Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời mùa đông, nhưng sau giờ ngọ đã sáng hẳn, ánh nắng ấm áp rực rỡ.
Lưu Vân ngẩng đầu, hai mắt khép hờ, hít vào một hơi thật sâu, dáng vẻ hưởng thụ, thỏa mãn.
- Ngươi đang làm cái gì?
Nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Lưu Vân, Hải Luân đi ở bên cạnh hắn không khỏi tò mò hỏi.
- Ta đang tận hưởng mùi vị của ánh mặt trời?
Lưu Vân mỉm cười nói.
- Tận hưởng mùi vị của ánh mặt trời?
Hải Luân có chút không tin.
Lưu Vân khẳng định gật đầu.
- Đúng vậy. Học theo cách của ta thì sẽ biết!
Hải Luân nhắm hai mắt lại.
- Bỏ cái khăn che mặt của ngươi ra đi. Đã ra khỏi thành rồi còn sợ tạo thành hỗn loạn sao?
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn mang thứ này sao?
Hải Luân khẽ thở dài, tháo khăn che mặt xuống.
Mặc dù nhắm mắt lại nhưng vừa ngẩng đầu lên, Hải Luân vẫn cảm nhận được một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mặt mình, trước mắt nhất thời biến thành một màng màu hồng.
- Hiện tại dùng tâm cảm thụ đi!
Dưới ánh mặt trời, thanh âm Lưu Vân đột nhiên đánh sâu vào trong lòng Hải Luân.
Nàng cảm giác lúc này giống như đột nhiên bị một người ôm chặt lấy, trên người tràn đầy sự ấm áp,cả người giống như muốn hòa tan ra.
Trong trái tim nàng vốn luôn đau khổ, dằn vặt vì những chuyện trước đây, nó luôn ẩn ở nới tối tăm nhất trong tâm linh nàng, lúc này đã không thể dấu diếm dưới ánh mặt trời, càng thể hiện ra một cách rõ ràng, sâu sắc.
Sự thống khổ làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Hải Luân trở nên tái nhợt. Nhưng nàng nhanh chóng cảm nhận được một thứ rất lạ. Khi hắc ám hoàn toàn bị ánh sáng thay thế, tâm tình của nàng không hề còn áp lực nữa.
- Hiện tại dùng sức hít một hơi thật sâu để cảm nhận xem ánh mặt trời có mùi vị gì?
Hải Luân nghe lời, dùng sức hít một hơi thật sâu trong không khí.
Một mùi thơm nồng đậm xông vào mũi nàng.
- Thật sự thơm quá!
Hải Luân kinh ngạc nói.
- Đúng vậy. Đó là mùi vị của ánh mặt trời.
Lưu Vân nói.
- Hiện tại mở mắt ra nhìn cảnh sắc trên bầu trời một chút đi.
Mở mắt ra là một bầu trời trong xanh, có vài đám mây trắng đang trôi lững lờ. Vài đám mây xanh đang nhẹ nhàng phiêu đãng trên bầu trời. Tất cả mọi thứ thật hài hòa, cấu tạo thành một bức tranh động lòng người.
- Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ phát hiện ra bầu trời lại đẹp như vậy!
Hải Luân ngây ngốc nhìn bầu trời, khẽ thở dài nói.
- Khi chúng ta đắm chìm trong chuyện trước kia, khi chúng ta không cách nào tự kiềm chế được sự thống khổ trong lòng mình thì thế giới quanh ta sẽ chỉ là một màu đen tối.
Lưu Vân cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
- Nhưng mà khi ngẩng đầu sẽ phát hiện bầu trời vẫn tươi đẹp như cũ, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như trước.
Hải Luân có chút thất thần.
- Nhưng mà mặt trời rồi sẽ phải khuất sau rặng núi.
Lưu Vân lắc đầu.
- Nhưng rồi mặt trời còn có thể mọc lên.
- Cám ơn ngươi!
Hải Luân cười khổ nói.
- Núi cao còn có núi cao hơn.
Lưu Vân nhìn về ngọn núi lớn ở phía xa, tự nhủ.
- Chỉ cần chúng ta không trói chặt hai chân mình lại, trên thế giới này không có gì ngăn cản được bước chân của chúng ta. Sự đau khổ có lúc giống như cái kén, nó có thể làm cho chúng ta không thể hít thở. Nhưng nếu có thể phá kén mà ra, chúng ta có thể hóa thân thành những con bướm bay lượn tự do trong không trung.
