Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Ốc Khắc tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một sơn động.
- Đây là nơi nào?
Ốc Khắc trầm giọng hỏi.
- Bẩm tướng quân, đây là một sơn động ở dưới Lạc Đinh sơn!
Một gã binh lính chạy tới trước người hắn trả lời.
- Là các ngươi đem ta đánh ngất sau đó mang tới nơi này?
Thanh âm Ốc Khắc lạnh như băng.
- Tướng quân thứ tội. Chúng ta làm theo lệnh Kiệt Y tướng quân.
Binh lính nói.
- Những người khác đâu?
Im lặng.
Không người nào lên tiếng. Bởi vì không có người nào có dũng khí trả lời hắn vấn đề này.
Ốc Khắc giận dữ hét lên.
- Thật tốt a!
Ba gã binh lính vây quanh bên cạnh Ốc Khắc nhất thời không biết nên làm gì bây giờ. Giờ phút này trong lòng tướng quân đang tràn ngập thống khổ. Sự thống khổ này cũng hành hạ bọn họ một ngày nay.
Ốc Khắc một mình ngồi xổm trong góc huyệt động, thở hổn hển, buồn bực không nói lời nào.
Một lát sau Ốc Khắc nhảy mạnh lên, mở to hai mắt, phẫn nộ gào lên.
- Con mẹ nó. Các ngươi làm như vậy là hại ta bất trung bất nghĩa!
- Ta mang theo 1000 huynh đệ lên đường, đem bọn họ vào tuyệt cảnh. Bọn họ không có nửa câu oán hận, cam tâm tình nguyện đi theo ta tìm chết! Nhưng mà ta lại bỏ rơi họ vào phút cuối cùng. Các ngươi bao ta còn mặt mũi sống trên đời này không?
- Ốc Khắc ta không phải người sợ chết. Cuối cùng các ngươi có ý gì!
Bên trong động chỉ có tiếng mắng mỏ đầy tức giận của Ốc Khắc.
Sau khi tỉnh lại hắn như một đầu sư tử nổi điên.
- Mắng đủ chưa?
Kiệt Tốn từ góc động đứng dậy, mang theo một thanh đao đi tới trước người Ốc Khắc.
Đây là một lão binh tuổi tác tương tự Kiệt Y. Trên khuôn mặt lão tràn ngập sự tang thương của năm tháng.
“Keng” một tiếng thanh thúy vang lên. Hắn vứt đao tới trước người Ốc Khắc.
- Lão già Kiệt Y từng nói qua, hiện tại đối với quân nhân Tây Tư mà nói chết là việc dễ dàng nhất, muốn sống sót thì phải có dũng khí thật lớn!
Nhìn bộ dáng của ngươi như thế này thì ta thấy là Kiệt Y đã nhìn lầm ngươi rồi. Ngươi chính là người không có dũng khí, là một kẻ nhu nhược. Hãy sớm cầm thanh đao này mà tự sát đi, đi đoàn tụ với huynh đệ của ngươi đi!
Biến hóa ngoài ý muốn làm cho ba gã binh lính bên cạnh Ốc Khắc ngây người. Thậm chí bọn họ còn chưa kịp nói lời khuyên can, không thể làm gì khác hơn la khẩn trường nhìn Ốc Khắc.
Ốc Khắc đang nổi giận, ánh mắt bốc lửa nhìn chằm chằm lão binh trước mặt, không ngừng thở hổn hển.
- Do dự cái gì? Chẳng lẽ ngươi không có dũng khí tự sát?
Kiệt Tốn cười khẩy nói.
- Đã chết nhiều quái vật Huyết thần giáo như vậy. Ngươi cũng đã làm tròn chức trách quân nhân. Quên hết chuyện quốc gia cùng dân chúng đi, mọi chuyện đều xong hết!
Đối mặt với những lời trách cứ của lão binh, tâm tình Ốc Khắc đột nhiên bình tĩnh lại.
- Xin lỗi. Ta sai lầm rồi!
Ốc Khắc đi tới trước người lão binh, cúi đầu trịnh trọng nói.
