Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía đông Hải Lam thành hơn 30 dặm, trên một bờ biển với bãi cát vàng trải dài. Nơi này là địa điểm tốt nhất để quý tộc đế đô A Tư Mạn nghỉ hè. Mùa hè và mùa thu, nơi này thường kín người, hết chỗ. Ban ngày các quý tộc đến bơi lội trong biển hoặc hưởng thụ tắm nắng trên bờ cát. Ban đêm thì cử hành yến hội ở bờ cát, cuồng hoan cả đêm.
Bãi biển này cũng bởi vậy mà trở thành nơi giao lưu các hoạt động của xã hội thượng lưu ở Hải Lam thành. Tin tức nho nhỏ truyền bá, nơi này là chỗ tốt nhất để kiếm tình nhân của nam nữ quý tộc. Có thể đi vào nơi này đều là những người có địa vị cao, cho nên được mọi người gọi là bờ biển hoàng kim.
Sau giờ ngọ, trên bãi cát là một sự yên tĩnh. Rất nhiều cảnh vệ rải khắp bốn phía bãi cát. Cả hoàng kim bờ biển lúc này chỉ thuộc về hai người phụ nữ.
Nằm ở trên bãi cát nghe tiếng sóng biển vỗ về cùng tiếng chim kêu, cảm thụ được gió biển tươi mát, hưởng thụ sự ấm áp rực rỡ của buổi trưa, Lâm Mị cảm giác vô cùng dễ chịu và thích thú. Buồn bực phiền muộn trong mấy ngày nay dường như tan biến đi hết.
Nhìn bờ biển, hai bàn chân trần trắng như ngọc đi trên bờ cát, tinh nghịch lưu lại những chuỗi dấu chân, trên khuôn mặt của bạch y nữ tử cùng Lâm Mị hiện lên nụ cười động lòng người.
Nhìn nàng thể hiện ra bộ dáng tiểu cô nương ngây thơ, có ai có thể nghĩ tới trong lòng nàng lại có nhiều mưu lược như vậy? Nữ nhân cũng chỉ có thể rời xa chính trị mới có thể gọi là một nữ nhân chân chính.
Bạch y nữ tử đang cầm hai cái vỏ sò thật to đi tới bên cạnh Lâm Mị.
Đột nhiên nàng dừng chân, nhìn Lâm Mị đang nằm ở ghế, khẽ thở dài nói:
- Tỷ tỷ à, tỷ đẹp quá. Bộ dáng này của tỷ ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng phải động tâm.
Lâm Mị khoác một tấm lụa mỏng, không chỉ không che hết thân hình của nàng mà còn làm cho thân thể đầy đặn toát ra sức hấp dẫn mãnh liệt.
- Muội muội, muội đừng giễu cợt ta. Nếu muội gỡ khăn che mặt xuống, trong thiên hạ có mấy nam nhi có thể không động tâm vì muội đây chứ? Lúc đầu nếu muội gỡ khăn che mặt xuống trước mặt Lưu Vân, hắn chắc chắn chịu trói, về sau làm sao còn có cơ hội đánh bại đại quân của tỷ chứ?
Lâm Mị cười quyến rũ, ngồi dậy, bộ ngực đầy đặn làm mảnh lụa mỏng nâng lên.
- Kì thật lúc hắn nhảy xuống sông Trường Giang, ta chỉ biết là hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Bạch y nữ tử ngồi xuống bên cạnh Lâm Mị, đưa tay làm sạch vỏ sò, thấp giọng nói.
- A, tại sao vậy?
- Bởi vì khi ta là người đầu tiên đi lên vách núi đó, thấy trên mặt đất để lại mấy chữ, ta đã giận dữ xóa nó đi.
- Tên kia viết cái gì lại khiến cho muội tức giận vậy? Khó trách muội lại bảo ta phát hành một cái tin tức như vậy.
Lâm Mị tò mò hỏi.
- Cái này.
Bạch y nữ tử do dự.
- Nói đi. Tỷ tỷ cũng muốn nghe xem Chiến Ưng thần kỳ kia bị muội dồn cho tới bước đường cùng sẽ có cảm tưởng gì.
