Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trong pháo đài Tây Đặc, đám quan binh Tam Sư đang vội vàng đem các xe vật tư vận chuyển tới nơi dừng chân của Hỏa Phượng quân đoàn.
- Thật là hâm mộ. Lúc nào chúng ta mới có thể mặc vào những chiến giáp như vậy chứ?
Mấy binh lính đang đẩy xe tán gẫu với nhau. Một người trong số đó cảm thán.
- Ngươi nỗ lực một chút, tranh thủ tiến vào Hỏa Thương đội đi!
Người bên cạnh hắn cười trả lời.
- Một trung đoàn có 5000 người mà chỉ có mấy trăm người có thể được tuyển vào. Thật là khó! Ta đã bị loại mấy lần rồi!
- Vậy thì ngươi cố gắng tiến vào Hắc Ưng Đặc chiến đại đội đi? Hai tháng sau lại có một lần luận võ toàn sư đoàn đấy!
- Không thèm chơi. Chỉ có hơn 10 ngạch danh mà có tới vạn người nhìn chằm chằm vào.
- Vậy thì ngươi ngoan ngoãn mà đẩy xe đi!
- Hiện tại ta chỉ là một tân binh, có lẽ không có cơ hội. Nhưng sẽ có một ngày ta sẽ thực hiện được giấc mộng của mình!
Trong mắt binh lính trẻ tuổi lóe lên quang mang động lòng người, dường như hắn thấy được tương lai mình đang mặc Hắc Ưng chiến giáp, cầm hỏa thương trong tay.
Sau khi hỏa thương cùng Hắc Ưng chiến giáp được đưa vào sản xuất thì đơn vị được trang bị đầu tiên là Hắc Ưng Đặc chiến đại đội, sau đó là Hắc Ưng kỵ binh sư và cuối cùng là lựa chọn một số binh lính từ Nhất sư, Nhị sư và Tam sư để trang bị. Sau khi Lưu Vân cùng Á Lịch Sơn Đại và Long Vân thương lượng thì đã đưa ra quyết định như vậy.
- Lực chiến đấu quyết định sự đãi ngộ!
Lưu Vân nói như vậy với ba sư trưởng bộ binh.
Binh lính giỏi cần được trang bị đao sắc bén. Trụ sở sản xuất ở Đại hành sơn không thể thỏa mãn nhu cầu của cả quân đoàn do đó quyết định này không chỉ làm cho ba sư trưởng chỉ đành chấp nhận mà còn giống như một chậu nước lạnh làm cho bọn họ đang tự thỏa mãn với bản thân phải giật mình tỉnh lại. Để cho bọn họ thấy được sự chênh lệch giữa bộ đội của mình cùng bộ đội của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội và Hắc Ưng Kỵ binh sư.
Nhưng từ đó, trong lòng Hán Nặc, Tra Lý cùng Mạc Qua lại cảm thấy uất nghẹn, giận dữ, luồng lửa giận này nhanh chóng làn tràn trong bộ đội của bọn họ. Bất luận là tướng quân hay là binh lính đều bắt đầu điên cuồng luyện tập. Mặc dù Hắc Ưng quân đoàn nổi danh trên đại lục nhưng thanh danh này là do Hắc Ưng Đặc chiến đại đội cùng Hắc Ưng kỵ binh sư dành được. Bọn họ chờ mong mình cũng có thể viết lên một trang huy hoàng mới lên quân kỳ.
Mà đối với binh lính bộ binh sư mà nói, khát vọng lớn nhất của bọn họ là được mặc vào bộ Hắc Ưng chiến giáp, trong tay cầm hỏa thương. Nhưng để đạt được khát vọng này bọn họ chỉ có hai con đường, một là trong thời gian ngắn ngủi sau khi hỏa thương được tung ra thì chịu khó huấn luyện thích ứng để trở thành một thành viên của Hỏa thương đội. Hai là trong kỳ luận võ của toàn bộ sư đoàn lấy được 3 vị trí đầu tiên, trở thành đội viên dự bị của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội. Hai con đường này mặc dù khó hơn lên trời đối với binh lính bình thường nhưng luôn có người có may mắn mà đạt được do đó các kích thích các binh lính bước lên con đường này.
- La Kiệt tướng quân, ngươi kiểm kê số lượng đi!