- Hai mươi năm trước ta cùng Kiệt Y là chiến hữu! Hai mươi năm sau vì quốc gia này, ta cùng hắn lại một lần nữa mặc vào chiến giáp, đi lên chiến trường. Hôm nay ta vốn muốn cùng lão gia hỏa hắn đi tìm thử thần nói chuyện phiếm nhưng hắn nhờ ta tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống ngươi rời đi. Hắn nói ta hộ tống không phải là một người mà là tương lai của Tây Tư vương quốc, là giấc mộng chưa thực hiện trong lòng rất nhiều binh lính.
Lão binh chậm rãi nói.
- Ngươi sống sót nhưng ngươi không có quyền với mạng sống của mình, càng không có quyền đi chịu chết! Nếu ngươi là nam nhân, tự ngươi phải hiểu trọng trách của ngươi!
Ốc Khắc hiểu được.
Lúc con người rơi vào mê mang, điên cuồng thì cái người ta muốn không phải là sự ôn nhu, mật ngọt mà là một trận gậy thật đau.
- Phong thư này là Kiệt Y để lại cho ngươi.
Kiệt Tốn lấy từ trong người ra một phong thư, đưa tới tay Ốc Khắc, sau đó xoay ngươi đi tới góc tường, ngồi xổm hút thuốc, không nói gì cả.
Ốc Khắc yên lặng xem hết tin tức Kiệt Y lưu lại.
- Chuẩn bị xuất phát đi! Chúng ta còn sứ mạng chưa có hoàn thành!
Sau khi thu bức thư tín vào người, Ốc Khắc sửa sang lại quân trang rồi hạ lệnh cho binh lính của mình.
- Kiệt Y, tướng quân của chúng ta đã quay trở lại. Đáng tiếc ngươi không được nhìn thấy nữa!
Kiệt Tốn thu hồi tẩu thuốc, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Tử lao Á Đinh thành.
Tử lao luôn âm lãnh, ươn ướt cùng hắc ám. Bởi vì nó là thông đạo địa ngục.
Bên trong tử lao chỉ có hơi thở tuyệt vọng cùng bi thương. Tiếng tử tù thở dài nặng nề, tiếng sám hối, nhưng không có cách nào thay đổi tội ác đã xảy ra, để cho bọn họ có một cuộc sống mới. Chờ đợi bọn họ chỉ có kết cục tử vong.
Hoàng Y thần sử nằm sát tường, ánh mắt nhìn về phía ô cửa nhỏ trên bức tường.
Đó là thứ liên lạc duy nhất giữa ngoại giới và tử lao.
Ngoài cửa sổ chiếu vào một luồng sáng cũng không cách nào khiến hắn chú ý. Quá trình chờ đợi tử vong giáng xuống đối với hắn mà nói là chuyện thống khổ nhất.
Không nhìn thấy vết thương trên người hắn nhưng gân mạch toàn thân hắn đã bị đánh gẫy.
Năng lực cường đại từng trợ giúp hắn làm ác, cho hắn quyền lực thật lớn cùng sự phong quang vô hạn đã rời khỏi hắn. Hắn giống như một khinh khí cầu bị đâm cho một kim, đột nhiên bị xì hết hơi.
Sự thật vô tình đang cười nhạo hắn: Từng tưởng rằng bản thân mình là thần, là chúa tể nắm giữ vận mệnh của mọi người. Cuối cùng lại là một con cá trong lưới của người khác.
- Đem phạm nhân giải ra pháp trường!
Bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn, trong mắt Hoàng Y thần sử không khỏi xẹt qua một tia vui mừng lẫn sợ hãi.
Rất nhanh, vài tên binh lính kéo một gã tử từ đi qua lưới sắt.
- Không phải ta….
Ánh mắt Hoàng Y thần sử ảm đạm, dần dần biến thành màu tro tàn.
- Lão tử rốt cục cũng được giải thoát rồi. Ha ha!
Thanh âm của gã tử tù từ phía xa truyền vào tai hắn.
- Bao lâu nữa ta mới được giải thoát?
Hoàng Y thần sử thì thào.
Từ ngày bắt đầu gia nhập Huyết thần giáo, hắn đã biết rõ mình đã bước lên một cái tuyệt lộ.