- Hắn viết: Nữ nhân đáng chết. Hôm nay ngươi bắt ta phải nhảy xuống sông, ngày khác ta cũng muốn làm cho ngươi lõa lồ tắm biển!
Mặc du trên mặt còn cái khăn che mặt nhưng Lâm Mị xác định khi bạch y nói xong hai chữ cuối cùng, khuôn mặt khẳng định đã sớm đỏ hồng lên rồi.
- Thật sự là nam nhân thú vị.
Lâm Mị nghe vậy cười nói.
- Muội khỏa thân tắm, hắn nói vậy không phải là để ý tới muội sao.
- Tỷ tỷ, lúc ấy ta giúp tỷ, tỷ lại giễu cợt ta.
Bạch y sẵng giọng nói.
- Được rồi, được rồi, ta không cười muội nữa.
Lâm Mị khó khăn lắm mới nén cười được, sau đó nói :
- Kì thật ta cảm thấy hắn thật sự rất giỏi. Trên thế gian hiếm có được nam tử như hắn.
- Nếu như hắn nghe được đánh giá của tỷ, nhất định sẽ rất vui. Hóa ra người động tâm chính là tỷ, nếu không làm sao có thể đánh giá địch nhân như thế chứ.
Bạch y bắt được cơ hội, bắt đầu phản kích.
- Nói bậy bạ gì đó! Hắn mặc dù là địch nhân nhưng quyền lực, chính trị, chiến tranh đối với ta mà nói chỉ là trò chơi giúp một nữ nhân nhàn rỗi giết thời gian thôi.
Lâm Mị nghiêm mặt nói.
- Đáng tiếc lần chơi này ta lại thua.
- Ta nghiên cứu tình hình chiến tranh mấy tháng gần đây cùng thế cục đại lục, kì thật Bố Lỗ Khắc tướng quân bại trận lần này cũng chưa hản là một chuyện xấu.
Bạch y nói.
- Vậy sao. Muội chê cười tỷ tỷ thua hay à?
- Tỷ tỷ, tỷ nếu lưu tâm sẽ phát hiện tất cả các chiến thuật của Lưu Vân đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Hắn nắm tương đối chuẩn xác đối với sự biến hóa của chiến trường. Tạm thời không nói đơn vị bộ đội ở trong La Mạn hành tỉnh có sức chống cự mạnh mẽ và chiến pháp linh hoạt. Một trận đánh ở Lí Tạp trấn của hắn đã làm cho nhiều người kinh ngạc. Lúc bắt đầu trận chiến, binh lính của hắn được trang bị cung tên mới đã chiếm thế chủ động, đánh một đòn phủ đầu làm cho Bố Lỗ Khắc cùng Lan Đốn tướng quân chú ý, dẫn đại quân bao vây. Hắn dẫn theo 1 vạn người phòng thủ trận địa, lợi dụng lực lượng ma đạo sư, ma khống sư giáng cho Hán Tư tướng quân một kích nặng nề, khiến cho Hán Tư phải cầu viện Bố Lỗ Khắc. Còn hắn đã sớm an bài thủ hạ tập kích người đưa tin, thành công tạo ra tin tình báo giả tạo khiến Bố Lỗ Khắc phái quân đội đi tiếp viện, đồng thời thăm dò được vị trí thống soái bộ. Cuối cùng phát động tập kích và thành công phá vòng vây thoát đi. Bất chấp sự thù địch, ta phải công nhận hắn bố cục của hắn tương đối hoàn mỹ.
- Còn vị công chúa Hỏa Vân đế quốc kia cũng biết nắm bắt thời cơ cuộc chiến, hơn nữa lại có dũng khí tráng sĩ chặt tay. Nàng không cứu viện Tây Đốn thành, toàn lực phát động công kích, thành công lợi dụng ý thức phản kháng của dân chúng trong La Mạn hành tỉnh, phát động dân chúng bạo loạn ở Phổ Lí Tắc Lợi thành. Trước đó cũng phái đơn vị bộ đội cắt đứt đường lui của Hán Tư. Cuối cùng đánh tan Tả lộ quân. Quyết định vứt bỏ Tây Đốn thành mặc dù mất lòng dân nhưng Lưu Vân kịp thời xuất hiện bù đắp cái khuyết điểm này. Có hai người đó tồn tại, Ước Sắt Phu sẽ rất đau đầu.