Sau khi xe vật tư cuối cùng được chuyển vào, Mạc Qua nói với La Kiệt ở bên cạnh.
Từ sau khi công chúa ngã bệnh, tất cả mọi thủ tục lớn nhỏ của Hỏa Phượng quân đoàn đều do La Kiệt tướng quân phụ trách.
La Kiệt lạnh lùng lắc đầu nói.
- Không cần!
Mạc Qua cảm giác có chút buồn bực, xấu hổ cười cười.
- Vậy ký cho ta một chữ để ta còn bàn giao lại cho Long phó quân đoàn trưởng.
Một gã binh lính bên cạnh đưa một danh sách tới trước người La Kiệt.
La Kiệt không có đưa tay nhận lấy, thậm chí ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm.
Ý của La Kiệt là chúng ta tin tưởng ngươi!
Ngải Phù Ny mỉm cười, tiếp nhận cuốn danh sách.
- Tốt lắm, hoàn thành đúng tiêu chuẩn. Công dụng của chiến giáp này giống như Hắc Ưng chiến giáp, là đầu nhi cố ý giao cho Long phó quân đoàn trưởng vì Hỏa Phượng quân đoàn mà gấp rút chế tạo. Các ngươi nhanh chóng để binh lính làm quen đi.
Mạc Qua giao hàng mà trong lòng như nhỏ máu.
- Đa tạ Mạc Qua tướng quân!
Ngải Phù Ny gật đầu nói.
- Xong việc rồi ta xin phép cáo từ. Thay ta chuyển lời hỏi thăm công chúa điện hạ. Chúc nàng sớm ngày bình phục!
Mạc Qua hướng về phía Ngải Phù Ny hành lễ rồi lạnh lùng xoay người rời đi.
- Tướng quân đi thong thả!
Ngải Phù Ny nói xong xoay người hung hăng nhìn chằm chằm La Kiệt.
- Tại sao ngươi lại xử sự như vậy?
- Ta nhìn hắn không thuận mắt!
La Kiệt buồn bực nói.
- Người ta tới tặng trang bị chứ đâu có nợ ngươi cái gì! Ngươi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Hỏa Phượng quân đoàn và Hắc Ưng quân đoàn!
Ngải Phù Ny thở dài nói.
- Ta cũng không muốn vậy!
La Kiệt khẽ thở dài.
- Chỉ là nghĩ đến nha đầu Na Á bị hắn làm cho khổ sở như vậy, ta không khống chế được cảm xúc của mình.
- Nha đầu kia làm gì cũng đều lo lắng cho hắn, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Chúng ta không giúp gì được trong chuyện của nàng, cũng đừng làm cho nàng thêm loạn.
Nhớ tới Na Á, trong lòng Ngải Phù Ny cũng rất khó chịu.
- Được rồi. Ta đi tổ chức người phân phát trang bị, sau đó đi xem tình hình huấn luyện hỏa thương, ngươi mau trở về chiếu cố tiểu nữ tử kia đi! Lúc này không có chiến sự gì nên Na Á lại muốn dò xét pháo đài, ta thật sự lo lắng cho thân thể của nàng!
- Công chúa, người nên trở về phòng nghỉ ngơi đi! Bên ngoài lạnh như vậy, cẩn thận kẻo ốm!
Linh Lung đem tới một chiếc áo khoác, khoác lên người Na Á rồi nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Ngươi như thế nào lại chạy tới nơi này?
Nhìn trạm gác trước mắt một cách xuất thần hồi lâu, Na Á thu hồi ánh mắt xoay người cười nói.
- Cơ thể của ta lại kém vậy sao?
- Nhưng mà hiện tại thật thể của ngươi rất suy yếu, làm sao có thể so sánh với lúc bình thường?
Linh Lung oán giận nói.
- Được rồi, được rồi, cũng nhanh chóng xem xong thôi.
Na Á cười khổ nói.
- Công chúa, tại sao nơi này có nhiều trạm gác như vậy?
Linh Lung không hiểu hỏi.
- Đây là hệ thống phòng ngự lớp giữa của cả pháo đài. Ngoại trừ có tác dụng giám sát, thông qua địa đạo còn có thể vận chuyển binh lính ở trong pháo đài tới chiến trường một cách nhanh nhất, đột nhiên phát động công kích địch nhân.