Cuối con đường không phải là áp đảo chúng sinh một cách vinh quang mà là vĩnh viễn rơi vào địa ngục. Hắn cùng những người khác của Huyết thần giáo giống nhau, cả ngày ngâm mình ở trong máu tanh, coi cái chết là con đường bằng phẳng để quay về huyết ngục. Khi hắn tự tay giết người, đem máu tươi trong cơ thể bọn họ biến thành ma lực của bản thân, đem thân thể bọn họ biến thành quái vật máu me đầy người thì hắn đã hoàn toàn không hề sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
Nhưng mà chỉ trong một ngày hắn đã bị địch bắt khiến cho một thần sử cao cao tại thượng trở thành một kẻ phàm trần, không chỉ có thành công thức tỉnh sự sợ hãi đối với tử vong của hắn mà còn làm cho hắn hiểu được bản thân mình rất yếu ớt, càng làm cho hắn cảm nhận được so với cái chết thì còn có chuyện đáng sợ hơn---hắn rơi vào một cái luyện ngục, luân hồi trong vô tận thống khổ, lúc tỉnh lại chứng kiến linh hồn cùng ý chí của mình bị nuốt chửng từng chút một, nhưng lại vĩnh viễn chỉ cận kề cái chết mà không cách nào đi tới bước cuối cùng..
Bọn lính kéo tử tù đi vào một căn phòng, sau đó đem tử tù vứt trên mặt đất.
- Mấy điểu nhân các ngươi không biết nhẹ tay một chút sao?
Tử tù từ trên mặt đất nhảy dựng lên, xoa xoa cái mông rồi mắng.
- Cho dù chết tù cũng không thể té như vậy!
Thiết Liệt cười nói.
- Cho ngươi cải trang làm tử tù thật là một sai lầm. Trông ngươi té ngã giống như lợn ấy!
- Ác tâm nhất chính là ngươi còn cười lớn và nói cái gì mà cuối cùng lão tử cũng được giải thoát rồi. Người đã thấy qua tử tù vui vẻ như vậy sao?
Dương Minh cũng khinh bỉ nói.
- Lão tử vốn muốn nói hai mươi năm sau vẫn là một hảo hán!
Tử Văn Thành cãi.
- Như vậy để cho tử tù được chết một cách anh hùng đi!
Lai Ân cười nói.
Hách Đạt nhìn mấy người chủ động chạy tới hỗ trợ, cười khổ nói.
- Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa! Nói một câu xem hắn có phản ứng gì?
- Người này hiện tại một lòng muốn chết. Mới vừa rồi chúng ta kéo Tử Văn Thành đi qua cho hắn thấy. Ta thấy trong ánh mắt hắn không phải sự sợ hãi mà là sự hâm mộ.
Lai Ân nói. Trong bóng tối, hắn là người có thị lực tốt nhất nên do hắn phụ trách quan sát phản ứng của Hoàng Y thần sử.
Hách Đạt gật đầu.
- Đúng vậy. Lúc ta dùng hình với hắn cũng phát hiện điều đó. Người này biết rơi vào trong tay chúng ta sẽ phải chết cho nên không chịu nói gì, chỉ chờ chết.
- Nếu ta là hắn ta cũng sẽ không nói gì. Với những gì hắn đã làm thì cho dù hắn có chết mấy ngàn lần cũng không hết tội!
Tử Văn Thành cười nói.
- Đầu nhi có thể phải nhanh chóng quay trở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành, chúng ta không có thời gian chơi đùa với hắn, cũng không tiện mang theo hắn lên đường. Mọi người nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!
Hách Đạt có chút sốt ruột. Hắn đã sử dụng mọi chiêu thức trên người Hoàng Y thần sử nhưng bởi vì thời gian quá gấp nên hiệu quả cũng không tốt. Đương nhiên nếu như hắn có đủ thời gian thì mọi chuyện đã khác.
- Hay chúng ta dùng một ít tiêu cay cho vào mũi hắn đi!
- Dùng đinh đâm vào móng tay hắn rồi rắc muối ớt lên!
- Cho hắn ngồi ghế dài đi!
- Đúng. Cho hắn ngồi trên ghế rồi dùng chút lực cho da thịt hắn chịu đau khổ đi!
- Theo ta thấy không bằng tìm một cây mộc côn đâm vào lỗ hậu môn của hắn đi!
Mọi người nhao nhao nghị luận. Khi Tử Văn Thành nói ra một câu chấn động.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn Tử Văn Thành..
