Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nương tử a ~ nàng nói cái gì thế. Mà nha đầu này gọi nàng là cái gì tiến tiến …..khó nghe quá trừng” Vừa nói mỗ nam nhân áo trắng con lấy một ngón tay day day bên lỗ tai.
Vũ Lạp Nhã lạnh mặt chỉ hận không thể chạy tới băm hắn ra thành từng khối. Nhưng giận bao nhiêu thì nụ cười trên mặt lại rạng rỡ bấy nhiêu.
Mỗ nam nhân kia nhận thấy khác thường vội tìm đường thối lui. Nơi hắn vừa đứng cắm hai cây ngân trâm (trâm bạc) có tẩm một loại độc thần kinh do nàng tự chế. Nơi cắm ngân trâm không lâu sau liền mất hết sự sống vì bị ăn mòn
“ Nha đầu, ngươi ra tay thật độc ác a” ngồi trên cây mỗ nam nhân nào oai oán nói.
“ Ta đâu có” Vũ Lạp Nhã vẫn cười rạng rỡ. Di chuyển thân thể, ngân trâm trên tay không ngừng bắn ra. Tuyệt đối nhắm vào những yếu điểm.
Mỗ nam nhân hơi chật vật tránh né. Một khắc sau liền xuất ra huyền khí màu chàm. Mà huyền khí cũng hắn là một thanh kiếm dài.
“ Hoạn Thiên, ngươi phải có chừng mực, nó là đệ tử ta” Lạc Mộng Ân cao giọng nhắc nhở.
“Nương tử a ~ nàng cứ yên tâm ta muốn xem thử nha đầu này có đáng làm đệ tử của nàng không đã ” Hoạn Thiên xoay xoay huyền khí màu chàm trong không trung ngọt ngào mà rắn chắc trả lời.
Lạc Mộng Ân nghe vậy hừ lạnh. Hướng chỗ Vũ Lạp Nhã mà tiến. Tới gần nàng nhìn Lạp Nhã nói “Con hãy tập trung linh lực vào cổ tay, giống như con tập trung vào một điểm để phóng những cây ngân trâm lúc nãy. Đợi đến lúc con cảm nhận được sức nóng ở cổ tay. Dùng suy nghĩ để phát động ra huyền khí. Hiểu không”
“ Dạ sư phụ” Vũ Lạp Nhã cười cười rồi cứ theo vậy mà làm hai mắt nhắm nghiền.
“ Nương tử a ~ nàng chỉ nha đầu kia làm gì” Hoạn Thiên một bên nhăn mặt nói. Hắn không vừa lòng, nha đầu kia hình như muốn dành nương tử với hắn.
“ Ngươi cứ đợi mà xem. Người mà ta nhìn trúng không phải dạng bình thường” Lạc Mộng Ân thần sắc bí ẩn cười cười nhìn chăm chăm Vũ Lạp Nhã đang luyện linh lực.
Nửa khắc sau, hai mắt đang nhắm nghiền mở ra. Lạc Mộng Ân đứng gần đó liền hỏi “ Nha đầu con thế nào rồi”
“Chắc thất bại rồi chứ gì. Nương tử a~ ta đã nói là .a……….” Hoạn Thiên đang định tuôn một tràn cảm thán thì nhận ra một vệt đỏ hướng mình đánh tới liền vận kinh công nhảy lên.
Từ trên cao nhìn xuống, Lạp Nhã thân hình nho nhỏ, trên tay cầm một cây trường tiên (roi dài) dài như một con trăn lớn màu đỏ tươi. So với thanh kiếm màu chàm trong tay hắn còn đẹp hơn vài phần.
Hoạn Thiên trong lòng một cỗ trấn động lớn. Là huyền khí cấp ba, là cấp ba. Nha đầu kia cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhi 9,10 tuổi làm sao lại là một khí sư cấp ba.
Vẫn đang trấn động không thôi thì bóng dáng màu đỏ kia lên tới. Sợi roi màu đỏ cứ như vậy mà níu lấy thân trường kiếm màu chàm. Hai bên cứ như vậy mà đôi co.
“ Nha đầu, ngươi trước kia đã từng luyện linh lực” Hoạn Thiên ánh mắt tràn đầy kinh hỉ (vui mừng) nhìn nàng. Xem ra lần này Nương tử đã bắt được bảo bối rồi.
“ Không có” Vũ Lạp Nhã một tay chế trụ trường tiên , thật tình trả lời. Nàng mới tới thế giới này có biết cái gì là linh lực đâu. Kí ức của chủ nhân khối thân thể này hình như cũng không có.
“ Nha đầu ngươi không phải là người. Ngươi nhất định là yêu nghiệt”