Na Á giải thích.
- Trực tiếp để binh lính từ trong pháo đài phóng ra không phải nhanh hơn sao?
- Ngươi nghĩ rất đơn giản.
Na Á cười nói, rồi chỉ các trạm canh gác xung quanh pháo đài cùng giải đất trống.
- Mảnh đất trống đó là để các ma pháp sư của ta công kích. Nếu như từ pháo đài xuất binh, địch ta lẫn lộn, rất dễ làm bị thương người một nhà.
- Nếu như địch nhân đang bị ma pháp sư công kích, đột nhiên từ phía sau lại nhảy ra nhiều binh lính, bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh hai mặt thụ địch, tất nhiên quân tâm sẽ tan rã!
Linh Lung tựa hồ cũng hiểu được tác dụng của trạm canh gác.
- Ngươi biết không? Pháo đài Tây Đặc là phòng ngự công sự vĩ đại nhất mà ta từng gặp!
Na Á thở dài nói.
- Đối với quân đội loài người mà nói đó là một pháo đài không thể phá được.
Linh Lung nghe vậy bật cười nói.
- Công chúa, đó có phải là trong mắt tình nhân có Tây Thi?
- Tình nhân? Ta được coi là tình nhân của hắn sao?
Ánh mắt Na Á cô đơn, nhìn về nơi xa xăm.
Linh Lung đang nói đùa nhưng không làm nàng vui mà ngược lại khơi lên tâm sự của nàng.
- Công chúa…
- Đừng nói nữa.
Linh Lung dường như muốn nói cái gì nhưng bị Na Á cắt ngang.
- Bẫy rập, lôi khu, trạm gác, giải đất ma pháp, tất cả…hắn lại có thể đem rất nhiều thứ không có khả năng đều biến thành sự thật.
Na Á chậm rãi nói.
- Linh Lung, sau khi ta gặp qua tất cả, ta mới biết được cho tới tận bây giờ ta cũng không có hiểu hết về hắn.
- Công chúa à, thật ra có ai có thể hiễu rõ tất cả những gì hắn đã làm đây?
Linh Lung ôn nhu nói.
- Đây cũng không phải do ngươi sai. Hiện tại chậm rãi đi giải thích không được sao?
- Nếu như ta không tự cho mình là rất cao quý, có lẽ cũng không đi tới bước này!
Na Á nhìn pháo đài thật lớn ở phía xa, thở dài nói.
- Cần phải trở về rồi công chúa. Tiểu tử kia không thấy ngươi nên lại vừa khóc!
- Ừ.
- Buổi sáng sớm ở dãy núi Cách Lan Đặc.
Hải Luân cùng Lưu Vân sóng vai đứng trên một bãi đất cao trong khu vực công kích số 5.
Phía dưới bãi đất là sở chỉ huy của Lưu Vân.
- Phong cảnh nơi này thật đẹp!
Trên chiến trường yên tĩnh không nhìn thấy một bóng người, dãy núi Cách Lan Đặc yên tĩnh, đẹp lộng lẫy như một hồi ức.
- Đáng tiếc mấy giờ sau ta phải biến nơi này thành chiến trường giết chóc!
- Ngươi chỉ sử dụng một phương thức khác để kéo dài vẻ đẹp của nó. Ta nghĩ sau khi trận chiến này trôi qua, mỹ danh của dãy núi Cách Lan Đặc chắc chắn sẽ truyền khắp cả đại lục!
Tiếp xúc gần gũi với Hắc Ưng Đặc chiến đại đội suốt 02 ngày qua làm cho Hải Luân rất ấn tượng với chi quân đội này, cũng làm cho nàng tràn ngập niềm tin chiến thắng.
- Chiến đấu còn chưa có bắt đầu, sao ngươi lại tự tin thế?
Lưu Vân cười nói.
Hải Luân khinh thường liếc mắt nhìn Lưu Vân.
- Đương nhiên. Một đám quái vật không có suy nghĩ đụng phải một đám quái vật có trí có mưu, thắng bại không cần đoán cũng biết trước được!
Lưu Vân ngạc nhiên cười.
- Như vậy ta đây chẳng phải trở thành quái vật lớn nhất sao?
