Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 25 Kỳ Áo thần bí
nhangia
Kỳ Áo nhắm hai mắt nói, "Có!"
"Thật sao!" Lâm Khiếu Đường hai mắt sáng lên.
Kỳ Áo từ từ mở mắt, nghiêm mặt nói, "Tháng sau, ta phải rời khỏi nơi này một đoạn thời gian, đến lúc đó ta sẽ để lại cho bốn người các ngươi bốn quyển đấu kỹ, đây là sau khi ta quan sát các ngươi dựa theo tình huống không giống nhau từ trong trí nhớ tìm ra đấu kỹ, vốn dĩ ta chỉ dự định để lại một quyển cho ngươi, nhưng nhìn bộ dáng quan tâm ba người đó của ngươi, ta sẽ tặng ngươi một phần đại lễ, đặc biệt vì ba người bọn họ cũng chuẩn bị mỗi người một quyển đấu kỹ thích hợp để tu luyện."
Nghe xong lời này, trong lòng của Lâm Khiếu Đường yên tâm rất nhiều, lai lịch của Kỳ Áo vẫn là một mối nghi vấn ở trong lòng của Lâm Khiếu Đường, nhưng hắn không nói, Lâm Khiếu Đường cũng không muốn hỏi, những ngày này Kỳ Áo vẫn giữ thân phận là sư phụ của Lâm Khiếu Đường, Lâm Khiếu Đường đối với năng lực của người này một chút hoài nghi cũng không có.
Lâm Khiếu Đường đã từng đoán thực lực giai vị của người này, giả thiết ban đầu, ít nhất cũng là cao thủ cấp bậc linh hồn, duy nhất làm cho Lâm Khiếu Đường cảm giác kỳ quái là, nguyên lực tản mát ra trên thân người này, không phải là nguyên lực của Đạo tông, cũng không phải là nguyên lực của Vũ tông, hình như là một loại nguyên lực mà Minh Tây Đại Lục thường lưu hành ------ Đấu khí.
Kỳ Áo nói tiếp, "Chỉ cần Tiểu Lan tu luyện tốt đấu kỹ mà ta để lại, không bao lâu nàng liền có thể bức chất độc ở trong cơ thể của mình ra ngoài."
"cảm ơn nhiều, Kỳ Áo ngươi quả thật là bạn thân của ta!" Lâm Khiếu Đường nói một cách tùy tiện.
Kỳ Áo bỗng nhiên nhíu mày, "Đường Lâm, ta không phải là bạn thân của ngươi, mấy tháng nay, ngươi như thế nào thì cũng nên gọi ta một tiếng sư phụ đi!"
Ấy. . . . . . , Lâm Khiếu Đường cổ quái nhìn Kỳ Áo đột nhiên thành thật, khoát tay cười nói, "Ha ha, nói như vậy ngươi cũng nên gọi ta một tiếng sư phụ mới đúng thôi, mấy tháng nay ta dạy ngươi tri thức về phương diện dược phẩm không ít nha."
Đôi với tính cách trước sau không đứng đắn của Lâm Khiếu Đường, Kỳ Áo có chút bất đắc dĩ, thản nhiên nói, "Bản đấu kỹ mà một tháng sau ta để lại cho ngươi là một bộ tâm pháp tu luyện mạnh nhất mà hiện giờ ta có khả năng nhớ ra, vô chiêu vô thức, vẻn vẹn chỉ là một cách nhanh chóng tăng nguyên lực, ta nhớ mang máng đây là một trong những bộ đấu kỹ của ta từng mạnh nhất, nhưng tên đầu tiên ta như thế nào cũng nhớ không được, ta cho ngươi thời gian 3 năm, ngươi nhất định phải tu luyện giá trị nguyên lực đến 1000 điểm."
Lần đầu tiên thấy Kỳ Áo nghiêm túc như vậy, Lâm Khiếu Đường không dám hoài nghi, liền hỏi, "Nếu không đạt được sẽ như thế nào?"
Vẻ mặt của Kỳ Áo bỗng nhiên cười một cách quái dị, "Nếu không đạt được, ngươi sẽ chết!"
"Cái gì!" Lâm Khiếu Đường không tin nhìn Kỳ Áo kêu lên hoảng hốt, bỗng nhiên cười, nói, "Đừng đùa nữa, Lão Đại, sự hài hước của ngươi thật là kém."
Mày giật giật, trong ánh mắt của Kỳ Áo chớp lên một tia không xác định, ẩn trong đó dường như đang lo lắng cái gì, "Không tin sao? Nhìn một chút lòng bàn chân của ngươi đi."