- Đúng vậy, Lưu Vân tài cao ngút trời, công chúa kia cũng rất giỏi. Phiền toái của Ước Sắt Phu hẳn là không ít. Trò chơi của ta cũng bởi vì hai người này mà trở nên thú vị hơn.
- Còn nữa, ta thu được tin tình báo cho thấy quân đội ở bên trong Tây Tư thường xuyên điều động, quân vụ đại thần Hi Lặc đã hoàn toàn nắm giữ triều chính, tương lai sợ rằng Tây Tư sẽ có biến động lớn.
- Càng náo nhiệt càng tốt.
Lâm Mị nói.
- Nhưng đối với tỷ mà nói, hiện tại thời cơ chưa tới.
- Ý của muội là ta lợi dụng lần thất bại này an tĩnh ngồi xuống làm khán giả xem trò chơi?
Bạch y gật đầu :
- Tuy nhiên cần phải tranh thủ kết thành liên minh với thú nhân, tương lai sẽ dễ ứng phó.
- Thú hoàng vẫn do dự không quyết, ta đã sai A Đạo Phu hứa cho hắn nhiều chỗ tốt, ta nghĩ lần này hắn sẽ đồng ý.
Khi mặt trời ngả về phía tây, hai nàng rời khỏi bờ biển hoàng kim. Thời gian ấm áp qua đi, Lâm Mị lại khôi phục bản sắc hoàng hậu. vừa mới vào cung đã nhận được tin tức không tốt.
- Bệ hạ, thú hoàng cự tuyệt liên minh với chúng ta.
- Chẳng lẽ ngươi không đem lời của ta truyền tới? A Tư Mạn đế quốc như thế nào lại suy bại đến mức ngay cả thú nhân cũng ở trước mặt ta dám kiêu ngạo như thế?
Lâm Mị nghe xong báo cáo của thừa tướng A Đạo Phu, phẫn nộ nói. Làm người đánh cờ, mất đi sự khống chế với quân cờ làm cho nàng tức giận.
- Bệ hạ bớt giận, là do thần hành sự bất lực.
A Đạo Phu thần sắc không đổi, trả lời.
- Thần đã cho thú hoàng thấy nếu không liên minh, A Tư Mạn sẽ không viện trợ nữa, nhưng thú hoàng tựa hồ tâm ý đã quyết, cũng không có khuất phục. Xem ra hắn đã quyết tâm không dính vào trận chiến này.
- Ha ha, tốt tốt, thú nhân thật là ngang ngạnh.
Lâm Mị hoàng hậu giận quá bèn cười to.
- Tuy nhiên biểu hiện của quân nhân A Tư Mạn cũng làm cho người ta xem thường. Thống lĩnh trăm vạn đại quân, thống soái thiên tài Bố Lỗ Khắc của Y Đặc gia tộc bị tiểu đội 100 người đánh lén, hiện đang nằm ở trên giường, sinh tử không rõ. Mấy vạn đại quân không có bắt được Lưu Vân, lại còn tặng cho hắn mỹ danh Hỏa Vân chiến thần. Cái thùng cơm Hán Tư này ngoài việc giết hại dân chúng thì không làm được gì cả.
Yên lặng nghe Lâm Mị hoàng hậu mắng các tướng lĩnh tiền tuyến xong, A Đạo Phu mới nói tiếp:
- Bệ hạ, lần này thất bại không phải do lỗi của Bố Lỗ Khắc tướng quân mà do chúng ta quyết sách sai lầm. Nếu không phải bệ hạ muốn ngồi mát ăn bát vàng thì trăm vạn đại quân đâu chỉ có đánh hạ hai hành tỉnh trong mấy tháng? Đại quân trì hoãn không tiến lên không chỉ làm ảnh hưởng đến tinh thần binh lính mà còn trở nên khinh địch, dẫn đến thât bại.