- Chủ ý này không tồi chứ?
Tử Văn Thành rất hài lòng với phản ứng của mọi người, bĩu môi nói.
- Ta không nhận ra hắn.
Lai Ân nhún vai nói với mọi người, rồi xoay người quay lưng về phía Tử Văn Thành.
- Sau này ngươi đứng cách xa ta một chút!
Dương Minh nói xong liền lùi lại, đứng cách xa Tử Văn Thành.
- Ý kiến này rất hay. Việc này giao cho ngươi.
Thiết Liệt thở dài nói.
Hách Đạt không khỏi nhìn mấy người này.
- Các ngươi có còn chút nhân tính nào không?
- Không phải bình thường Phong Hệ trung đội thẩm vấn phạm nhân như vậy sao?
Mọi người kinh ngạc hỏi.
- Đầu nhi cấm chúng ta sử dụng hình phạt quá mức tàn khốc. Thẩm vấn phạm nhân phải dùng đầu óc mà không phải chỉ dùng cực hình!
Hách Đạt giải thích.
- Chúng ta cùng nhau suy nghĩ ra một tuyệt chiêu đi.
Vài người tụ tập lại một chỗ, nhỏ giọng thương lượng.
Ở phòng giam phía xa xa, Hoàng Y thần sử đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Ban đêm, từ đường cái cho tới hẻm nhỏ ở trong Á Đinh thành, dòng người đông đúc, chen chúc.
Tin tức thắng lợi đã truyền ra.
Sự lo lắng bao phủ thành thị đã mất đi, tình cảm bị áp bức, kìm nén lâu dài giống như núi lửa phun trào ra.
Cả tòa thành thị tràn ngập sự hân hoan, vui mừng, các loại hoạt động chúc mừng tràn ngập mỗi nơi trong thành thị. Mọi người tự phát đi lên đầu đường ca múa, chia sẻ rượu ngọn, thịt nướng, chia sẻ niềm vui sướng. Những người còn sống đã tìm được hy vọng sống tiếp. Có lẽ trong tương lai, những đau khổ vì mất đi thân nhân cùng với những bi thương do chiến tranh mang lại sẽ mãi mãi ở trong lòng bọn họ nhưng hôm nay bọn họ có quyền hưởng thụ niềm vui ngắn ngủi này.
Theo tin tức thắng lợi truyền ra còn có quá trình chiến đấu của trận Diệt Ma đại chiến nọ.
Thắng lợi đối với trận Diệt Ma đại chiến này đã có ảnh hưởng cực kì sâu sắc đối với người dân A Tư Mạn.
Lưu Vân bá tước dẫn Hắc Ưng quân đoàn phá vỡ ngăn cách quốc gia, nghàn dặm chạy tới Á Đinh thành, tiêu diệt hơn vạn quân đội Huyết thần giáo, không chỉ xác lập địa vị không thể phá vỡ của hắn ở A Tư Mạn đế quốc, trở thành anh hùng được mọi người kính ngưỡng, một người ngăn cơn sóng dữ, một nhân vật truyền kỳ cứu vớt đế quốc, làm cho người dân A Tư Mạn nhận thức được: Hóa ra dân tộc cùng quốc gia bất đồng còn có thể sống chung với nhau như vậy.
Lý Tra Đức tướng quân dẫn theo 900 dũng sĩ dùng phương thức vô cùng thảm thiết, tráng liệt tuẫn quốc trong trận Diệt Ma đại chiến đã xây dựng một tòa phong bi vĩnh viễn không đổ trong lòng người dân A Tư Mạn. Bọn họ dùng tính mạng của mình làm người dân A Tư Mạn sống dậy tinh thần dân tộc bất khuất, làm cho mọi người thấy được ý chí cùng sự cường tráng của nam nhân A Tư Mạn. Khi ác ma kéo tới, tính mạng và sự tôn nghiêm của người A Tư Mạn đã được thức tỉnh.