Hải Luân cười một cái làm cho Lưu Vân thần hồn điên đảo.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Khi ta dẫn Nanh Sói tới đây thì không nhìn thấy một bóng người. Ta còn tưởng ngươi mang Hắc Ưng Đặc chiến đại đội chạy đi đâu mất rồi chứ! May mà ngươi từ trong động bò ra!
- Hắc hắc. Nếu như bị đánh bại, ta khẳng định chạy trốn còn nhanh hơn tất cả mọi người!
Lưu Vân cười nói.
- Đương nhiên lúc chạy trốn ta sẽ dẫn theo ngươi.
- Đúng. Đúng. Đây là chỗ hơn người của ngươi.
Hải Luân che miệng cười nói.
- Minh Lạc không làm được những chuyện như vậy.
- Ta cam đoan những người trong tay ta tuyệt đối còn chạy nhanh hơn so với ta. Chúng ta đều là những chuyên gia chạy trốn, cũng không có phong độ quý tộc như Minh Lạc đại nhân!
Lưu Vân có chút buồn bực. Hắn không rõ Hải Luân đang khích lệ hắn hay là châm biếm hắn. Nhưng nghe nàng nhắc tới Minh Lạc, trong lòng hắn không khỏi tức giận.
- Ngươi đang nghĩ cái gì thế?
Thấy sắc mặt Lưu Vân không tốt, Hải Luân vội vàng giải thích.
- Ta nghĩ cho dù đối thủ của ngươi đánh bại ngươi nhưng nếu ngươi còn sống thoát đi, ngươi sẽ trở thành cơn ác mộng lớn nhất của bọn họ!
Lưu Vân nghiêm mặt nói:
- Binh vô thường thế, Thủy vô thường hình (đại ý thắng thua là chuyện thường của nhà binh). Thế gian không có Thường Thắng tướng quân. Ta chỉ làm tốt mọi chuẩn bị để có thể đánh bại đối thủ. Nói cách khác, lúc nào ta cũng chuẩn bị mang theo binh lính của mình chạy trốn. Nhưng nếu phía sau có người cần ta bảo vệ, nếu địch nhân muốn tới thì chỉ có thể bước qua thi thể của ta! Giống như trận chiến ngày hôm nay!
- Ta tin tưởng.
Hải Luân gật đầu, đột nhiên nhìn Lưu Vân nói.
- Mới vừa rồi ngươi tức giận? Có thể nói cho ta biết nguyên nhân tại sao không?
- Ta phải thừa nhận Minh Lạc rất ưu tú, hơn nữa lại biết mang tới niềm vui cho nữ nhân!
Nhớ tới biểu hiện của Minh Lạc tại yến hội sinh nhật Hoa Phi Lệ, Lưu Vân không khỏi thở dài nói. Nếu như không phải tình cảm của Hoa Phi Lệ đối với hắn rất sâu đậm, nếu như không phải trước đó hắn đã nghĩ ra môt chiêu rất hay thì có lẽ hắn đã là kẻ thất bại trong tình trường.
- Nam nhân này đang ghen tị!
Hải Luân đột nhiên hiểu được điều này, trong lòng không khỏi bối rối. Khuôn mặt sau tấm sa mỏng không khỏi đỏ lên.
- Ngươi biết không, từ lúc hắn bắt đầu coi ngươi là đối thủ, ta vẫn hy vọng ngươi có thể thắng hắn!
Hải Luân nhẹ nhàng đá đá một khối đất dưới chân, thấp giọng nói.
- Hắc hắc, không nên nóng vội. Diệt xong bọn hỗn tạp Huyết thần giáo này ta sẽ chậm rãi bồi tiếp hắn chơi đùa!
Có mỹ nhân ở bên cạnh, Lưu Vân không khỏi sĩ gái.
- Được rồi. Không phải ngươi đem thủ hạ vùi trong đất sao? Sao ta không nhìn thấy một người nào cả?
Hải Luân vội chuyển đề tài.
- Đúng vậy. Khi còn bé, mụ mụ nói cho ta biết lúc mùa xuân tới, đem lão bà vùi vào trong đất, tới mùa thu có thể thu hoạch rất nhiều lão bà cho nên ta đem toàn bộ bọn họ vùi vào trong đất.
Hải Luân nhìn nam nhân trước mắt, thật sự không còn gì để nói.