- Ta có lẽ sẽ biến thành bướm, còn ngươi khẳng định sẽ biến thành một con hùng Ưng.
Hải Luân mỉm cười nói. Ánh mắt nàng nhìn Lưu Vân tràn đầy sự thích thú, hân thưởng.
Ở phía xa xa trên mặt đất, một đám bụi bốc lên mù mịt, tiếng động cơ truyền đến ầm ĩ.
Mặt đất cũng run rẩy.
Nanh Sói đang di chuyển, dưới ánh mắt trời chiếu xuống, trên thân lóe lên quang mang lộng lẫy của kim loại.
Trong bụi mù, Nanh Sói đang xuất ra lưỡi dao sắc bén, thỉnh thoảng phản chiếu ánh mắt trời tạo nên quang mang chói mắt.
Lúc này Nanh Sói đang sử dụng trận trùy hình tiến hành công kích một bãi đất nhỏ.
Nhìn tràng cảnh trước mắt, Lưu Vân không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Cảm giác quen thuộc của chiến trường trong giây lát tràn về trong tim hắn.
- Ánh mắt của ngươi làm cho ta cảm thấy rất vui mừng.
Hải Luân khẽ cười.
- Cố gắng của ta cuối cùng cũng không uống phí!
- Rất giỏi sắp xếp!
Lưu Vân khen.
- Linh cảm về Nanh Sói ngươi có từ đâu?
- Ngươi còn nhớ lúc ở trong Tử Vong cốc ngươi đã cho ta một quyển sách không?
- Sách sao? Có nhiều sách lắm, ta không nhớ là quyển nào.
- Địa tinh cơi giới thuật.
Hải Luân đáp.
- Ta từng nói với ngươi ta có lẽ sẽ đem lại cho ngươi một sự vui mừng lẫn sợ hãi. Hiện tại ta đã thực hiện được lời hứa với ngươi.
- Địa tinh cơ giới thuật? trước đây loài người còn có thể thế tạo ra loại vũ khí như vậy sao?
Lưu Vân hoang mang hỏi.
Hải Luân lắc đầu.
- Trong sách ghi lại chỉ là một cái hình vẽ, không biết là tác phẩm của vị địa tinh thiên tài nào. Nhưng lúc đó khoa học kỹ thuật hạn chế cho nên các địa tinh không cách nào giải quyết được vấn đề động lực. Còn ta lợi dụng thành quả nghiên cứu ma pháp của Tư Thản Tinh đại lục để cho ma pháp sư sử dụng ma tinh thạch, thỏa mãn nhu cầu động lực của Nanh Sói.
- Hải Luân à. Ngươi biết không? Nanh Sói trong tương lai sẽ trở thành Chiến tranh chi vương.
Lưu Vân thở dài nói.
- Nanh Sói? Chiến tranh chi vương?
Hải Luân hoang mang nhìn hắn.
- Dưới Uy Ni thành, nó thậm chí ngay cả quân đội của Huyết thần giáo cũng không thể chống cự lại.
Lưu Vân nói.
- Tất cả vừa mới bắt đầu, không nên gấp gáp!
Trong lòng Hải Luân mặc dù tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không có hỏi nữa.
Nàng biết tới lúc thì Lưu Vân sẽ nói những suy nghĩ ở trong lòng hắn cho nàng biết.
- Trong sách còn có vũ khí khác không?
Lưu Vân hưng phấn hỏi.
Mặc dù vũ khí không phải là nhân tố quyết định chiến tranh nhưng mỗi một kiện vũ khí mới xuất hiện sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với chiến tranh.
- Đa số là dùng cho dân cơ giới. Có vài món khác, với khoa học kỹ thuật hiện tại của Lam Nguyệt đại lục không thể nào chế tạo. Có lẽ ở Tư Thản Tinh đại lục thì có thể làm được.
Hải Luân nhìn Lưu Vân, cười khổ nói.
- Đừng nhìn ta như vậy. Ta không phải là tên cuồng chiến tranh, cũng không phải là thương nhân buôn bán quân hỏa. Ta chỉ hy vọng có đủ lực lượng đánh bại tên Minh Lạc kia.
