Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đấu Y
  3. Chương 12 : Hương thơm và Thuốc gây tê
Trước /49 Sau

[Dịch] Đấu Y

Chương 12 : Hương thơm và Thuốc gây tê

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 12 Hương thơm và Thuốc gây tê

Dịch nhangia

convert hamvuitunho

nguồn tangthuvien.com

Vừa sáng sớm , “Thâm Hải Kim Đan Đường” bên trong đứng có mấy người thanh niên mặc võ phục , bọn họ đều là gia tướng của Lâm gia thành đông, đặc biệt đến cửa mời Nhất Đao Môn môn chủ Hoàng Nhất Đao mà hai năm nay bỗng dưng quật khởi ở Tân La Thành, đây là một tiểu tông phái im hơi lặng tiếng, gần đây trong một năm đã chữa khỏi cho vài đại nhân vật thân mang bệnh hiểm nghèo, bởi vậy thanh danh đại khởi.

Một canh giờ trước Hoàng Nhất Đao đã nói lập tức đi, một canh giờ trôi qua vẫn chưa đi , trong lòng của Hoàng Nhất Đao đang cuống lên, đồ đệ ngoan a, ngươi làm sao còn chưa tới a, nếu không đến vi sư phải lên bàn thờ, ngươi mau tới a. . . . . .

Không ai biết trong lòng của Hoàng Nhất Đao đang kêu to, mấy vị gia tướng của Lâm gia tỏ ra không kiên nhẫn được nữa, nếu không phải có chuyện nhờ lão già lọm khọm này, chỉ sợ đã sớm mắng chửi rồi. . . . . .

"Sư phụ, hôm nay vừa sáng sớm hiệu thuốc đã náo nhiệt như vậy a, tiền tiêu vặt tháng này có phải là phải phát thêm mấy ngân lượng hay không!" Lâm Khiếu Đường vừa vào cửa liền hét lên.

Hoàng Nhất Đao gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, vừa thấy cứu tinh đến, vội đem Lâm Khiếu Đường kéo đến một bên, thấp giọng thì thầm.

"Đồ đệ ngoan, ngươi rốt cuộc đến rồi, mấy tên gia hỏa này trời còn chưa sáng liền chặn ở cửa, giống như lũ quỷ đói vậy, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa." Hoàng Nhất Đao thận trọng hỏi.

"Ta có hay không chuẩn bị tốt không quan trọng, mấu chốt là sư phụ người công việc chuẩn bị hôm qua làm như thế nào, chỉ cần ngài mang trang bị đến, ta bên này tự nhiên không thành vấn đề!" Lâm Khiếu Đường mỉm cười lay động.

Thấy trạng thái của Lâm Khiếu Đường dũng mãnh như thần, Hoàng Nhất Đao an lòng không ít, kỳ quái nhìn trên mặt Lâm Khiếu Đường nói, "Đồ đệ ngoan, nốt ruồi đen này trên mặt của ngươi hôm nay làm sao lớn hơn rồi ?"

Lâm Khiếu Đường mắt liếc nhìn mấy người đứng bên trái dược đường , thấp giọng nói, "lão già đáng chết, Lâm gia nhiều người biết ta , để đề phòng..., vẫn là hoàn toàn thay đổi một chút."

"Ai, vi sư làm ngươi chịu khổ rồi!" Hoàng Nhất Đao hối hận nói, nhưng trong đôi mắt già nua mà tinh minh loé lên màu vàng kim.

Lâm Khiếu Đường không chút nào cảm kích liếc một cái, nghiêm mặt nói, "Ngày hôm qua , hắc bào nữ tử thế nào rồi?"

"Còn chưa tỉnh!" Hoàng Nhất Đao hướng mấy tên gia tướng đứng ở cửa hiệu thuốc thần sắc không kiên nhẫn cười cười nói.

Một gã gia tướng thấy hai sư đồ người này nói mãi không dứt , liền tiến lên nói, "Hoàng môn chủ, thời gian không còn sớm nữa, bạch lộc mà kéo xe bên ngoài đều kéo mấy thùng chất thải, nếu không đi cửa hiệu thuốc sẽ sắp thành ao phân ."

