Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày trước trong đội ngũ đi nghênh đón thiên tử không có thượng thư bộ Lễ - Trương Nhược Hạo do mấy tháng gần đây gia tộc rối loạn khiến ông ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần cuối cùng không chịu nỗi nên ngã bệnh.
Một tháng đau dạ dày khiến cho người ông ta gầy rộc hẳn đi, hai thị thiếp thay nhau thuốc thang chăm sóc cho ông ta nhưng những thứ thuốc đó hầu như không có tác dụng.Ông ta ho khan một trận kịch liệt, toàn bộ số thuốc vừa uống lại sặc ra hết. Hai thị thiếp vội vàng lau rửa. Trương Nhược Hạo thở dài bất lực từ từ nằm xuống.
Trong lòng ông ta bất giác nghĩ tới sự rối loạn trong gia tộc, kể từ khi nhà thờ họ bị cháy, Trương gia dần dần lâm vào cảnh chia rẽ. Việc lập Trương Hoán làm người thừa kế chức gia chủ và một lần nữa nhận Trương Phá Thiên về lại dòng họ đã ảnh hưởng đến quyền lợi thiết thân của nhiều người.
Bốn người Trương Nhược Cẩm, Trương Nhược Thương, Trương Nhược Phong, Trương Nhược Quân kết bè với nhau đồng lòng phản đối Trương Nhược Hạo. Bọn họ cho rằng việc từ đường bị cháy là do tổ tiên tức giận. Tháng năm khi Trương Nhược Hạo sử hành hội nghị gia tộc ở Trường An chỉ có thưa thớt mấy nhà gần đó tham gia mà trong cuộc họp đó Trương Nhược Cẩm thứ sử Bình Dương lại đề cử Trương Vĩ con trai cả của hắn làm người kế thừa chức gia chủ, công khai đối đầu với Trương Nhược Hạo.
Nhìn thấy Trương gia một lần nữa sắp chia rẽ, Trương Nhược Hạo vội quay về Thái Nguyên hủy bỏ quyết định bổ nhiệm Trương Hoán vào vị trí tử tước Ngu Hương huyện. Đồng thời tuyên bố trong vòng một năm tạm không quyết định vị trí kế thừa chức gia chủ mới có thể miễn cưỡng hóa giải nguy cơ cho Trương gia.
Nhìn thấy kế hoạch mình khổ công bày ra lại bị người trong gia tộc phá hoại gần hết, mà Thôi Viên tiếp tục giữ chức hữu tướng quốc là không thể thay đổi, Trương Nhược Hạo giận dữ lại cộng với tuổi cao nên bệnh ngày một nặng thêm.
Lúc này, quản gia lặng lẽ tới trước giường, hạ giọng bẩm báo: “ Lão gia, Thập bát lang tới, đang ở ngoài cửa chờ gặp ngài.”
“ A! Ngươi đưa hắn vào đi!”
Trương Nhược Hạo cố sức muốn ngồi dậy, hai thị thiếp vội đỡ ông dậy, ông ta thở hồng hộc phất tay: “ Các ngươi lui ra đi!”
Hai ngươi liền lặng lẽ đi ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Nhược Hạo.
Một lát sau có bước chân nhẹ nhàng từ xa đi lại.
“ Thập bát lang, thái y nói lão gia bệnh rất nặng, ngươi không được làm ông ấy giận đâu đấy.”
“ Ông yên tâm, ta biết cân nhắc mà.”
Trương Nhược Hạo nghe thấy bọn họ nói vậy, miệng khẽ lộ nét cười khổ, mình bệnh nặng lắm sao? Bọn họ cái gì cũng giấu mình, chẳng lẽ mình sắp không trụ nổi nữa sao?
Phía ngoài phòng, Trương Hoán đã đi đến trước cửa, một mùi thuốc nồng nặc lọt vào mũi hắn, hắn chần chừ một lúc rồi thông báo: “ Thập bát lang tham kiến gia chủ.”
“ Vào đi!” tiếng nói khá nhỏ, giọng nói không còn chút sinh lực.
Trong phòng ánh sáng mờ mờ, không khí nặng nề, Trương Hoán từ ngoài đi đến trước giường của Trương Nhược Hạo vừa nhìn qua hắn đã kinh hãi. Trương Nhược Hạo mái đầu bạc trắng ánh mắt săc bén đi đâu mất chỉ còn lại mái đầu xơ xác, sắc mặt xanh tái, hai má hõm sâu nhưng những cái này vẫn chưa phải là đáng lo nhất mà điều khiến Trương Hoán lo lắng chính là sinh khí trong mắt Trương Nhược Hạo đã hết sức yếu ớt giống như mưa to gió lớn sắp làm tắt đi ngọn đèn leo lét vậy.
“ Gia chủ, người sao lại ..” Mới mấy tháng không gặp ông ấy đã yếu đến mức này sao? Trương Hoán đau lòng, hắn ngồi trước giường cầm cánh tay khô đét như cành cây của Trương Nhược Hạo.
“ Ngươi đến là tốt rồi ... Ta còn tưởng quan lộ của ngươi rộng mở nên đã ... Ta đây còn chưa vào quan tài được đâu!” Trương Nhược Hạo mệt mỏi nói nhưng nét mặt lại hiện tia vui vẻ của tuổi thanh xuân: “ Nghe nói sáng hôm nay ngươi không để quan lại vào Đại Minh cung, vì sao vậy?”