Lưu Vân hiểu được ánh mắt của Hải Luân, giả vẻ vô tội.
- Hãy tha thứ cho ta. Ta thật sự chán ghét mùi vị máu tanh của chiến tranh.
Hải Luân buồn bã nói.
Lưu Vân nghiêm mặt nói.
- Hải Luân. Chiến tranh là máu tanh, chấm dứt chiến tranh sẽ khiến cho rất nhiều người phải đổ máu. Từ khi ta trở thành quân nhân, ta hy vọng mình có thể chấm dứt chiến tranh, trở thành người bảo vệ hòa bình. Nhưng trên con đường này sẽ vẫn có nhiều người phải đổ máu hy sinh ở trên chiến trường. Đây là một quá trình lấy bạo chế bạo. Cho nên mùi máu tươi là không thể thiếu được.
- Ta chỉ lo lắng ngươi sẽ đam mê nó.
Hải Luân thở dài nói.
- Thật ra ta muốn có cuộc sống yên bình hơn tất cả mọi người. Ta chỉ muốn xây một căn phòng thật lớn ở bờ biển, mang theo Phi Lệ cùng Linh nhi chậm rãi bước trên bờ cát, ngồi ngắm mặt trời lặn xuống, cảm nhận sự ấm áp của gia đình. Mặc dù vẫn chưa có cơ hội thực hiện nhưng ta vẫn đang cố gắng phấn đấu.
- Được rồi. Ngươi có nắm chắc trong trận chiến 3 ngày sau?
- Có. Ta sẽ làm cho những ác ma này vĩnh viễn biến khỏi A Tư Mạn.
Lưu Vân tự tin nói.
- Ngươi chuẩn bị an bài Lang quân như thế nào?
- Ngươi dẫn Lang quân đảm nhiệm đội dự bị đi. Đến lúc thích hợp ta sẽ cho Nanh Sói gia nhập chiến đấu.
- Nghe nói Thủ thành tướng quân của Uy Ni thành dẫn binh lính của hắn hướng ngươi xin tham chiến. Ngươi đã đồng ý?
- Đúng vậy.
Không đợi Hải Luân hỏi tiếp, Lưu Vân đã nói ra quyết định của mình.
Sau khi Hải Luân nghe xong, khuôn mặt biến sắc.
- Đây chính là những người sống sờ sờ!
Lưu Vân nhún vai, tự giễu.
- Có lẽ trời sinh ta là một phần tử khủng bố!
Hải Luân cau mày nói.
- Cái gì mà phần tử khủng bố?
- Không đề cập tới vấn đề này nữa. Ta biết một khi đã quyết định làm ra điều này, có lẽ trên vai ta sẽ chịu sự chửi mắng, tương lai trong sử sách cũng sẽ miêu tả ta là một kẻ lãnh huyết, máu lạnh. Nhưng ta chỉ có làm như vậy mới có thể giúp được bọn họ!
Lưu Vân đột nhiên cảm giác được có lối suy nghĩ siêu cấp vượt thời đại đôi khí cũng là nguyên nhân của sự cô đơn, trống trải.
- Bọn họ một lòng muốn chết?
Hải Luân đột nhiên hỏi.
Lưu Vân gật đầu.
- Chờ khi ngươi nhìn thấy bọn họ, ngươi sẽ biết tại sao ta lại quyết định làm như vậy. Đây là những nam nhân đã mất đi dũng khí để sống, oanh oanh liệt liệt chết trận đối với bọn hắn mà nói có lẽ là chuyện tốt nhất. Ít nhất bọn họ còn có thể bảo vệ sự tôn nghiêm cùng vinh dự của một quân nhân!
- Cho nên ngươi tình nguyện mang tiếng xấu để tạo thành một đám anh hùng A Tư Mạn?
Hải Luân phát hiện nam nhân này đôi lúc thật sự vô cùng ngu ngốc.
- Không còn biện pháp nào. Chỉ có ta có thể hiểu được bọn họ.
Lưu Vân thở dài nói. Quân nhân hiểu rõ về quân nhân.
- Ta cũng có thể hiểu ngươi.
Hải Luân nói.
- Bởi vì ta biết chiến tranh không chỉ có hủy diệt thân thể mà còn hủy diệt tâm linh con người.