- Nhưng mà người giống như ngươi sẽ không vùi vào trong đó được.
Lưu Vân nhìn Hải Luân, chậm rãi nói.
- Nếu không thiên hạ sẽ đại loạn!
- Ngươi nói năng nghiêm chỉnh có được không?
Hải Luân xấu hổ nói. Đương nhiên trong lòng nàng còn có sự vui sướng. Bởi vì không có một người phụ nữ nào lại cảm thấy tức giận khi có nam nhân khen nàng xinh đẹp.
- Giả giả thật thậ, nấp ở dưới đất. Bọn họ lợi dụng công sự cùng hoàn cảnh chiến trường ngụy trang ẩn nấp. Hiện tại bọn họ giống như những thợ săn trong rừng rậm, yên tĩnh chờ đợi con mồi của mình xuất hiện.
Lưu Vân cười nói.
- Từ hôm qua bọn họ đã mai phục cẩn thận rồi?
- Đúng vậy. Sau khi quen thuộc địa hình, bọn họ đều tiến vào khu vực tác chiến, tiến hành xây dựng công sự cùng ngụy trang. Sau đó chờ đợi chiến đấu diễn ra.
- Đã một ngày một đêm?
- Khi Hắc Ưng Đặc chiến đại đội huấn luyện, ta yêu cầu ba ngày ba đêm đối với các đội viên. Mặc dù bị côn trùng cắn cũng phải bất động. Một ngày một đêm không tính là gì!
Hải Luân thở dài nói:
- Thật khó tưởng tượng ngươi làm thế nào để tạo ra một chi quân đội đáng sợ như vậy!
- Thật ra ta chỉ dạy cho bọn họ làm như thế nào để còn sống sót trở về từ chiến trướng.
Lưu Vân nhún vai.
Thơi gian cứ dần trôi.
Nã Luân Đa nằm ngửa mặt nhìn lên trời, trong miệng ngậm một ống trúc nhỏ, khẽ ít vào một hơi thật sâu.
Bún đất bám trên mặt bị ánh mắt trời làm khô ráo không ngừng nhắc nhở hắn chiến đấu sắp tới gần.
Tâm tình Nã Luân Đa càng trở nên bình tĩnh.
Hắn rất thích hưởng thụ loại cuộc sống tràn đầy nguy hiểm này. Hắn thích lúc tử thần đi lướt qua bên người, dùng ánh mắt cười nhạo nhìn nó.
Trong không khí truyền đến mùi máu. Mặt đất nhẹ nhàng run rẩy.
- Thật sự là một đám hôi thối giống y như tên gọi của chúng! Đến đây đi. Để cho chúng ta tạo nên một thần thoại mới của Hắc Ưng!
Nã Luân Đa nhẹ nhàng rung rung sợi dây trong tay, hạ lệnh cảnh giới cho toàn bộ mọi người.
Trong khu vực tác chiến này chôn rất nhiều cây gậy trúc, lại có những sợi dây thật nhỏ nối lại với nhau. Trong tay mỗi người đều có một sợi, số lần rung rung của sợi dây thể hiện những mệnh lệnh khác nhau.
Nã Luân Đa ra lệnh, thông qua sợi dây truyền đạt mệnh lệnh tới các chỉ huy tiểu tổ hành động. Sau đó lại thông qua bọn họ nhắn nhủ tin tức tới các đội viên.
Hoàng Y thần sử lẳng lặng đứng ở phía trước dãy núi Cách Lan Đặc, đợi tin tức thám tử mang về.
Trận đánh ở Uy Ni thành đã cho hắn một bài học, làm cho hắn vô cùng cẩn thận suốt dọc đường đi. Cho tới nay hắn đều cảm giác quân đội loài người giống như một khối đậu hũ, tiện vay nhẹ nhàng đập cho một cái là sẽ tan vỡ. Nhưng tại Uy Ni thành, một khối đậu hũ như vậy thiếu chút nữa làm cho rơi rụng. Hắn có thể không để ý tới thương vong của Huyết Ma cùng Huyết Y nhưng tổn thất gần 100 Huyết Khô Lâu lại làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
Nanh Sói nổ mạnh với uy lực kinh người không chỉ làm Huyết Khô Lâu bị thương nặng mà còn làm cho hắn hiểu được một việc: Quân đội loài người cũng không có yếu ớt như hắn nghĩ. Ít nhất xuất hiện ở trước mắt hắn là những quân quân sôi sục ý chí phản kháng và dũng khí đồng quy vu tận với địch.