Lâm Khiếu Đường ngừng cười, bỏ hết tất cả sự hoài nghi, khi nhìn đến lòng bàn chân liền chấn động, cả lòng bàn chân lại xuất hiện màu xanh đậm, điều này rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Đối với vẻ mặt của Lâm Khiếu Đường, Kỳ Áo rất vừa lòng, chỉ có đạt tới loại trình độ này, mới có thể sinh ra hiệu quả xúc động tâm linh, “Còn nhớ rõ lời nói trước đây của ta không? Tinh hoa dịch tan vào trong cơ thể của ngươi còn chứa một bộ phận đầu khí của ta. Tuy chỉ là xấp xỉ hai thành thực lực thời kỳ đỉnh phong của ta, nhưng đối với ngươi mà nói chúng nó rất lớn. chỉ cần một phần mười là có thể đủ làm cho ngươi nổ banh xác ra. Ta từ giây phút đầu tiên khi bắt đầu xâm nhập vào thân thể ngươi liền không ngừng nghỉ dùng lực lượng linh hồn của ta áp chế chúng nó. Mãi đến khi hoàn toàn phong ấn chúng nó. Chúng nó tạm thời bây giờ bị phong ấn ở trong hai chân của ngươi. Đừng lo lắng, trong vòng ba năm chúng nó không có ảnh hưởng gì đối với ngươi, ngoại trừ màu sắc của hai lòng bàn chân có chút thay đổi. nhưng sau ba năm lực lượng phong ấn sẽ bị tiêu hủy, đến lúc đó những đấu khí khổng lồ này sẽ không chịu đựng sự khống chế mà xông loạn ra ngoài. nếu năng lực của ngươi không đủ để triệt tiêu chúng nó, ngươi sẽ giống như một quả bóng bị phồng lên đến khi nổ mạnh mới thôi.”
Lâm Khiếu Đường giống như bị một viên đá từ trên trời rơi xuống đầu, sửng sốt bàng hoàng nửa ngày, tai họa bất ngờ này cũng quá lớn đi, không muốn tin, nhưng lại không thể không tin.
“Làm sao không nói sớm?” Lâm Khiếu Đường rên lên.
Cười một cách quỷ dị, Kỳ Áo chậm rãi nói, “vừa bắt đầu liền nói ra, sợ dọa chết ngươi, như vậy ngươi không thể yên tâm tìm thân thể giúp ta rồi , ha ha. . . . . ."
Nghe xong lời này Lâm Khiếu Đường tự nhiên giận sôi lên, “U Linh chết tiệt, ngươi dám đùa giỡn lão tử, lão tử chém ngươi."
Một đạo ngân quang hiện lên, Lâm Khiếu Đường bắn ra một cây ngân châm, từ sau khi nội hạch thành hình, khí lực của Lâm Khiếu Đường tăng mạnh, ngân châm nhanh như thiểm điện bắn thẳng vào mặt của Kỳ Áo.
Kỳ Áo khóe miệng khẽ nhếch lên, đứng tại chỗ không đỡ cũng không nhúc nhích, chỉ thổi một hơi, ngân châm liền lập tức mất đi lực đẩy rơi xuống đất.
Khoảng cách chênh lệch thật rõ ràng!
Kỳ thật Lâm Khiếu Đường chính là muốn đánh Kỳ Áo, cũng không có nghĩ cái gì khác, cuối cùng biết được bị lợi dụng trong lòng có chút nén giận, dưới sự xúc động liền ra tay, khi nhìn thấy chênh lệch lớn như vậy, Lâm Khiếu Đường lập tức bình tĩnh lại mơ hồ cảm giác Kỳ Áo là cố ý nói như vậy, rất hiển nhiên lấy thực lực của Kỳ Áo muốn lợi dụng hắn căn bản không cần dùng âm mưu quỷ kế gì.
"Đường Lâm, rất tức giận sao? Muốn đánh ta sao?" Kỳ Áo dừng một chút, tiếp theo lắc đầu nói, "cho ngươi một cây đại đao, ta đứng yên cho ngươi chém, ngươi cũng không thể làm ta bị thương một cọng tóc nào, Đường Lâm, ngươi phải nhớ kỹ, ở dưới tình huống không có thực lực tuyệt đối, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt địch nhân biểu lộ ra nửa điểm cảm xúc, cho dù đối phương là vô hại, ví dụ như ta và ngươi bây giờ, ngươi phải học được cách che dấu, đúng lúc bộc lộ chính mình ra, cho dù là một vị cao thủ, thế này cũng chỉ là hàng hóa thường dùng mà thôi."