- Đúng vậy. Lý Tra Đức tướng quân cùng binh lính của hắn muốn bảo vệ Uy Ni thành cùng dân chúng trong thành. Cuối cùng lại phải vứt bỏ tòa thành, dưới sự bảo vệ của dân chúng rời đi. Sau khi giấc mộng trong lòng một người mất đi, tim của hắn cũng đã chết. Quân nhân Tự Do Thành mạnh mẽ ép ngươi rời đi, mặc kệ để 10 vạn dân chúng chết thảm, mặc kệ để tòa thành bị chiếm đóng, không phải là vì bảo vệ tinh thần tự do sao? Cho nên ta cảm giác được quốc gia của ngươi còn hy vọng. Bởi vì tự do chi hỏa (ngọn lửa tự do) vẫn đang cháy rừng rực.
- Gót sát của Khoa Tư Lâm đế quốc đã làm tan biến bao nhiêu hy vọng. Ta thật sự hy vọng ác ma kia có thể giống như ta, vĩnh viễn biến mất khỏi Tư Thản Tinh đại lục, như vậy cuộc sống của mọi người ở đại lục mới có thể sống tốt hơn một chút. Đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn bắt được liên lạc với Khoa Tư Lâm đế quốc.
- Hải Luân tiểu thư, ngươi cứ đau khổ như vậy thì tốt sao? Chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý một mỹ nhân u buồn càng làm cho người ta động tâm hơn sao?
Lưu Vân cười khổ nói.
- Ngươi chỉ thích ăn nói lung tung, không chịu nghiêm chỉnh chút nào.
Hải Luân gắt giọng. Trước mặt nam nhân này, khi nàng đau buồn cùng phiền não thì hắn lại đem nàng chọc cười. Loại cảm giác này làm cho nàng rất say mê.
- Ta nói thật đấy. Nếu để cho thủ hạ của ngươi nhìn thấy ta chảy nước miếng, bọn họ nhất định sẽ lấy thân phận sắc lang yêu cầu ta gia nhập Lang quân!
- Ta mặc kệ ngươi!
Hải Luân đi tới sân huấn luyện.
- Không có ý kiến gì về Nanh Sói chứ?
Lưu Vân nói.
- Ý kiến? Ừm, có một chút. Hãy cho phép ta giữ lại, sau khi đánh xong trận này chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu!
Hải Luân đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Lưu Vân.
- Đánh xong ngươi hẳn là phải lập tức quay về Phổ Lí Tắc Lợi thành chứ. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hành động của Huyết thần giáo gần đây có chút khác thường sao?
- Xem ra ở một vài vấn đề chúng ta có cách nhìn rất giống nhau.
Lưu Vân gật đầu.
- Kì thật từ lúc ta bắt đầu rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành, trái tim của ta vẫn không yên tâm. Huyết Khô Lâu xuất hiện đã nhắc nhở chúng ta lực lượng Huyết thần giáo không chỉ như những gì chúng ta đã thấy!
- Sau khi mấy chủng tộc một lần nữa tập hợp lại bên cạnh ngươi, Huyết thần giáo đương nhiên sẽ coi ngươi là cái họa lớn của bọn họ, sớm muộn gì cũng động thủ với ngươi. Trên chiến trường A Tư Mạn, bọn họ đã đem tới bộ đội cường đại như thế. Một khi bọn họ động thủ với ngươi, lực lượng này còn mạnh hơn. Cho nên ngươi cần phải sớm đề phòng.
Hải Luân lo lắng nói.
- Ta hiểu rõ điều này. Hiện tại Phổ Lí Tắc Lợi thành không chỉ có pháo đài Tây Đặc bảo vệ mà còn có trụ sở ở Đại Hành Sơn làm hậu thuẫn, tạm thời hẳn là không có vấn đề gì.
Lưu Vân đột nhiên nhớ tới Na Á suất lĩnh Hỏa Phượng quân đoàn đóng ở pháo đài Tây Đặc.
- Na Á. Có ngươi ở đó, ta hẳn yên tâm hơn.
Tám giờ tối, hội nghị tác chiến bên trong thành phủ chủ Á Đinh thành bắt đầu.
Các cấp sĩ quan chỉ huy của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội đã sớm tập hợp ở trong phòng hội nghị.
