Truyện Danh Nghĩa Vương Phi là một truyện mới khá hấp dẫn và lý thú, truyện dẫn dắt bạn đọc vượt thời gian và không gian để trở về thời cổ và trải nghiệm những điều mới lạ, tưởng như chỉ diễn ra trong tưởng tượng và những câu chuyện trước đó nhưng nữ chính của chúng ta đã được tự mình làm hết thảy để rồi nhận ra những thứ mà có lẽ khó có thể quên.Nàng, Ngọc Linh Hương, nữ nhân thiên tài về ngành y, không ngờ chỉ vì một vụ tai nạn giao thông đã khiến nàng xuyên về cổ đại vào thân xác của một nữ nhân mang tên Lâm Nguyệt Hương, khuynh thành chi tư, dung mạo tuyệt sắc. Truyện xuyên không lâm li bi đát và đầy tình yêu thương của nàng bắt đầu từ đây.Hắn, Thượng Quan Vũ Hiên, Cửu vương gia của Vân Lạc quốc, dung mạo cùng khí chất bất phàm, nhưng lại phong lưu thành tính.Hắn, Thượng Quan Vũ Nhược, Tam vương gia của Vân Lạc quốc, từ nhỏ thân thể yếu ớt, liệt cả 2 chân.Hắn, Tịch Diễm, cung chủ Hương Diễm cung, lãnh khốc như băng, tính tình kí quái.Hôn nhân đính ước từ nhỏ, nàng trở thành vương phi trên danh nghĩa của Thượng Quan Vũ Hiên. Nàng trong tiềm thức đã yêu hắn như đã từng rất rất yêu, thay hắn đỡ tên, bảo vệ hắn, dù biết mình có thể chết nhưng vẫn không ngại ngần chuyển độc sang người mình. Chỉ thật không ngờ, mong ước bái đường một lần nữa trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn cũng bị phá vỡ khi nữ nhân ngày xưa hắn yêu quay về. Một giây do dự lúc đó của hắn làm tim nàng đau thắt như bị hàng ngàn kim châm đâm vào.Mũ phượng rơi xuống, máu cùng nước mắt hòa lẫn, độc trong tâm phát tác, nàng đã mỉm cười dầm mưa suốt đêm khi hắn bên cạnh nữ nhân kia đồng ý đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của nàng là trở thành thê tử bái đường cùng hắn. Họ tam bái, cùng là lúc nàng nhắm mắt trong vòng tay ôn nhu của Vũ Nhược.Không ai biết được, dây tơ hồng đã quấn quanh 2 con người suốt 10 vạn năm, khiến cho 4 người đó số phận đã định phải dây dưa với nhau đến suốt kiếp. Ai biết được, Ngọc Linh Hương hay đã từng là một nữ nhân tên Bạch Đinh Hương của 300 năm trước, từng đặt một nam nhân tên Dịch Hiên mãi trong tim.Ai biết được, Thượng Quan Vũ Hiên hay là Dịch Hiên, vị Hoàng đế tàn khốc nhất, có thể làm tất cả mọi thứ để củng cố ngôi vị, kể cả lợi dụng, hạ cổ chính vào người yêu hắn nhất, khiến nàng không thể rời bỏ hắn, yêu hắn, làm mọi việc vì hắn. Hắn không có tâm, không có tình, nhưng thật bi ai phát hiện, chính mình cũng đã bị luân hãm trong ái tình. Khi nhìn thấy nàng lần cuối nở nụ cười, mang huyết vương khắp không gian, tự tay móc vào trong tim lấy ra thứ báu vật hắn hằng ao ước.Ai biết hay chăng, Tịch Diễm của 300 năm trước hay 300 năm sau vẫn như vậy, tóc đỏ ma mị, dung mạo tựa như yêu nghiệt vẫn lặng lẽ nhớ về lần đầu tiên rung động, khi thấy nàng khiêu vũ cùng đinh hương trong gió. Nhưng...Hắn ra sức chăm sóc loài hoa tường vi hắn yêu nhất, nhưng tường vi đã tàn, đinh hương mới nở, cứ như vậy như vậy tiếp diễn. Như một dấu hiệu, hắn sẽ không bao giờ có được tình yêu của nàng.Ai biết được, Thượng Quan Vũ Nhược hay là một Dư Nhược, hoàng tử bị bỏ rơi vì mang tròng mắt tử thần, đã từng nghĩ mình là một thứ bị Thượng Đế hoàn toàn lãng quên, đã định kiếp sống trong bóng tối, cuối cùng chỉ vị một nụ cười trong vắt, ngây thơ kia mà đứng dậy.Hắn sống tiếp để bảo vệ nguồn sáng đó, thứ ấm áp nhất soi sáng bóng tối của đời hắn. 300 năm trước, bọn họ trong đau đớn thất vọng mà tử. 300 năm sau, bọn họ trong tuyệt vọng vô vàn tái sinh. Nhưng lần này, Hồng nương sẽ có hay không cho họ một kết quả? Hay, vẫn chỉ là phù vân thoảng qua! Đoạn kết cuối cùng cho truyện sẽ như thế nào, như thế nào mới thỏa lòng mọi người đây !!!