Trong chiến tranh, khi cùng nữ nhân có quan hệ, kết cục cuối cùng sẽ là một đoạn anh hùng cứu mỹ nhân đầy lãng mạn. Chuyện mập mờ giữa Lưu Vân bá tước cùng Lâm Mị hoàng hậu bị người dân A Tư Mạn suy diễn thành các truyền thuyết anh hùng cứu mỹ nhân. Tình yêu có ma lực thật lớn. Chiến công trác tuyệt của Lưu Vân thậm chí làm cho người dân A Tư Mạn quên mất nam nhân này đang cho hoàng đế của họ đội nó xanh. Bọn họ thân thiết gọi hắn là Lưu Vân đại đế. Mà Lâm Mị hoàng hậu dẫn đầu dân chúng chấm dứt chiến tranh, nghênh đón một cuộc sống mới cũng được người dân A Tư Mạn ví nàng với người có công lập nên đế quốc A Tư Mạn. Bọn họ kiêu ngạo gọi nàng là----Tuyệt đại mỹ nhân.
- Bupj!
Một đóa pháo hoa xinh đẹp được bắn lên trên bầu trời tòa thành.
Lưu Vân nhìn hỏa diễm, trong lòng cảm thấy chập chờn.
Đóa hoa nở rộ trong đêm, tuy ngắn ngủi mà xinh đẹp làm cho hắn nhớ tới các nữ nhân từng xuất hiện trong cuộc đời hắn.
Một người tuy đã biến mất nhưng vẫn ẩn dấu thật sâu ở trong trí nhớ của hắn----Nguyệt Nhi.
Hoa Phi Lệ mặc mưa gió vẫn đi cùng hắn trên một con đường. Thủy Linh nhị từng bị “Hắn” làm cho thương tổn thật lớn nhưng vẫn không oán không hối, ở bên cạnh hắn.
Khi gặp gỡ tràn đầy ngạc nhiên, khi gặp lại thì là người dưng. Na Á công chúa vừa đáng yêu vừa đáng hận.
Lưu Vân không khỏi cười khổ.
Đối mặt với thiên quân vạn mã của địch nhân, hắn sẽ không một chút nhíu mày.
Nhưng đối mặt với những sợi tơ tình kia lại làm cho hắn không biết theo ai.
Một đóa pháo hoa nữa lại được bắn lên.
- Pháo hoa nọ chính là ta.
Bên tai truyền đến một thanh âm dịu dàng.
- Còn ngươi chính là bầu trời đêm. Khi ta ở trong lòng ngươi, ta thấy cuộc đời này thật tươi đẹp. Cho dù từ nay về sau cả đời ta chỉ làm bạn với vô tận hắc ám cùng sự cô độc thì ta cũng không oán không hối hận!
Lưu Vân nghiêng người nhìn lại thấy Lâm Mị đang si ngốc nhìn lên bầu trời, đôi mắt ngấn lệ.
Nhẹ nhàng kéo người ngọc vào trong lòng, Lưu Vân khẽ hỏi.
- Tại sao lại khóc?
Lâm Mị đưa tay lau nước mắt, cười nói.
- Không sao. Là ta vui vẻ. Tai nạn Huyết thần giáo đã qua, ta vui vẻ vì đế quốc này.
Khuôn mặt tươi cười, nhưng trong lòng vẫn đau buồn.
Lúc địch nhân đền tội cũng là lúc người yêu rời đi. Li biệt sắp tới, tạm biệt không hẹn ngày gặp lại. Một nữ tử nhu nhược làm sao có thể không đau buồn được chứ?
Lâm Mị buồn bã tươi cười, nhẹ nhàng đánh vào tâm tình của Lưu Vân.
Lưu Vân đưa hai tay nâng khuôn mặt Lâm Mị lên, trìu mến nói.
- Chiến tranh kết thúc, ta sẽ trở về gặp ngươi. Lúc này A Tư Mạn còn cần ngươi.
Lâm Mị ngửa mặt, hai mắt nhìn Lưu Vân.
- Trận chiến này đối với đại lục mà nói là một trường tai nạn nhưng đối với Lâm Mị lại là một chuyện tốt. Nó không chỉ hủy diệt đế quốc A Tư Mạn mà còn đánh vỡ xiềng xích phong tỏa trên người ta. Hiện tại ta chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, rời xa quyền lợi, chính trị cùng đấu tranh. Chẳng lẽ ngươi muốn ta tiếp tục mang theo những xiềng xích gông cùm này tiếp tục sống sao?
Lưu Vân mỉm cười lắc đầu.