Khi Lưu Vân cùng Hải Luân đi vào phòng hội nghị, các sĩ quan đều đồng loạt đứng lên.
- Ngồi đi.
Lưu Vân gật đầu với các thuộc hạ của mình.
- Để ta giới thiệu với mọi người mấy vị chiến hữu đến từ đế quốc A Tư Mạn. VỊ này là thống soái Lang quân, Hải Luân tiểu thư. Mọi người hẳn là vẫn còn nhớ kỹ.
Hải Luân hướng mọi người gật đầu.
Ánh mắt của các sĩ quan Hắc Ưng Đặc chiến đại đội nhất thời tập trung trên người nàng. Nữ nhân này từng làm cho mình cùng đầu nhi phải nhảy sông. Bọn họ đương nhiên nhớ kỹ. Nhưng ở trong lòng bọn họ không phải là hận mà là kính nể!
Chỉ tiếc trên mặt Hải Luân che một tầng sa mỏng, khiến cho bọn họ không cách nào nhìn rõ dung nhan nàng.
- Kính lễ!
Nã Luân Đa đột nhiên ra lệnh.
Các sĩ quan đưa tay hướng Hải Luân hành quân lễ, biểu đạt kính ý của Hắc Ưng đối với nàng.
- Hai vị này là Lang quân phó thống lĩnh Nạp Tháp Lợi tướng quân và Mai Cách tướng quân.
Nạp Tháp Lợi và Mai Cách chỉ hướng mọi người gật đầu, rồi đem ánh mắt nhìn lên trần nhà. Bởi vì từng bại trong tay Hắc Ưng cho nên trong lòng bọn họ vẫn còn ấm ức. Lúc này vì có cơ hội tham gia chiến đấu, bọn họ bị ép hướng Lưu Vân cúi đầu nhưng trong nội tâm vãn không phục.
- Kiêu cái quái gì, kẻ bại tướng dưới tay ta.
Tử Văn Thành rất là bất mãn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thiết Liệt không khỏi đập cho hắn một cái.
- Có gì sẽ phân cao thấp trên chiến trường. Ngươi gấp cái gì?
- Vị này chính là Thủ thành tướng quân Lý Tra Đức của Uy Ni thành.
Chưa có người nào hạ lệnh, các sĩ quan không hẹn mà cùng đưa tay hành quân lễ với vị trung niên này.
Lý Tra Đức trịnh trọng đáp lễ lại, rồi nói.
- Có thể cùng các vị đi lên chiến trường chiến đấu là vinh hạnh của Lý Tra Đức!
Căn cứ theo mệnh lệnh của Lâm Mị hoàng hậu. Bọn họ sẽ phối hợp với Hắc Ưng Đặc chiến đại đội chiến đấu.
- Chúng ta bắt đầu họp!
Đợi mọi người ngồi xuống, Hách Đạt đứng dậy đi tới bản đồ trước tường.
- Đầu tiên để ta thông báo tình hình quân địch cho mọi người biết.
Hách Đạt vừa nói vừa cầm lấy một cây gậy gỗ.
- Địch quân ở ngay trước mặt ta. Sau Hải Lam chi biến, Huyết thần giáo từ bên trong lãnh thổ Tây Tư triệu tập gần 1 vạn Huyết Ma cùng Huyết Y sứ giả. Trong đó Huyết Y sứ giả có gần 2000 người. Huyết Ma ước chừng 8000. Trước mắt đây là lực lượng cực mạnh của tà giáo tại đại lục. Sau khi chiến dịch Uy Ni thành kết thúc, đơn vị quân đội này tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục xong lập tức tiến về phía bắc. Trước mắt địch quân đã vượt qua Á Na hành tỉnh, tiến vào khu vực nam bộ của Á Lạp Khắc hành tỉnh cùng Duy Nạp Đức hành tỉnh. Chúng muốn lao thẳng tới Á Đinh thành, bằng tốc độ nhanh nhất để hủy diệt hoàn toàn lực lượng phản kháng của A Tư Mạn. Căn cứ vào tốc độ hành quân của quân địch mà suy đoán thì quân đội Huyết thần giáo sẽ tới trước Á Đinh thành vào hoàng hôn của ba ngày sau. Ngoài ra trong trận đánh tại Uy Ni thành thì đơn vị quân đội này xuất hiện một loại quái vật mới được gọi là Huyết Khô Lâu. Số lượng có chừng 500. Sức tấn công và lực phòng ngự vượt xa Huyết Ma cùng Huyết Y sứ giả. Chúng ta cần phải cẩn thận bọn quái vật này. Báo cáo xong.