- Báo cáo thần sử đại nhân, không phát hiện quân đội A Tư Mạn ở phía trước.
Mười mấy tên Huyết Y sứ giả từ dãy núi Cách Lan Đặc chạy ra, đi tới trước mặt Hoàng Y thần sử báo cáo.
- Các ngươi đã tìm kiếm cẩn thận?
Hoàng Y thần sử hỏi.
- Đã cẩn thận tìm qua, không phát hiện một bóng người!
- Tốt.
Hoàng Y thần sử hài lòng gật đầu.
- Truyền lệnh xuống, tiếp tục đi tới, tiến về phía Á Đinh thành!
Hoàng Y thần sử nói với quan quân bên cạnh hắn.
Lúc này cửa địa ngục đang được mở ra, vô số ác ma rít gào nhằm về phía dãy núi Cách Lan Đặc.
Nơi chúng đi qua, máu tươi nhanh chóng thấm xuống đất, biến thành một màu hồng.
Ánh mặt trời biến mất, mặt trời dường như cũng không muốn nhìn thấy thân thể ghê tởm của bọn chúng nên trốn vào đám may. Dãy núi Cách Lan Đặc vốn xinh đẹp đột nhiên bị hơi thở tử vong bao phủ, trở nên tiêu điều, hoang vu.
Hoàng Y thần sử cười.
Lúc lưỡi hái tử thần điên cuồng huy động, sinh mạng con người trở nên rất nhỏ bé. Lúc cả mặt đất bị máu tươi bao phủ, Huyết Thần binh quang sẽ thẩm thấu tới từng góc trên đại lục. Khi đó trở thành người phát ngôn ở nhân gian của Huyết Thần, hắn cũng có được tất cả quyền lực.
- Một ngàn năm chờ đợi rốt cuộc cũng thành sự thật. Ta rất vinh hạnh chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại này!
Hoàng Y thần sử vung bàn tay to lên, mang theo mấy trăm Huyết Khô Lâu bước về phía trước.
Khi gã Huyết Khô Lâu cuối cùng tiến vào vùng đồi núi Cách Lan Đặc, trên không trung đột nhiên truyền đến một tiếng ngâm dài và to.
Hoàng Y thần sử ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời vẫn yên bình như cũ, các đám mây vẫn đang trôi.
- Ra lệnh….
Khi hắn đang ra lệnh cho quan quân bên cạnh thì một tiếng nổ thật lớn làm cho thanh âm của hắn biến mất.
Sau một khắc, không kịp phòng ngự nên hắn bị khí lẵng ở phía sau nhấc lên, quẳng xuống phía trước.
Đất ở hai bên đường vào nhanh chóng lở xuống rồi lại nổ mạnh.
Nã Luân Đa suất lĩnh các đội viên của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội chia làm ba tổ. Hai tổ làm nổ vách núi, một tổ làm nổ đường, Lạc Phu Tạo bay ra như mưa, trong thời gian ngắn hoàn toàn phong tỏa con đường.
- Rút lui !
Nã Luân Đa vung tay lên, các đội viên phía sau nhanh chóng chia làm hai tổ, từ hai bên đồi núi rút chạy về khu vực tác chiến số 2.
- Rút nhanh, chuẩn bị đánh cho chúng một vố nữa !
Tử Văn Thành cao giọng ra lệnh
Tiếng nổ mạnh rút cuộc biến mất.
Những Huyết Ma hiển nhiên đã bị tiếng nổ mạnh kích thích điên cuồng.
Những quái vật này không biết suy nghĩ, chỉ biết tru lên, điên cuồng chạy trốn, nhất thời làm cho đại quân Huyết thần giáo hỗn loạn.
Mà Huyết Y sứ giả phụ trách chỉ huy bọn chúng vừa chạy trốn vừa lớn tiếng quát, cố gắng làm cho chúng bình tĩnh trở lại.