- Thừa tướng đại nhân, ngươi nói như vậy thì tất cả sai lầm đều do ta?
Lâm Mị nghe A Đạo Phu nói xong, bình tĩnh lại, thản nhiên hỏi.
Đi theo Lâm Mị trong thời gian dài, A Đạo Phu hiểu rõ vị hoàng hậu này hơn bất kì kẻ nào. Nàng mặc dù tức giận nhưng vẫn giữ được sự tỉnh táo, cho nên hắn mới dám nói thẳng như vậy.
- Bệ hạ, ta chỉ cho rằng nếu như lúc đầu chúng ta trực tiếp cho quân bắc thượng, cũng có thể trực tiếp tấn công Vân thành, thu thập thân vương Ước Sắt Phu. Như vậy mà nói thế cục có lẽ sẽ không giống như bây giờ.
A Đạo Phu thậm chí cho rằng quyết định của thú hoàng cũng bị ảnh hưởng bởi việc đại quân A Tư Mạn bị đánh lui.
- Thừa tướng đại nhân nói như vậy không đúng rồi. Ước Sắt Phu cùng hoàng đế Hỏa Vân đấu tranh giống như huynh đệ trong nhà đánh nhau. Nếu đột nhiên có ngoại nhân xông tới đoạt đồ vật này nọ, huynh đệ hai người khẳng định sẽ cùng chung tay tiêu diệt ngoại nhân. Mặt khác Hỏa Vân là một đế quốc có mấy trăm năm lịch sử, muốn hoàn toàn chinh phục sợ rằng cũng không phải một chuyện dễ. Hán Tư tướng quân áp chế ở La Mạn hành tỉnh, không phải càng tiêu diệt thì địch nhân càng nhiều sao?
Bạch y nữ tử đứng dậy, đi tới bên canh Lâm Mị hoàng hậu, vừa cười vừa nói.
- Ngay từ đầu mục đích của ta là chiếm lĩnh hai hành tỉnh, có được chỗ đặt chân, kìm chế binh lực Hỏa Vân đế quốc, đồng thời thể hiện cho Ước Sắt Phu thấy chúng ta tuân thủ ước định, để cho hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hoàng đế Hỏa Vân. Hắn muốn đoạt quyền nhưng sẽ không ngu ngốc đến mức làm bia đỡ đạn cho chúng ta. Hơn nữa ở phía sau Ước Sắt Phu còn có một lực lượng thần bí hỗ trợ hắn.
Lâm Mị thở dài nói.
- Tỷ tỷ không cần phiền lòng, lặng yên theo dõi kì biến đi. Tỷ có thể lợi dụng cơ hội này huấn luyện bộ đội.
Bạch y an ủi nói.
- Đúng. Việc huấn luyện bộ đội còn phải nhờ muội nhiều. Nếu không tương lai làm sao có thể đối phó được với tiểu tử Lưu Vân đó? Ta cũng không muốn muội bị hắn làm cho đến… …
- Tỷ tỷ, ta giúp ngươi.
Bạch y vội vàng cắt lời Lâm Mị.
- Tuy nhiên phản ứng của thú hoàng có chút kì quái, hắn muốn làm cái gì đây?
Lâm Mị tự nhủ.
- Thật ra ta muốn cho thú nhân cũng giống như các chủng tộc khác, có thể sinh tồn, phát triển quyền lợi ở đại lục này. Hiện tại ta đang trông mong đến ngày đó.
Ở trong một thôn trang của thú nhân, thú hoàng nhìn cánh đồng đang trồng đầy hoa màu, lại nhìn các thú nhân đang sửa sang lại kênh mương, mỉm cười nói với người thanh niên ở bên cạnh.
Thanh niên này là loại người làm cho người khác vừa liếc mắt nhìn đã có một ấn tượng sâu sắc. Ánh mắt của hắn trong suốt sáng ngời, toát ra sự chân thành. Khuôn mặt hắn sáng sủa, anh tuấn làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
- Bệ hạ, ta sẽ tận tâm trợ giúp thú nhân thoát khỏi khốn cảnh.