Sau khi Hách Đạt nói xong thì gỡ bản đồ trên tường xuống, đem một bức bản đồ khac đi tới treo lên, sau đó xoay người đi về vị trí của mình ngồi xuống.
Mọi người nhìn thấy dấu hiệu mũi tên màu lam trên bản đồ đang tiến tới một giải đất hẹp. Một đám mũi tên màu hồng không cùng phương hướng xuất phát đang hướng tới nghênh đón mũi tên màu lam.
- Đây là kế hoạch tác chiến của chúng ta.
Tiếp theo Nã Luân Đa đứng lên, đi tới trước bản đồ.
- Gần vạn Huyết Ma cùng Huyết Y sứ giả, hơn nữa lại có lực chiến đấu của loại quái vật mới, ta nghĩ không cần nói mọi người hẳn đã rõ. Chúng ta muốn lấy mấy ngàn người tiêu diệt luồng địch nhân này thì chỉ có thể dùng trí. Bởi vì Huyết thần giáo trong trận chiến này đang ở thế thượng phong, quân đội loài người rất khó ngăn cản. Những quái vật này không có trí tuệ cùng với những tên chỉ huy cuồng vọng, căn bản là không nghĩ tới phòng ngự cùng cảnh giới. Thắng lợi đã hoàn toàn nằm trong tầm tay, đó là suy nghĩ của bọn họ. Điều này cung cấp điều kiện có lợi để chúng ta tiến hành tập kích quân địch. Sau khi nghiên cứu bản đồ khu vực nam bộ từ Dư Nạp Đức hành tỉnh tới Á Đinh thành, đầu nhi lại dẫn người tiến hành điều tra khảo sát, nghiên cứu địa điểm tiến hành phục kích quân đội Huyết thần giáo. Địa điểm phục kích nằm ở dãy núi Cách Lan Đặc, cách phía nam Á Đinh thành hơn 50 dặm. Đây là dãy đồi núi hẹp, là con đường duy nhất để tiến tới Á Đinh thành. Lính trinh sát cho biết trước mắt lộ tuyến hành quân của Huyết thần giáo nhằm tới Á Đinh thành. Muốn tới Á Đinh thành tất nhiên phải đi qua nơi này.
- Trên bản đồ, màu đỏ đại biểu cho khu vực quân ta phục kích. Mũi tên dấu hiệu màu lam đại biểu cho quân đội Huyết thần giáo, mũi tên dấu hiệu màu đỏ đại biểu cho quân đội chúng ta. Trên này là những con số đai biểu cho các khu vực tác chiến khác nhau. Mục đích tác chiến của chúng ta là thông qua sự tác chiến của các khu vực, tiêu diệt toàn bộ đơn vị quân đội này của Huyết thần giáo ở dãy núi Cách Lan Đặc!
- Lòng tham không nhỏ. Nhưng không biết có nuốt trôi được không?
Nạp Tháp Lợi nhỏ giọng nói với Mai Cách. Bản thân hắn đã trải qua giao chiến với Huyết thần giáo. Sự sợ hãi đối với Huyết thần giáo ở trong trí nhớ vẫn còn như mới cho nên căn bản không tin kế hoạch tác chiến của Hắc Ưng có thể thành công.
- Đúng vậy….
Mai Cách đang muốn nói tiếp liền bị Hải Luân nghiêm khắc dùng ánh mắt ngăn lại.
- Tiếp theo mời đầu nhi hạ lệnh tác chiến!
Nã Luân Đa dường như cũng nghe thấy Nạp Tháp Lợi nói nhưng hắn chỉ mỉm cười, tiếp tục nói.