Hoàng Y sứ giả sau khi rơi xuống đất, nhìn thấy thủ hạ của mình loạn thành một đoàn, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, một vầng sáng huyết sắc từ thân thể của hắn xuất ra, sau đó nổ tung, lan ra bốn phía. Hơn mười Huyết Ma ở bên cạnh hắn đang chạy trốn về phía trước vừa tiếp xúc với vầng sáng nọ đã bị hóa thành một đoàn huyết vụ, nhanh chóng bị hút vào trong cơ hể Hoàn Y thần sử.
Mặc dù mất đi ý thức nhưng những Huyết Ma dường như vẫn cảm thấy vạn phần sợ hãi với kết cục hình thần câu diệt này. Loại sợ hãi này làm cho chúng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
- Giết hết cho ta! Không để lại một gốc cây ngọn cỏ nào!
Hoàng Y thần sử lớn tiếng quát.
Trên bầu trời, từng tia chớp nhỏ xuất hiện, tiếp theo rơi xuống quân đội Huyết thần giáo.
- Thật đáng thương cho loài người, ngay cả ma pháp cấp thấp nhất cũng dùng tới! Ta sẽ cho các ngươi kiến thức cái gì gọi là ma pháp chính thức!
Trên mặt Hoàng Y thần sử hiện lên nụ cười khinh miệt, chậm rãi bay lên trên không.
Một cái Huyết sắc ma pháp thuẫn hiện lên bao quanh thân ảnh của hắn.
Nhưng Hoàng Y thần sử thất vọng vì hắn không nhìn thấy một ai cả.
- Như vậy là có thể trốn tránh được sao?
Hoàng Y sứ giả hừ lạnh một tiếng.
Hắn muốn dùng ma pháp công kích với phạm vi lớn giải quyết toàn bộ địch nhân đang ẩn nấp nhưng lại sợ làm bị thương bộ đội của mình. Cho đến lúc này hắn vẫn tin tưởng những công kích đó của địch nhân sẽ không tạo thành thương tổn đối với bộ đội của mình, cho nên chỉ nhắm hai mắt lại, bắt đầu tìm kiếm không gian ma pháp ba động.
Đối với bất cứ một ma pháp sư nào mà nói, nếu muốn sử dụng ma pháp thì phải liên lạc với ma pháp nguyên tố xung quanh, trong quá trình này sẽ sinh ra sự ba động ma pháp. Khi mà hắn tìm được một tia ma pháp ba động cũng chính là lúc tử kì của địch nhân đã điểm.
Các tia chớp nhanh chóng đánh về phía chiến trường.
Một gã Huyết Y sứ giả ngẩng đầu nhìn về phía tia chớp, lạnh lùng cười rồi tiếp tục đứng tại chỗ lớn tiếng chỉ huy Huyết Ma tìm kiếm ở hai bên đường.
Sơ cấp ma pháp công kích có là gì? Đối với hắn mà nói thì giống như một người dân bình thường cầm gậy gỗ mà cố gắng đâm thủng thân thể của hắn. Thật là buồn cười.
Khi tia chớp đầu tiên giáng xuống, hắn chỉ cảm thấy hơi có cảm giác một chút.
Nhưng tia chớp thứ hai, thứ bai, thứ tư…hơn mười tia chớp cùng đánh trúng một vị trí.
Một cảm giác đau đớn, đầu như muốn nổ tung ra.
Hắn kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, trên đỉnh đầu bốc lên một luồng khói xanh.
Lúc chết hắn cũng không có nhắm mắt lại. Trong ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng cùng hoảng sợ.
Hải Luân đứng ở sở chỉ huy, khẩn trương, nhìn chăm chú về phía chiến trường. Trông thấy một đám Huyết Y sứ giả bị tia chớp công kích rồi ngã xuống, tròng lòng tràn đầy khó hiểu. Nàng từng giao thủ cùng quân đội Huyết thần giáo nên biết rằng cho dù là cao cấp ma pháp sư cũng rất khó làm bị thương quái vật này. Nàng không rõ vì sao Lưu Vân lại có thể làm được như vậy.
- Bọn họ dùng sơ cấp thiểm điện thuật?
Hải Luân ngây ngốc hỏi.
- Ừ.
Lưu Vân gật đầu. Ánh mắt của hắn bị thân ảnh đang trôi nổi giữa không trung hấp dẫn.
Hải Luân lại nhìn một Huyết Y sứ giả vừa bị thiểm điện thuật công kích ngã xuống trên chiến trường rồi nói.
