Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đấu Y
  3. Chương 14 : Nữ nhân thay đổi thất thường
Trước /49 Sau

[Dịch] Đấu Y

Chương 14 : Nữ nhân thay đổi thất thường

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 14 Nữ nhân thay đổi thất thường

Dịch nhangia

convert hamvuitunho

nguồn tangthuvien.com

Khi Lâm Khiếu Đường trở lại lầu hai lần nữa, Vẻ mặt đề phòng còn tồn tại trên mặt của Vưu Lỵ Nhã đã mất sạch, đối thoại dưới lầu hồi nãy nàng đều nghe hết vào tai.

"Vưu Lỵ Nhã tiểu thư, ngươi cười cái gì?"

"Có sao?"

"Có a, ngươi xem, bây giờ còn đang cười kìa, chính là không rõ ràng mà thôi."

Vưu Lỵ Nhã thú vị nhìn Lâm Khiếu Đường nói, "Ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người dám lấy áo bào của mục sư giáo hội lau nước mắt, ở Minh Tây Đại Lục đây quả thật là sẽ bị coi là khinh nhờn thần linh , nghiêm trọng mà nói thậm chí phải chịu hình phạt hỏa hình!"

Lâm Khiếu Đường kinh hãi nói, "Hoàn hảo ta không phải là người của Minh Tây đại lục." Dừng một chút lại muốn đến cái gì, nói, "Vưu Lỵ Nhã tiểu thư, chẳng lẽ ngươi quen truyền giáo sĩ vừa mới tới kia?”

Vưu Lỵ Nhã lắc đầu nói, "Không quen, nhưng mà bọn họ nhìn thấy ta sẽ bắt ta ."

"Bắt ngươi? Vì sao? Ngươi với bọn họ có cừu oán?"

"Ta cũng không biết, từ khi ta ra đời trên thế giới này, nơi ta sống, cùng bọn chúng là đối địch ."

"Ồ!" Lâm Khiếu Đường chợt thấy cái mũi có điểm ngứa ngáy, theo bản năng lấy tay gãi gãi.

Này vừa mới động cũng làm cho thần sắc của Vưu Lỵ Nhã biến đổi, bồng một tiếng, quanh thân bị một cỗ hắc khí quấn quanh, vừa mới còn vẻ mặt ôn hoà, nháy mắt lại biến thành hung thần ác sát, không để ý đến thương tích trong người, một tay trình trảo bỗng nhiên bắt lấy cổ của Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường có chút mê muội, cô nàng này cũng quá con mẹ nó hỉ nộ vô thường sao, vừa mới mới còn tốt , "này, ngươi làm gì vậy?"

"Ngươi gạt ta!" Vưu Lỵ Nhã trong mắt hàn quang hiện lên.

Bị nhận ra rồi, không có khả năng! Lâm Khiếu Đường kinh hãi.

"Cái gì trên mũi ngươi vậy?"

Trên mũi không có gì nha? Lâm Khiếu Đường thuận thế sờ sờ cái mũi, này vừa sờ, trong lòng hét lên, Trời!

Cái nốt ruồi đen làm trang sức trên mũi lại rơi xuống, chỉ có một chút dính vào trên làn da, thế này thì trăm miệng khó cãi.

Vưu Lỵ Nhã vung tay lên, tất cả các vật ngụy trang trên mặt của Lâm Khiếu Đường đều rơi xuống, khôi phục nguyên trạng.

"Đê tiện tiểu nhân, lại ngụy trang dung mạo, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì, ta giết ngươi."trong mắt của Vưu Lỵ Nhã rốt cuộc là hiện lên một đạo kim quang.

Ý đồ? Lão tử muốn ngươi, có tính là ý đồ không, Lâm Khiếu Đường trong lòng xỉ vả một tiếng, nữ nhân này đột nhiên điên lên đã không phải một lần hai lần , mỗi một lần đều nhìn thấy máu, hoàn toàn không suy nghĩ hậu quả.

Mẹ nó, lão tử cũng không muốn chết oan, Lâm Khiếu Đường trong cái khó ló cái khôn, bỗng nhiên đẩy một cái, Vưu Lỵ Nhã bởi vì thương thế chưa lành, dưới cái giận dữ vội vàng càng thương thế thêm trầm trọng, cuối cùng bị đẩy ra lui hai bước.

Ầm. . . . . . , một đoàn hắc hỏa, trúng vào ngực của Lâm Khiếu Đường, dưới sự đau nhức, Lâm Khiếu Đường cố cũng không được nhiều, mạnh mẽ bổ lên, bất ngờ phát ra, lực lượng rất lớn, Vưu Lỵ Nhã vốn là dựa vào cửa sổ, dưới sự chiến đấu của hai người, mất đi cân bằng song song ngã ra ngoài.