Thanh niên cung kính nói.
- Một năm nay ngươi đã trợ giúp thú nhân giải quyết nhiều vấn đề, cũng sắp thoát khỏi vận mệnh làm kẻ hy sinh cho A Tư Mạn đế quốc. Minh Lạc, cám ơn ngươi.
Thú hoàng nhìn Minh Lạc, chân thành nói.
Minh Lạc đến thú nhân đế quốc đã hơn một nãm, thấy cuộc sống thống khổ của các thú nhân, người thanh niên này chủ động cầu kiến thú hoàng, đưa ra một loạt đề nghị cải tiến cuộc sống thú nhân, được thú hoàng tôn làm khách quý. Trong hơn một năm này hắn đã dạy cho thú nhân các loại kỹ năng, truyền thụ cho thú nhân các kỹ thuật cùng tri thức mà đại lục cấm truyền cho thú nhân. Có cống hiến rất lớn với sự phát triển của thú nhân, lấy được tín nhiệm của thúa hoàng cùng sự tôn kính của các thú nhân. Hơn nữa hắn lại cự tuyệt mọi tặng phẩm của thú hoàng, đối với quyền thế cũng không có nửa phần hứng thú. Bởi vậy, vị thanh niên loài người tự xưng là đến từ Tây Tư được thú nhân yêu quý.
- Bệ hạ nói quá lời. Thú nhân trời sinh có lực chiến đấu cường đại, cho nên tất cả các quốc gia trên đại lục đều muốn nghĩ biện pháp áp chế thú nhân, cấm truyền các tri thức cũng kỹ thuật cho thú nhân. Minh Lạc cảm thấy như vậy không công bình, cũng hiểu biết một ít nên mới đi tới thú nhân đế quốc, đóng góp chút sức lực cho bệ hạ. Trong mắt của ta mọi chủng tộc đều có quyền lợi sinh tồn ngang hàng.
Minh Lạc bình tĩnh nói. Hắn ngẩng đầu nhìn các thú nhân đang cần cù lao động trên đồng ruộng, ánh mắt ấm áp trong suốt.
- Hiện tại A Tư Mạn thua ở trong tay Hỏa Vân. Mà Hỏa Vân lại bề bộn với nội đấu, Tây Tư cũng ẩn nhẫn không ra mặt, hoàn cảnh như vậy đối với thú nhân mà nói là một cơ hội hiếm có để phát triển. Lần trước ta đã không nghe đề nghị của ngươi, lần này ta quả quyết cự tuyệt yêu cầu kết minh của người A Tư Mạn.
- Bệ hạ, nếu như người muốn làm cho thú nhân mau chóng phát triển, người không ngại cùng Hỏa Vân đế quốc kết minh chứ? Hỏa Vân sau khi trải qua chiến tranh với A Tư Mạn và nội loạn trong nước, thực lực đã suy yếu rất nhiều, có lẽ đang cần đồng minh. Hơn nữa ta thấy nếu như lúc này có người ở phía sau đam một đao vào lưng Ước Sắt Phu, Hỏa Vân hoàng đế nhất định rất cao hứng.
- Đúng. Đề nghị này của ngươi không sai. Cùng Hỏa Vân kết minh, Tây Tư cùng A Tư Mạn cũng không dám vọng động, chúng ta có được thời gian phát triển. Trước đây nếu đi tìm HỎa Vân kết minh có lẽ chỉ thu được sự bẽ mặt, hiện tại có thẻ thành công. Nhưng mà quan viên dưới tay ta không có ai có thể làm được điều này!
Thú hoàng lộ vẻ khó xử.
- Nếu như bệ hạ thật sự có ý này, ta nguyện đi một chuyến tới Hỏa Vân đế quốc, tranh thủ đàm phán việc này.
- Tốt lắm, ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm đặc sứ cho ta, toàn quyền chủ trì việc đàm phán với Hỏa Vân. Nói cho Hỏa Vân hoàng đế biết, một khi ký kết minh ước, ta sẽ xuất binh trợ giúp hắn dẹp loạn.
Thú hoàng trịnh trọng nói.