Gia tướng không dám trực ngôn gào thét, sợ Hoàng môn chủ này tới Lâm gia không muốn chữa bệnh cho lão tộc trưởng , nhưng thời gian đợi thật sự quá dài, nên trong những câu ẩn chứa sự giận dữ.

"được được được , đi ngay đây, đi ngay đây!" Hoàng Nhất Đao trước sau như một thật dễ tính.

Gia tướng bất đắc dĩ lui về, những lời này tai hắn đều nghe đến chai sạn rồi, cũng may lần này không kéo dài nữa, Hoàng Nhất Đao vào trong phòng mang ra một cái hòm thuốc lớn , liền lôi kéo vị đồ đệ bộ dạng xấu xí kia ra ngoài lên xe bạch lộc.

Trên dưới Lâm gia đối với sư đồ Hoàng Nhất Đao rất coi trọng, đại trưởng lão tự mình nghênh đón.

Chính là bởi vậy, Hoàng Nhất Đao lại càng thiếu tự tin , hy vọng càng nhiều áp lực càng lớn, nếu như trị không khỏi bệnh, sợ là không thể có kết cục tốt lành .

Đại trưởng lão tự mình đưa sư đồ Hoàng Nhất Đao vào sảnh đường trong phủ, mới đầu Lâm Khiếu Đường còn lo lắng bị nhận ra, nhưng trên đường đi đến đây hầu như không ai nguyện ý dừng lại hơn một khắc ở trên mặt hắn, đều là vội vàng liếc mắt qua một cái liền dời tầm mắt, hình tượng này thật sự người xem rất chán ghét.

Đắc ý có thừa, nhưng Lâm Khiếu Đường cũng buồn rầu đến cực điểm, lần này vì Hoàng Nhất Đao mà phải hi sinh hoàn toàn hình tượng của mình.

Tình hình hầu như giống như tối hôm qua, trong sảnh đường đã đứng không ít người, Nam Cung Bác và mấy tên bạch bào mục sư mắt xanh tóc vàng đang thảo luận cái gì đó.

Mà trạng thái của lão tộc trưởng Lâm Thiên Chính lại có vẻ không bằng hôm qua, trên mặt mồ hôi ứa ra, đã ngồi không được, chỉ có thể nằm ở trên một chiếc giuờng gỗ, ý thức rất mơ hồ, nhìn qua tính mạng sẽ không lâu . . . . . .

Đại trưởng lão giới thiệu nói, "Nam Cung tộc trưởng, vị này chính là Nhất Đao Môn Hoàng môn chủ, hôm nay đặc biệt mời hắn đến chẩn đoán bệnh cho lão tộc trưởng! Hoàng môn chủ, vị này là Nam Cung thế gia đương nhiệm tộc trưởng Nam Cung Bác!"

Đại nhân vật, trong lòng của Hoàng Nhất Đao giật mình, trên nét mặt già nua lại hư tình giả ý cười nói, " đại danh của Nam Cung tộc trưởng như sấm dậy bên tai, hôm nay vừa gặp quả nhiên rồng trong loài người, tiên nhân hạ phàm, lão phu cực kỳ mến mộ a!"

Này vỗ mông ngựa đủ vang dội, nghe được những lời này mọi người ở đây tóc gáy dựng đứng lên, xỉ vả không thôi, không biết xấu hổ. . . . . .

Được đội cái “mũ cao” như thế , Nam Cung Bác không thể không trả lời khuôn mặt tươi cười, "đâu có đâu có, đều là chút hư danh, Hoàng môn chủ quá khen!"

"Hoàng môn chủ, lão tộc trưởng hai năm nay vẫn chịu bệnh hiểm nghèo,chữa lâu rồi mà không dứt, mấy ngày gần đây bệnh tình nặng thêm, ngài cần phải cứu hắn a!" Đại trưởng lão mặt khổ nói.

Hoàng Nhất Đao thần sắc nghiêm túc, cúi đầu nhìn nhìn Lâm Thiên Chính, lúc này mấy tên mục sư đang dùng Khôi phục thuật và Khui tán thuật tiến hành tập thể trị liệu cho Lâm thiên chính, nhưng mà hiệu quả rất nhỏ.