Bịch một tiếng, trùng trùng ngã trên mặt đất, phía sau hiệu thuốc là một ngõ tắt nhỏ sâu thẳm, phòng ốc hai bên phần nhiều là kho hàng của cửa hàng sử dụng, bình thường rất ít là người lui tới.

Sau khi ngã xuống, Lâm Khiếu Đường cơ bản là nhắm mắt lại , chờ đợi cơn đau đến, những sau khi chạm đất vẫn chưa có điều không khoẻ, chỉ cảm thấy dưới người mềm nhũn, hiệu quả giảm xóc thật tốt, hai tay để ở hai luồng mềm mại, chống tay đứng dậy, ổn định mắt vừa nhìn, Vưu Lỵ Nhã bị chính mình gắt gao đặt ở dưới thân, một đôi mắt phun lửa hầu như muốn ăn tươi mình.

"Buông ta ra!" Vưu Lỵ Nhã kêu lên.

Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy cảm giác trên tay không tồi, khống chế không được nhéo hai cái, phát hiện không ổn, lúc này mới phát hiện, hai cánh tay của mình không biết khi nào gắn vào trên đôi ngực cao ngất của Vưu Lỵ Nhã, lúc này lại đang đè ép lên hai bánh bao căng đầy.

Vưu Lỵ Nhã liều mạng giãy giụa, nhưng mà trong thân thể một tia khí lực cũng không có, giận giữ vội vã công tâm vừa ngã mạnh một cái, thương thế nhất thời tăng thêm, hắc khí quanh thân cũng biến mất không thấy.

Dưới tình thế như thế này, Lâm Khiếu Đường vẫn là đôi thủ cuồng loạn bóp vài cái, nữ nhân này cũng không biết là ăn gì mà to lớn vậy , dưới sự trọng thương mà vẫn khí lực lớn kinh người, Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy quanh thân thỉnh thoảng truyền đến đau nhức kích đau, so với cô gái nhỏ Lâm Vũ Nhàn kia ngày hôm qua ra tay còn muốn nặng hơn mấy lần.

Cảm giác đau đớn làm cho Lâm Khiếu Đường cơn tức tăng nhiều, hai tay bắt lấy hai cổ tay của Vưu Lỵ Nhã, trừng mắt nhìn nàng nói, "Động một chút nữa, ta liền lột quần áo của ngươi."

"Đê tiện!" Vưu Lỵ Nhã hoàn toàn không dùng được lực, mãnh liệt quay mặt đi chỗ khác.

"Muốn ta buông ra cũng được, nhưng ngươi được đáp ứng ta không được khóc lóc om sòm loạn lên!" Lâm Khiếu Đường khẩu khí nhẹ nhàng nói.

"Chỉ cần ngươi buông ra ta sẽ giết ngươi!" Vưu Lỵ Nhã quật cường nói.

Vô tội gặp phải phải cảnh ngộ này, chẳng biết làm sao, Lâm Khiếu Đường thấy nữ tử này trước mắt một chút biện pháp cũng không có, đành phải nói "Ta và ngươi xưa nay không quen biết, ngươi gặp người liền đánh, mở miệng ra là muốn giết người , ta lừa ngươi cũng là để bảo vệ mình, tuyệt đối không có gì ý đồ, ta bây giờ buông tay ra, chúng ta phân rõ giới hạn như vậy, không ai thiếu nợ ai cả. . . . . ."

"Đồ lừa đảo!" Vưu Lỵ Nhã phun ra ba chữ.

Lâm Khiếu Đường mặc kệ, hắn cũng không muốn tiếp tục tốn hơi như vậy, nhẹ buông tay, nhanh chóng đứng dậy, nhanh chân bỏ chạy, Xẹt…. một đạo ngân quang hiện lên, một tiểu đao nhanh chóng phóng tới, Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy sau bả vai chỗ một trận đại lạnh, tiếp theo đau đớn truyền đến toàn thân.

Lâm Khiếu Đường dưới chân không ngừng, ở ngõ nhỏ chuyển loạn một trận, cuối cùng không thấy động tĩnh phía sau nữa, lúc này mới dừng lại, nhịn đau rút chiếc đao kia ra, nhìn xem bốn bề vắng lặng, đi vòng vèo một vòng lớn rồi lặng lẽ trở về, quan sát nửa ngày, vẫn chưa phát hiện bong dáng của Vưu Lỵ Nhã, liền từ cửa sau quay lại hiệu thuốc, đi vào phòng của mình.