- Nói cho ta biết ngươi làm như thế nào?
- Ta chỉ làm cho hơn mười thiểm điện thuật cùng công kích tại một điểm. Lúc đối phó với Lang quân ta cũng dùng biện pháp này.
- Lúc đó ta đã kiểm tra qua vết thương của binh lính Lang quân chết đi, ta còn tưởng rằng trong quân đội của ngươi có cao giai ma pháp sư!
Hải Luân cười khổ nói.
- Ngươi thật sự là thiên tài!
Lời của Lưu Vân làm Hải Luân hiểu được một điều.
- Trên thế gian không có lực lượng mạnh yếu tuyệt đối mà quan trọng là vận dụng như thế nào.
- Tên kia không nhúc nhích ở không trung chuẩn bị làm gì nhỉ?
Lưu Vân nhìn Hoàng Y thần sử ở không trung rồi hỏi.
- Chắc là hắn đang cảm thụ ma pháp ba động để tìm vị trí bộ hạ của ngươi, sau đó phát động ma pháp công kích.
Hải Luân giải thích.
Lưu Vân cười nói.
- Ta thấy tên kia rất ngu ngốc, ngu ngốc một cách ngây thơ!
- Tại sao?
- Đội viên của ta dùng ma tinh thạch thuấn phát sơ cấp ma pháp cho nên không có cái gọi là ma pháp ba động!
- Ta còn đang kì quái ngươi chọn ở đâu ra mà có nhiều nhân tài ma pháp như vậy. Hóa ra là thế.’
Hải Luân nói.
- Nhưng người này hẳn là cao giai ma pháp sư. Nếu như hắn không để ý tới mà phát động ma pháp khổng lồ thì ngươi ứng phó như thế nào?
- Ta sẽ không cho hắn cơ hội!
Lưu Vân vừa nói xong thì trên bầu trời phía bãi đất mà Nã Luân Đa ẩn nấp đột nhiên xuất hiện một điểm đen nhỏ giống như lưu tinh bay về phía Hoàng Y thần sử.
- Ta nghĩ một đầu cự long miễn dịch ma pháp sẽ là cơn ác mộng đối với bất kỳ ma pháp sư nào!
- Không. Không thể nào!
Hoàng Y thần sử mở hai mắt ra, lắc đầu thì thào nói.
Hắn đã thất bại.
Hắn không tìm thấy bất cứ một tia ma pháp ba động nào nhưng từng đạo thiểm điện thuật cứ nối tiếp nhau xuất hiện trên chiến trường, tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết không dứt của Huyết Y sứ giả.
- Hiện tượng ma pháp quỷ dị, công kích li kì làm bộ hạ liên tiếp chết thảm khiến cho hắn hoảng sợ không hiểu tại sao. Hắn ý thức được trận chiến này không phải là quân đội loài người phản kích trong tuyệt vọng mà là một trận phục kích đã được chuẩn bị cẩn thận kỹ càng.
Lực lượng không biết rõ ở trên chiến trường làm cho trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ cùng sợ hãi.
Lúc này tình hình trên chiến trường đột nhiên xuất hiện biến hóa.
Một số Huyết Ma cùng Huyết Y sứ giả bắt đầu leo lên vách đất đá hai bên nhưng đất đá lại giống như có tính mạng, chậm rãi chuyển động, đứng lên. Thiểm điện thuật lúc này bắt đầu tập trung công kích bộ đội Huyết thần giáo đang tập trung leo lên hai bên vách núi. Lúc này trên đỉnh vách núi cũng sáng lên vô số quang thuẫn, nhanh chóng kết hợp lại thành một mảng, hình thành một lưới phòng ngự thật lớn. Ở phía xa xa, một số thân ảnh nhanh chóng bay tới phía quang thuẫn.
Hoàng Y thần sử thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ.
Hắn sử dụng ma pháp khuyếch đại âm thanh, nhanh chóng truyền khắp cả chiến trường.
- Tất cả dừng công kích, tập trung tiến về phía trước!
- Một quyết định thông minh!
Ở sở chỉ huy, Lưu Vân lớn tiếng nói rồi nheo mắt nhìn Hải Luân. Hải Luân cũng mỉm cười nhìn hắn sau đó tiếp tục nhìn chiến trường.
________________________________________