Lâm Khiếu Đường không nói gì, hắn hình như hiểu được ý đồ của Kỳ Áo rồi, đối phương vẫn đang chỉ dẫn cho hắn, đơn giản là muốn để cho hắn tu luyện càng thêm cố gắng.
Kỳ Áo bất luận làm gì nói gì, đến cuối cùng, vẫn quay về điểm ban đầu đó là------ hết sức hi vọng Lâm Khiếu Đường trưởng thành.
Sau hơn nửa tháng, Kỳ Áo thật sự đi rồi.
Theo như lời nói của hắn trước đây, để lại bốn bộ đấu kỹ, đều là cao giai đấu kỹ lấy tâm pháp làm chủ, lúc đi chỉ hẹn lại với Lâm Khiếu Đường, ba năm sau khi đấu khí bị phong ấn bắt đầu khuyết tán, đó là lúc hắn trở về.
Lâm Khiếu Đường không hỏi hắn muốn đi đâu, biết hỏi cũng không có kết quả, người này từ giây phút đầu tiên bắt đầu xuất hiện liền tràn đầy bí ẩn, tất cả là một con người thần bí, hơn nữa hắn hình như có thể dựa vào trống rỗng sáng tạo ra cái gọi là đấu kỹ.
Lâm Khiếu Đường biết đấu kỹ kỳ thật là thứ của Minh Tây Đại Lục, trong Hiên Viên quốc hầu như không có, Kỳ Áo trước kia rất có thể là người của Minh Tây Đại Lục.
Nhưng mà mặc kệ người nầy rốt cuộc thần bí như thế nào, ở phương diện truyền thụ tài nghệ ngược lại là không chừa lực không tàng tư một chút nào, lưu lại bốn bản đấu kỹ đều là cao giai bí tịch mà chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu.(chỉ có thể may mắn mới gặp được chứ cầu mong tìm tòi thì không thể được)
A Mãnh nhận được là một quyển đấu kỹ tên là Cuồng Cương, thuộc về nhân giai cao cấp bí tịch, Lão Tam Tử nhận được là một quyển đấu kỹ gọi là Ảnh Thích, thuộc về tâm giai sơ cấp bí tịch, mà Tiểu Lan lại nhận được một quyển bí tịch tên là Phi Vũ, thuộc về tâm giai sơ cấp bí tịch.
Nói tiếp về bí tịch đấu kỹ, kỳ thật là chữ và hình ảnh đơn giản mà lâm thời viết ở trên mấy tấm da thú mà thôi, Lâm Khiếu Đường trước đó đã nếm qua sự ngon ngọt cho nên không có gì hoài nghi lực lượng của mấy chữ và hình vẽ được viết lên trên mấy tấm da thú này.
Đấu kỹ mà bản thân Lâm Khiếu Đường nhận được lại là một quyển bí tịch không rõ. Hoàn toàn không có chiêu thức, chỉ có tâm pháp, tên là ------ Đấu Luyện.
A Mãnh và Lão Tam Tử kỳ thật đều là người bình thường, bởi vì từ nhỏ gia đình nghèo, sau đó lại mất đi song thân, sự thua thiệt của bọn họ là không nhận qua khảo thí, tự nhiên cũng sẽ không có người dạy bọn họ, Lâm Khiếu Đường rất lo lắng bọn họ có đủ năng lực để luyện những thứ trên tay của bọn họ hay không.
Rất nhanh Lâm Khiếu Đường liền phát hiện sự lo lắng của mình là dư thừa, Kỳ Áo đã sớm suy nghĩ đến điểm này, bởi vậy ở trong đấu kỹ của bọn họ đều tự gia chú thêm tâm pháp trúc cơ, dùng cho giai đoạn trước tu luyện.
Sau khi cầm lấy đấu kỹ, Lão Tam Tử liền tu luyện giống như phát điên, hoàn toàn tiến vào một loại cảnh giới vong ngã, nếu không phải có cơ hội nhận được những bí tịch này, Lâm Khiếu Đường thật không biết tên này là một vũ si.
A Mãnh là đứa trẻ thành thật, nhưng hắn lại là trời sinh thần lực, mới mười lăm tuổi mà thôi đã cao hơn 1 mét 80, nặng hơn 90 kg, sức ăn kinh người, “Cuồng Cương” quả thực là vì A Mãnh mà có .