- Khu vực tác chiến thứ nhất, địa điểm phục kích ở phía trước. Khi quân địch tiến vào địa điểm phục kích, hai bên bất ngờ đánh ra. Khu vực tác chiến số hai là ma pháp công kích. Khu vực này đường rất hẹp, địa hình hai bên hiểm yếu, dễ thủ khó công, rất có lợi đối với bộ đội mai phục, dễ dàng phát huy uy lực ma pháp công kích. Khu vực tác chiến số ba là tiêu điểm ngắm bắn. Từ phía sau con đường này địa hình trống trải nhưng phối hợp sử dụng hỏa thương cùng với cung tên cũng có thể hoàn thành bao phủ chiến trường. Khu vực tác chiến thứ tư sẽ do Lạc Phu Tạo công kích. Đây là một mảnh đất trống trải, có thể chứa mấy nghìn người. Không thuận lợi cho mai phục nhưng thuận lợi cho quân ta phát động công kích phạm vi lớn. Khu vực tác chiến thứ năm là cận chiến. Đây sẽ là nơi chúng ta cùng quân đội tà giáo cứng đối cứng. Khu vực tác chiến thứ sáu là nơi dành cho đội đột kích dự bị, cũng là phòng tuyến cuối cùng của chúng ta. Một khi địch nhân đột phá đạo phòng tuyến này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Kế tiếp xin mời quân đoàn trưởng hạ lệnh chiến đấu!
Tất cả mọi người chăm chú lắng nghe, khẩn trương chờ đợi Lưu Vân phân phối nhiệm vụ tác chiến.
Lưu Vân chậm rãi đứng dậy.
- Nã Luân Đa!
- Có!
- Ta ra lệnh cho ngươi dẫn 300 người của Hỏa Hệ trung đội tiến vào khu vực tác chiến số 1. Mai phục hai bên đường, sau khi toàn bộ địch nhân tiến vào khu vực phục kích, lập tức phát động công kích. Sử dụng Lạc Phu Tạo phá hủy đường đi, chặn đường lui của địch. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì nhanh chóng chạy tới khu vực tác chiến số 2. Sau khi nhiệm vụ tác chiến hoàn thành tiếp tục đi tới khu vực tiếp theo, đuổi địch nhân chạy tới phía trước!
- Rõ!
- Tử Văn Thành, Thiết Liệt!
- Có!
- Ta ra lệnh cho ngươi dẫn 400 người của Lôi Hệ trung đội, 300 người của Thổ Hệ trung đội, 250 người của Quang Hệ trung đội đến mai phục ở khu vực tác chiến số 2. Sau khi khu vực tác chiến số 1 khai hỏa, Thổ Hệ trung đội sử dụng ma pháp thay đổi địa hình, phối hợp với khu vực tác chiến số 1 chặn đường lui của địch. Thành viên của Lôi Hệ trung đội dưới sự bảo vệ của Quang Hệ trung đội tiến hành tiêu diệt sĩ quan địch, phát động ma pháp công kích Huyết Khô lâu. Tập trung hỏa lực tiêu diệt cả đám!
- Rõ!
- Lai Ân!
- Có!
- Ngươi dẫn 300 người của Xạ Thủ doanh tiến vào khu vực tác chiến số ba, trọng điểm tiêu diệt thành viên chỉ huy của quân địch!
- Rõ!
Ánh mắt Hải Luân lẳng lặng, chăm chú nhìn Lưu Vân.
- Kinh Lôi!
- Có!
- Ngươi dẫn 300 người của Phong Hệ trung đội tiến vào mai phục ở khu vực tác chiến số 4. Sau khi địch nhân đã chịu khổ sở do chúng ta công kích liên tục, toàn bộ đội ngũ chắc chắn trở nên hỗn loạn, ta phỏng chừng bọn họ sẽ tiến hành tập kết ở chỗ này rồi mới tiếp tục đi tới. Một khi địch nhân hoàn thành tập kết, ngươi lập tức ra lệnh cho Phong Hệ đội viên bay lên không trung ném Lạc Phu Tạo về phía địch nhân.
- Lý Tra Đức tướng quân!
- Có!
Lý Tra Đức đứng lên, lớn tiếng đáp.
Ánh mắt Lưu Vân tập trung trên người hắn, trầm giọng hỏi.
- Đã quyết định rồi?
- Xin đại nhân hạ lệnh!
Lý Tra Đức quả quyết gật đầu.
Lưu Vân dứt khoát nói.