Ngoài ra còn có một tuyệt sắc cô gái dùng một loại phương thức xa xưa đang cẩn thận xoa bóp thông mạch cho Lâm Thiên Chính. Người thiếu niên xấu xí đứng ở bên cạnh Hoàng Nhất Đao trong lòng cười thầm,bệnh của lão nhân rõ ràng là viêm ruột thừa mãn tính, lại không có ngoại thương cũng không có nội thương, kinh mạch thân mình là vô cùng bình thường, mấy tên này làm nhiều nữa cũng vô dụng.

Hoàng Nhất Đao làm bộ dạo qua một vòng sau, rung đùi đắc ý nói, "Đồ đệ, vi sư đã nhìn ra một ít manh mối, ngươi có thể có nhìn ra chút manh mối nào không?"

Lời này lập tức làm cho mọi người vẫn cau chặt mày hơi hơi sửng sốt, dưới sự hoài nghi dâng lên một sự tò mò, lão đầu này thật khó lường, mời đến nhiều cao thủ như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người mới nhìn mấy cái đã có kết quả, còn có thời gian dạy đồ đệ.

Những người ban đầu đối với lão nhân này có điều khinh thị, lập tức thu hồi thành kiến, thần sắc chờ mong cái gì đó. . . . . .

Thiếu niên xấu xí vẫn bị người xem nhẹ cười hắc hắc nói, "Sư phụ, lão tiên sinh này, nhìn qua thân thể hư nhược, kỳ thật khí huyết bình thường, mạch thông suốt , nếu như không phải gầy trơ xương, cơ thể e rằng chẳng khác người thường!"

Một lời nói toạc ra chỗ trọng yếu, mọi người đều kinh ngạc, xem người không thể nhìn tướng mạo, thiếu niên xấu xí quả có chút tài năng, Nam Cung Bác ánh mắt biến đổi, nhìn hai sư đồ bằng con mắt khác, phải biết rằng một già một trẻ này, đến bây giờ còn chưa có chạm qua Lâm Thiên Chính, ngày hôm qua mấy mục sư và hắn mất bao công sức mới cho ra kết luận này, nhìn thì đơn giản, nhưng với người không biết kinh mạch thân thể, căn bản không thể tra ra được.

Vẫn đang xoa bóp cho Lâm Thiên Chính, Nam Cung Nha Nguyệt tò mò nhìn thoáng qua xấu thiếu niên, nhưng vừa liếc một cái liền dời tầm mắt,khuôn mặt kia thật sự rất xấu xa đặc biệt cái mũi có một cái nốt ruồi to bằng ngón cái nhìn thật sự là nhìn không nổi.

Hoàng Nhất Đao tiếp tục hỏi, “Thế ngươi xem nên chữa cho ông ấy như thế nào đây?”

Thiếu niên xấu xí cúi đầu trầm tư một lát, cầm bàn tay của Lâm Thiên Chính lên thăm dò một tý, lại nhìn rồi giống như tùy tiện đè bộ ngực và bụng, nói, "Hoàn toàn không khó, nhưng mà tiểu thư và mấy người này phải dừng tay mới được."

Một gã mục sư bị thiếu niên xấu xí trước mắt tước đi sự nổi trội, sắc mặt hờn giận nói, "Một khi dừng lại, sự đau đớn mà lão tộc trưởng phải chịu sẽ gia tăng, không hiểu đừng nói lung tung."

Thiếu niên xấu xí lắc đầu nói, "Các ngươi như vậy chỉ làm cho bệnh tình nặng thêm, khôi phục thuật chỉ là một loại ma pháp làm tăng tính linh hoạt của tế bào, cần biết rằng đồng thời tăng sức sống của bản thân, cũng tăng sức sống cho bệnh khuẩn, các ngươi tiếp tục làm như vậy nữa, lão tiên sinh sợ không qua nổi ba ngày."

"Cái gì?" Đại trưởng lão cả kinh nói.

Thiếu niên xấu xí nhìn thoáng qua Nam Cung Nha Nguyệt, lại nói, "vị tỷ tỷ này, ngươi cũng nên dừng lại đi, loại xoa bóp mà tăng sự lưu thông của máu này sẽ chỉ làm lão tiên sinh càng đau đớn."