“ Thôi tướng quốc bày kế muốn hại Thiên Kỵ Doanh ...” Trương Hoán bèn đem việc xảy ra giữa hắn và Thôi Viên thuật lại không dấu diếm chút nào.
“ Ngươi làm rất hay!”
Trương Nhược Hạo ánh mắt sáng lên, ông ta chuyển mình ngồi thẳng dậy cảm khái nói: “ Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi ngươi đã có thể tự mình gánh vác công việc, đủ thấy ta không nhìn lầm người, đáng tiếc mấy tên huynh đệ hồ đồ của ta tầm nhìn thiển cận lại muốn phá hủy Trương gia!”
“ Có thể là Thôi Viên đã nhúng tay vào?” Trương Hoán trầm ngâm một chút rồi nói.
Đôi mắt Trương Nhược Hạo thoáng tia đau khổ, mặc dù hắn biết khả năng xảy ra việc này rất lớn nhưng ông vẫn không chịu tin huynh đệ của mình đã phản bội mình. Ông lắc đầu nói: “ Việc tranh chấp trưởng thứ đã xảy ra cả ngàn năm nay, đã ăn sâu trong tư tưởng mọi người, cũng khó trách bọn họ phản đối gay gắt như vậy, việc này cũng không liên quan đến Thôi Viên.”
Trương Hoán im lặng, trong phòng không khí trở nên trầm lặng. một lát sau Trương Nhược Hạo mới thở dài, xin lỗi Trương Hoán: “ Thập bát lang, quyền thừa kế chức gia chủ ta đã thất tín với ngươi.”
Trương Hoán cười, nếu nửa năm trước gia chủ nói vậy hắn nhất định sẽ thất vọng nhưng đã nửa năm rồi tâm lý của hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Gia chủ Trương gia tất nhiên sẽ có nhiều người đi theo nhưng các thế lực này sẽ như trói chân trói tay hắn vậy, hơn nữa hắn là con vợ kế, với thân phận này vĩnh viễn sẽ không được các chi của Trương gia ủng hộ.
Thay vì đem tiền đồ của mình giao vào tay người khác thì sao không tự nắm lấy, hơn nữa hiện nay lại còn một lí do vô cùng quan trọng là có thể mình không phải là con cháu Trương gia, dĩ nhiên đây chỉ là một trong những lý do thôi.
Hắn vỗ nhẹ lên tay Trương Nhược Hạo nói: “ Không sao, cháu không để bụng việc này đâu!”
Trương Nhược Hạo từ lời nói của Trương Hoán như thấy được việc gì, ông ta cau mày cảnh giác nhìn hắn. Vì việc lập một gia chủ như Trương Hoán ông ta đã mất mười lăm năm chuẩn bị, việc này sẽ đem lại sự thịnh vượng trăm năm cho cho gia tộc. Người trong gia tộc phản đối ông ta không sợ, ông ta sợ nhất chính là Trương Hoán không làm vị trí này.
Nghĩ vậy, ông ta nắm chặt tay Trương Hoán, nhìn hắn nói với giọng khẩn cầu: “ Đây chỉ là kế hoãn binh, chỉ cần ta còn một hơi thở ta nhất định ủng hộ ngươi làm gia chủ nên dù thế nào đi chăng nữa ngươi không nên bỏ cuộc!”
“ Gia chủ xin yên tâm dưỡng bệnh, dù thế nào cháu cũng không phản bội Trương gia đâu.”
Trương Hoán trầm ngâm một chốc rồi từ từ nói: “ Gia chủ, cháu cho rằng việc đã qua cứ để nó qua đi, không nên cố gắng giành giật lấy, là thừa kế chức gia chủ mấu chốt không phải vì ta muốn làm hay không, mà là ta có thể làm hay không. Cho dù cháu nhận lời nhưng nếu tạo thành sự chia rẽ của Trương gia thì cái được không bù nổi cái mất, nhưng nếu nột lúc nào đó tình hình thuận lợi cháu cũng sẽ không lui bước. Nếu theo cháu, gia chủ không nên suy nghĩ chọn ai làm gia chủ kế nhiệm mà nên nghĩ cách ứng phó làm sao để cứu Trương gia thoát được nguy cơ trước mắt.”
Trương Nhược Hạo cũng thấy Trương Hoán nói nước đôi, ông ta thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “ Người nói cũng đúng, việc này không thể nóng vội được.”
Nếu như Trương Hoán đến lần này đơn thuần chỉ là thăm gia chủ thì đến đây hắn có thể cáo từ được rồi nhưng lần này hắn đến còn có mục đích khác. Chẳng qua Trương Nhược Hạo đang ốm nặng hắn không thể nói được.
Trương Nhược Hạo nhìn thấy dáng điệu chần chừ của hắn liền mỉm cười hỏi: “ Nói đi! Ngươi còn việc gì nữa?”
“ Gia chủ, mẹ của cháu đang ở đâu?” Trương Hoán do dự một chút liền đề xuất việc này.
Nụ cười của Trương Nhược Hạo biến mất, một chút sinh khí vừa có được cũng như biến mất,ông ta liền trở về trạng thái yếu ớt lúc Trương Hoán mới vào.Ông ta cười nhạt một cái: “ Ngươi đi Nam Giao Thu Thủy một lần đi. Có lẽ sẽ có chút tin tức đấy.”