- Trong mắt ta đại lục này còn tồn tại nhiều chế độ chưa hợp lý. Trong lòng ta có một giấc mộng: Sau khi chiến tranh kết thúc sẽ kiến tạo một đại lục hoàn toàn mới tại Lam Nguyệt đại lục này, cấp cho dân chúng một cuộc sống mới. Lực lượng của một mình ta rất có hạn, ta muốn rất nhiều người giúp ta. Tin tưởng ta, ta sẽ giúp người tháo bỏ những gông xiềng này!
- Đáp ứng ta, ngươi sẽ không gạt ta.
Lâm Mị nhẹ nhàng gật đầu. Một giọt lệ từ khuôn mặt đáng yêu lặng lẽ chảy xuống.
Mỹ nhân lệ, một giọt liền làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Lưu Vân nặng nề gật đầu.
- Được rồi, ta chỉ tạm thời rời đi, không nên coi như là sinh li tử biệt vậy! Nếu để người dân A Tư Mạn biết hoàng hậu của bọn họ khóc như vậy thì sẽ có cảm nhận gì chứ?
Không khí nặng nề làm Lưu Vân không thở nổi nên cất giọng trêu đùa.
Lâm Mị cười duyên nói.
- Nếu như vậy ta sẽ khiến cho tất cả mọi người biết ta bị ngươi khi dễ!
Nói xong Lâm Mị đi về phía đám người ở quảng trường trung tâm.
- Mau tới đây xem điệu múa dân gian của người A Tư Mạn chúng ta!
Lưu Vân cười cười, đi tới.
Hai người đứng trong đám người, lẳng lặng thưởng thức.
Quảng trường trung tâm đang đốt một đống lửa lớn. Các nam nữ trẻ tuổi đang vây quanh đống lửa, vừa múa vừa hát, tận tình hưởng thụ thời gian tươi đẹp sau cuộc chiến.
- Không chuẩn bị hát một bài tiễn tình lang ngươi đi sao?
Lưu Vân khẩu khí mập mờ, cười nói vào tai Lâm Mị.
Nhìn thấy không khí này làm cho tình cảm mãnh liệt của tuổi thanh xuân ẩn dấu thật sâu trong lòng hắn bạo phát mãnh liệt, nhịn không được bèn khiêu khích nữ nhân của mình.
Hỏa quang chiếu đỏ khuôn mặt Lâm Mị, nàng nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhu tình.
- Được rồi! Tại quê nhà ta, các cô gái trẻ tuổi khi tiễn biệt tình lang của mình đều hát một ca khúc biệt ly ca. Hôm nay ta sẽ hát tặng ngươi. Lâm Mị chờ ngươi, chỉ mong tiếng ca có thể dẫn ngươi tìm được đường trở về!
Lâm Mị đi tới bên đống lửa.
Tiếng ca nhẹ nhàng trong vút cất lên.
- Nếu như ta có một đôi cánh giống như chim
Có thể bay lượn tự do trên bầu trời
Ta sẽ theo ngươi
Bay đến thảo nguyên A Lạp Khắc xa xôi
Ở trên thảo nguyên
Ôm lấy ngươi, ở bên cạnh ngươi
Dựa vào bờ vai ấm áp của ngươi
Cùng ngắm mặt trời lặn
Lúc Lâm Mị kéo Lưu Vân rời đi, cả quảng trường là một mảnh yên tĩnh.
Tiếng ca thâm tình của Lâm Mị làm nhiều người say mê.
Một lát sau những người trẻ tuổi ở quảng trường điên cuồng thét lên.
- Trời ạ. Đó là hoàng hậu!
- Ta đến xem Lưu Vân bá tước!
- Hoàng hậu lại hiến ca vì Lưu Vân bá tước!
Cả quảng trường nhất thời sôi trào.
Sự nhiệt tình của tuổi trẻ, vô số lời bàn tán về câu chuyện tình yêu xưa. Nhất định đây là một đêm khó ngủ.
Sau khi từ quảng trường trở về, Lưu Vân liền chia tay với Lâm Mị về nơi ở của mình. Mặc dù hắn rất muốn bồi tiếp nàng nhưng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội phải lên đường trở về Phổ Lí Tắc Lợi thành. Hắn còn rất nhiều việc phải xử lý.
______________________________________