Nam Cung Nha Nguyệt phản bác nói, "Làm sao có thể, đây là phương pháp trị liệu mật môn của Nam Cung gia chúng ta, lại phối hợp với đạo nguyên lực có thể trị bách bệnh."

Nhìn thoáng qua Lâm Thiên Chính đã hôn mê, thiếu niên xấu xí bất đắc dĩ nhún vai nói, "Sư phụ, chúng ta hay là đi thôi!"

"đợi chút!" Đại trưởng lão vội la lên, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu với mấy tên mục sư, Nam Cung Bác đã bảo cháu gái dừng tay, Nam Cung Nha Nguyệt liền dừng tay nhưng trong lòng không phục, một tông phái nhỏ nhoi từ trước đến nay chưa từng nghe nói lại dám trước mặt nhiều người như vậy, Hạ thấp ……(để tra từ điển đã) của Nam Cung gia,bộ thủ pháp xoa bóp này truyền qua nhiều đời bệnh có hiệu quả thần kỳ.

Chợt ngửi thấy một làn hương thơm nhẹ nhàng, trong đôi mắt của Nam Cung Nha Nguyệt chớp lên một tia nghi hoặc, làn hương này mùi rất nhạt bình thường người rất khó nhận ra, nhưng thuộc tính đạo tông căn nguyên lực của Nam Cung Nha Nguyệt là mộc, từ nhỏ rất yêu thích hoa cỏ cây cối, bởi vậy đối với các loại mùi hoa rất là mẫn cảm.

Làn hưong thơm này rất nhạt, Nam Cung Nha Nguyệt vẫn nhớ rõ là ngày hôm sau khi Lâm Vũ Nhàn đột nhiên xuất hiện thì trên người tản mát ra, lúc ấy mùi rất đậm, bất luận là đậm hay là nhạt Nam Cung Nha Nguyệt có thể khẳng định là mùi giống nhau .

Lúc này chỉ có một mình thiếu niên xấu xí cách Nam Cung Nha Nguyệt gần nhất mà thôi, hơn nữa khi thiếu niên xấu xí tới gần phía trước Nam Cung Nha Nguyệt vẫn chưa ngửi được gì mùi, chẳng lẽ là hắn? nhưng mà hai người hình dáng khác xa nhau. . . . . . , Nam Cung Nha Nguyệt lâm vào sự trầm tư. . . . . .

"Hoàng môn chủ, bọn họ đều dừng tay rồi, ngài xem như bây giờ có phù hợp yêu cầu của ngài chưa?" Đại trưởng lão cẩn thận nói.

Hoàng Nhất Đao sờ mấy sợi râu của chòm ở trên cằm, bí hiểm nhìn xung quanh, nói, "Có thể thì có thể được rồi, nhưng mà Nhất Đao Môn của chúng ta phương pháp trị liệu bí tông là không truyền ra ngoài , cho nên. . . . . . !"

Đại trưởng lão lập tức hiểu ý, đầu tiên là bảo Lâm gia đệ tử đi ra ngoài, lại cùng với khuôn mặt tươi cười mời mấy tên mục sư và người Nam Cung gia sang vách bên cạnh nghỉ tạm.

Đợi cho phòng không còn người, Hoàng Nhất Đao cúi đầu khom lưng nhìn Lâm Khiếu Đường, nịnh nọt cười nói, "Đồ đệ ngoan, tiếp theo có thể nhìn ngươi xử lý, ta làm trợ thủ cho ngươi, canh chừng, tuyệt đối không thể để người ta nhìn thấy thủ đoạn của ngươi."

Sớm thành thói quen với sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng của Hoàng Nhất Đao, Lâm Khiếu Đường cũng không đáp lời, mang vào khẩu trang, lấy ra trang bị, cuối cùng lấy ra một lọ màu vàng chất lỏng, đây chính là Lâm Khiếu Đường tốn ba năm thời gian, tự mình làm ra thuốc tê “ma phật tán”, tuy không lợi hại bằng thuốc tê kiếp trước , cũng không biết là có đạt tới tiêu chuẩn của Hoa Đà hay không, nhưng hiệu quả gây tê vẫn là đạt được yêu cầu co bản.

Quảng cáo
Trước /49 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Manh Nương Vũ Hiệp Thế Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net