- Tốt! Ta lệnh cho ngươi dẫn 900 đội viên cảm tử theo Kinh Lôi tiến vào khu vực tác chiến số 4. Trong lúc địch nhân hoảng hốt chạy tán loạn, đưa những tên ma quỷ này vào địa ngục!
- Rõ!
- Dương Minh!
- Có!
- Ngươi dẫn 100 người của Hỏa Hệ trung đội tiến vào khu vực tác chiến số 6, mai phục ở bên đường. Một khi phát hiện địch nhân phá vòng vây lập tức đánh bọn chúng cho ta!
- Rõ!
- Khu vực tác chiến số 5 do ta dẫn 1000 người còn lại của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội mai phục!
- Hách Đạt. 3 ngày trước khi chiến đấu bắt đầu, ngươi dẫn 50 người làm nhiệm vụ cảnh giới cùng trinh sát, tùy thời báo cáo tình hình cho ta biết.
- Rõ!
- Còn chúng ta thì sao chứ?
Nạp Tháp Lợi cùng Mai Cách thấy Lưu Vân không có an bài nhiệm vụ cho Lang quân, nhất thời nóng nảy.
- Một người quân nhân, tại bất cứ thời điểm nào cũng phải bảo trì tỉnh táo.
Lưu Vân nhìn hai người mỉm cười nói.
- Hai vị tướng quân không nên vội vàng.
Nói xong Lưu Vân nhìn Hải Luân nói.
- Hải Luân tiểu thư, ngươi dẫn Nanh Sói bộ đội đảm nhiệm đội quân dự bị, bố trí phòng tuyến ở phía sau Dương Minh, chờ mệnh lệnh của ta.
Hải Luân nghe vậy bèn đứng dậy, giống như các sĩ quan Hắc Ưng, âm thanh trong trẻo vang lên.
- Rõ!
- Dự bị đội? Thống lĩnh đại nhân, như vậy chúng ta không có cách nào tham gia chiến đấu sao?
Nạp Tháp Lợi hoang mang hỏi Hải Luân.
- Đối với một người chỉ huy chiến trường mà nói, dự bị đội chính là thanh đao sắc bén nhất trong tay hắn. Thanh đao này sẽ ở lúc bất ngờ nhất, hung hăng đâm vào trong ngực địch nhân! Từ ý nào đó mà nói dự bị đội chính là lực lượng quyết định thắng bại cuối cùng của chiến trường! Nhị vị tướng quân rõ rồi chứ?
Lưu Vân giải thích.
Đương nhiên hắn không trông cậy vào hai cái tên tứ chi phát triển này hiểu được ý của mình. Hơn nữa hắn vốn đang lừa dối. Trong kế hoạch tác chiến của hắn, Nanh Sói sẽ không có cơ hội tiến vào chiến trường. Hắn muốn bảo tồn thực lực của Nanh Sói, muốn dưới sự trợ giúp của Hải Luân, bọn họ sẽ cải tạo Nanh Sói thật sự trở thành Chiến tranh chi vương.
Sau khi tất cả mọi người tiếp nhận mệnh lệnh, Lưu Vân tiếp tục nói.
- Ngoại trừ khu vực tác chiến thứ nhất, các khu vực tác chiên còn lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ tác chiến của mình lập tức nhanh chóng chạy tới khu vực tác chiến số 5. Ngày mai các khu vực tác chiến tiến hành luyện tập để quen thuộc đại hình. Trước hoàng hôn ngày mốt tất cả bộ đội phải tiến vào khu vực tác chiến đã được chỉ định để mai phục, hoàn thành công sự cùng ngụy trang, chờ đợi chiến đấu diễn ra.
- Rõ!
Mọi người cùng đáp.
- Các vị, đây là lần đầu tiên sau khi Hắc Ưng Đặc chiến đại đội mở rộng toàn bộ thành viên đều tham gia chiến đấu, là lần đầu tiên liên thủ giữa Hỏa Vân đế quốc cùng A Tư Mạn đế quốc, cũng là lần đâu tiên bộ đội tinh nhuệ nhất của loài người cùng quân đội tà giáo cứng đối cứng. Là chúng ta lên thiên đường hay ma quỷ tiến vào địa ngục, toàn bộ xem biểu hiện của mọi người!
- Hắc Ưng tất thắng! Loài người tất thắng!
Các sĩ quan hô to.
__