăm năm vợ chồng sao lại không cảm thấy sự thay đổi trong thái độ của hắn, Thôi Hiểu Phù vô cùng tinh ý, kỳ thực hoàng thượng cũng không có gì thay đổi so với trước đây chỉ là vẻ ngoài trước kia là thái độ ngụy tạo mà thôi.
Thôi Tiểu Phù cười nhạt một tiếng, “ Thái hậu không chỉ một lần dạy bảo thiếp, hậu cung không được tham gia vào chính sự.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, lại không đưa ra ý kiến mà đem thái hậu ra làm bình phong.
“ Thái hậu?” Lý Hệ nặng nề hừ một tiếng, hắn hiện tại hoàn toàn không muốn nghe đến hai chữ này, một người khoác vẻ ngoài hoa lệ của phật, trong lòng lại có thể vì quyền lợi mà vứt bỏ liêm sỉ của phụ nữ.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để thu thập con người hèn hạ kia, Lý Hệ suy nghĩ lại nhớ tới Thôi Tiểu Phù, tuy nàng đã biểu hiện là không nghĩ tới chuyện này nhưng hắn cũng phải nhắc nhở nàng.
“ Hoàng hậu là vợ vua một nước, quan hệ với giang sơn như vậy trong việc chọn người kế tục đại nghiệp, trẫm hy vọng hoàng hậu không cần phải giứ ý mà không có ý kiến gì, hãy chia sẻ nghĩ giúp trẫm một chút.”
“ Thiếp nhớ rồi.” Thôi Tiểu Phù nhẹ nhàng gật gật đầu.
“ Hoàng hậu, trẫm còn có một việc muốn giao cho nàng làm.”
Lý Hệ ngữ khí đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, “ Trẫm đang muốn làm mối cho Trương Hoán, nhưng trẫm ra mặt không tiện, nhờ hoàng hậu ra tay một chuyến!”
Việc thay đổi chủ đề làm không khí bớt đi sự căng thẳng, Thôi Tiểu Phù đột nhiên nghĩ tới Thôi Ninh, buổi sáng nàng còn ấp úng hỏi mình về việc của Trương Hoán, nhưng nàng cũng biết ý của hoàng thượng là dùng hôn nhân để lôi kéo Trương Hoán, lúc này không khác nào bắt Thôi Ninh hi sinh tình cảm của mình.
“ Thần thiếp sẽ lưu ý, khi chọn được người thích hợp sẽ tự thông báo trước cho bệ hạ.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu ý nở nụ cười.
“ Bệ hạ! Trương Hoán ở bên ngoài có việc gấp cầu kiến.” Nội thị tổng quản Trần Tiên vừa lặng lẽ đến gần, mặc dù hắn rất cẩn thận, nhưng vẫn cắt đứt không khí thoải mái hai người vừa mới tạo dựng lên.
Lý Hệ gật gật đầu, “ Dẫn hắn đến điện Lân Đức gặp trẫm.”
Đi hai bước, hắn lại quay đầu lại đầy ẩn ý nhìn Thôi Tiểu Phù nói: “ Sắp tớinàng đi cùng thái hậu nhiều chút, đừng làm cho bà ấy quá tịch mịch cô đơn.”
…
Lân Đức điện Đại Đường là chỗ hoàng đế tiếp kiến ngoại phiên cùng quan lại tại cung vua, Trương Hoán được đưa đến nơi đây đã chờ một khắc, hắn tất nhiên là đến vì việc của Lưu Nguyên Khánh, hắn biết rõ mục đích căn bản của Thôi Viên là khống chế Thiên Kỵ Doanh là để kiềm chế Lý Hệ, tuy Lý Hệ nắm giữ tám vạn quân đội hiện tại phân bố tại các vùng núi hoang phụ cận dù cho triều hồi thì cũng không có địa bàn có thể đóng quân ở Quan Trung, cho nên ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ của mình đối với Lý Hệ có vẻ còn quan trọng hơn.
Thôi Viên sẽ ra tay với Thiên Kỵ Doanh, hẳn là Lý Hệ biết rõ.
Trương Hoán chắp tay sau lưng cúi đầu trầm tư đứng một bên điện, lúc này Trần Tiên vội vàng chạy tới, “ Trương tướng quân, bệ hạ tới.”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Lý Hệ vẻ mặt tươi cười từ bên ngoài đi vào, Trương Hoán lập tức tiến lên một bước, quỳ xuống hành đại lễ: “ Thần Trương Hoán tham kiến bệ hạ!”
Lý Hệ vội vàng nâng hắn dậy, oán giận nói: “ Trẫm không phải sớm nói sao? Từ nay về sau gặp trẫm không cần quỳ xuống, ngươi là tâm phúc của trẫm, lại càng không cần đa lễ.”
Trương Hoán khẽ mĩm cười nói: “ Là tâm phúc, nhưng lễ quân thần không thể thiếu, thần luôn khắc sâu trong lòng, một khắc cũng không dám quên.”
Nghe xong lời nói Trương Hoán, nét mặt Ly Hanh càng thêm vui vẻ nồng hậu, hắn nhẹ khẽ lắc đầu: “ Thực không có biện pháp bắt ngươi! Ngồi xuống nói chuyện, muộn như vậy tìm đến trẫm, chắc là có việc gì quan?”
Trương Hoán ngồi xuống, hắn cúi thấp người nói: “ Bệ hạ, hôm nay thần nhận được mật báo, Thôi Khánh Công tối hôm qua bí mật tiếp kiến Thiên Kỵ Doanh lang tướng Lưu Nguyên Khánh.”
“ Ngươi nói cái gì?”
Chỉ trong chốc lát nụ cười của Lý Hệ đã biến mất, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương Hoán, gằn từng chữ: “ Ý ngươi là Thôi Viên muốn lôi kéo Thiên Kỵ Doanh?”
“ Thần cho rằng là như vậy, đầu tiên lôi kéo chia rẽ, sau đó tiện đà chiếm thành của mình, đây là thủ pháp trước sau như một của Thôi Viên!”
Lý Hệ chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt dừng ở thước chặn giấy trên bàn, hắn cũng biết Thôi Viên sẽ không dễ dàng buông tha cho Thiên Kỵ Doanh, nhưng không ngờ rằng việc này đến nhanh như vậy, thành lập mới gần hai ngày hắn liền ra tay.
Cũng may là Trương Hoán kịp thời phát hiện ý đồ của Thôi Viên, cái này làm Lý Hệ yên lòng hơn. “ Lưu Nguyên Khánh hiện ở đâu?”
“ Hắn đã bị thần bí mật giam giữ tại nơi khác.”
Trương Hoán trầm ngâm một thoáng lại nói: “ Chỉ là uy vọng của Lưu Nguyên Khánh trong quân Hà Đông khá cao, đề phòng quân tâm không yên bất ngờ làm phản, thần đã chuẩn bị sẵn một chút, hiện đặc biệt xinhoàng thượng ban thánh dụ.”
“ Chuẩn bị sẵn?”
Lý Hệ nhìn Trương Hoán thật kỹ, hắn đột nhiên cười nhạt một tiếng nói: “ Trẫm có thể cho ngươi một thủ dụ, bất quá ngươi giải thích cho trẫm, ngươi rốt cuộc chuẩn bị cái gì? Một chữ cũng không được bỏ sót.”