Vưu Lỵ Nhã dường như biến mất, Lâm Khiếu Đường dù sao vẫn cảm thấy nữ nhân này còn tại gần đây, trước tiên là rửa sạch đắp thuốc cho vết thương của mình, lại thay đổi quần áo, cùng Mãnh Tử và Lão Tam Tử đánh tiếng một cái rồi quay về Lâm gia.

Lâm Khiếu Đường cảm giác Vưu Lỵ Nhã sẽ không bỏ qua hắn, chỉ có Lâm phủ mới là an toàn .

Đệ tử ngoại tộc đẳng cấp thấp luôn canh giữ ở cửa ra vào, nhưng bình thường đều là đi vào cửa lớn, để che dấu tai mắt của mọi người, Lâm Khiếu Đường vào bằng cửa nhỏ, vội vàng chạy về chỗ ở của mình.

Hai ngày nay thân thể của Lâm Khiếu Đường nhận được sự tàn phá mà trước nay chưa từng có, ngực vừa mới bị hắc hỏa vô danh đánh trúng, sau vai còn bị đâm một đao, có thể tỉnh táo chạy về đến đã vô cùng may mắn.

Lặp đi lặp lại nhiều lần bị đánh, Lâm Khiếu Đường mặc dù giận dữ, nhưng cũng bất lực, cẩn thận suy nghĩ cũng nghĩ mà sợ thực, nếu như đối phương là địch nhân của mình, hoặc là người âm độc, sợ là đã sớm bị đánh chết, căn bản ngay cả khả năng để hoàn thủ đều không có, cho dù chính mình có chút bản lãnh về mặt chữa bệnh, cũng là không có đất dụng võ, nơi này rốt cuộc là một thế giới dựa vào thực lực để nói chuyện, không có thực lực bản lĩnh khác có cường nữa cũng chỉ là vật trang trí.

Trở lại phòng lấy hòm thuốc ra, cởi quần áo, Lâm Khiếu Đường đối vết thương trên người mình không yên tâm lắm, vừa mới ở hiệu thuốc xử lý sơ qua, sợ là không đủ cẩn thận, để tránh lưu lại di chứng gì Lâm Khiếu Đường cẩn thận kiểm tra lần nữa, nhưng lại phát hiện chỗ bị đâm sau vai đã liền lại không chảy máu nữa, mà chỗ ngực bị hắc hỏa đánh trúng tự động bóc ra một tầng da cháy xém. . . . . .

Tối hôm qua bị Lâm Vũ Nhàn đánh một hồi, không lưu lại vết thương có thể cho qua, hôm nay này hai nơi thương chính là rõ ràng rành mạch, như thế nào khép lại nhanh chóng như thế chứ?

Miệng vết thương khép lại nhanh tự nhiên là chuyện tốt, ai cũng không muốn mình mang theo đau đớn trong người, Lâm Khiếu Đường tự nhiên cũng không ngoại lệ, chính là lý trí bảo cho hắn cảm giác chuyện tình phát sinh ở trên người mình lúc này có chút kỳ hoặc, nếu như bản thân khí lực khoẻ mạnh, lại là cao thủ đương thời, nắm giữ năng lực khôi phục nhanh chóng như thế này, thì còn có thể.

Nhưng chính mình rõ ràng là một phế vật một chút căn nguyên lực cũng không có, làm sao có thể khôi phục nhanh chóng như thế chứ? Bốn năm trước bị Lâm Vũ Nhàn đánh một trận, chính là đau nửa tháng mới lành .

Trong suy tư một trận gió lạnh thổi qua, lưng một trận lạnh người, Lâm Khiếu Đường không tự chủ được giật mình một cái, chợt thấy sau lưng có động tĩnh, bỗng nhiên xoay người, "Oa. . . . . . Khiếp. . . . . ."

Lâm Khiếu Đường thất thố sợ hãi kêu lên, một cô gái mặc áo lam lẳng lặng đứng ở bên giường giống như u hồn đang nhìn mình!

Lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, Lâm Khiếu Đường nhìn cô gái thần sắc cổ quái nói, "Nam Cung cô nương, lần sau tới nhớ rõ gõ cửa, người dọa người, sẽ dọa chết người đó."

Nam Cung Nha Nguyệt ung dung đi đến trước bàn nhìn hòm thuốc mở ra trên bàn, lấy từ trong hòm thuốc ra một thanh ngân sắc tiểu đao nhẹ nhàng thưởng thức, có chút nhướng mày, nói, "Nếu ngươi đã là ngoại tộc đệ tử của Lâm gia, tại sao lại đầu nhập môn hạ người khác?"

Quảng cáo
Trước /49 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Đình Tối Hậu Nhất Cá Đại Lão

Copyright © 2022 - MTruyện.net