Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hỡi các con dân Long tộc trên Lam Nguyệt đại lục! Ta, Á Lịch Khắc, vương của Long tộc đã trở về!
Bay đến cách tứ long một khoảng, Hoàng Kim cự long dừng lại trên không trung, sau đó vung đuôi, ngạo nghễ nói.
Một câu nói khiến toàn trường im lặng, thân hình bốn đầu long cũng chấn động, thiếu chút nữa là rơi xuống đất. Chỉ có mỹ phụ kia cười dài nhìn lên bầu trời, thần tình kiêu ngạo. Bởi vì Hoàng Kim cự long vương, Á Lịch Khắc lãnh khốc trước mặt là trượng phu của nàng.
Ma Tước cố gắng khống chế thân thể mình, ngẩng đầu cao giọng đáp:
- Con dân Long tộc của ngài, Ma Tước dẫn theo cự long trưởng thành Tửu Quỷ, Tham Tiền, Mã Thí cung nghênh Vương vĩ đại trở về!
- 1000 năm sau tên của con dân Long tộc thật sự có tiến bộ!
Á Lịch Khắc nghe xong tên mấy người, tức khắc mặt rông giận dữ.
- Bẩm bệ hạ, chúng ta căn cứ hiệp nghị giữa nhân loại cùng các tộc hiệp trợ nhân loại tiêu diệt tông giáo tà ác. Long Kỵ sĩ chỉ là chiến hữu của chúng ta, họ gọi chúng ta như vậy!
Trong lòng Ma Tước thầm mắng bốn tên gia hỏa tự đặt tên như vậy. Hắn dường như quên mất ngoại trừ tên của Hắn là do Mân Côi tặng cho thì tên của ba đầu long còn lại đều do tập thể Long tộc tặng cho.
- Là Huyết thần giáo sao? Long tộc chỉ có mấy người các ngươi tới sao?
Á Lịch Khắc nhíu mày hỏi.
- Quả nhiên là Vương a. Mới trở về đã biết chuyện này!
Trong nội tâm Ma Tước cùng tứ long trên mặt đất không khỏi thầm ca ngợi. Bọn họ không biết rằng lúc Thủy Như Yên khởi động ma pháp cấm kỵ kia, Long vương đã thông qua tinh thần liên hệ, từ trong trí nhớ của nàng biết được rất nhiều chuyện tình về Huyết thần giáo.
- Đúng vậy, Vương vĩ đại. 1000 năm trước chiến đấu với Huyết thần giáo đã khiến cho Long tộc nguyên khí đại thương. 1000 năm qua một mực nghỉ ngơi lấy lại sức cho nên trước mắt chỉ có 4 người chúng ta tham chiến!
- Long tộc còn có bao nhiêu lực lượng chiến đấu?
Á Lịch Khắc trầm giọng hỏi.
- Không vượt quá hai ngàn đầu cự long. Một ngàn năm trước, Long tộc chiến sĩ đã tổn thất hơn vạn người.
Hoàng kim cự long im lặng .
Tất cả mọi người cho rằng vị vương giả Long tộc mới trở về này đang bi ai vì sự xuống dốc của Long tộc.
- Cái gì mà Á Lịch Khắc, ta thích cái tên Long Ngạo Thiên. Như vậy mới quý phái!
Trung niên mỹ phụ nhíu mày nói. Dường như nàng không lo lắng Long vương nổi giận.
Thật lâu sau, trên bầu trời vang lên một tiếng thở dài như sấm rền.
Một thanh âm tang thương kèm theo sự tức giận truyền vào trong tai mọi người.
- Năm tháng trôi đi đã che dấu sự huy hoàng cùng vinh quang của Long tộc. Nhưng một ngàn năm lịch sử làm sao có thể thay đổi phẩm chất của một chủng tộc vĩ đại? Vô số tràng huyết chiến, ngàn vạn cự long hôn mê ở trong Long cốc đều không khiến chiến sĩ Long tộc sợ hãi. Nhưng một Huyết thần giáo nho nhỏ không ngờ có thể dẫm đạp lên tôn nghiêm của cự long? Các con dân của ta, các ngươi có biết vì sao Long tộc được gọi là chủng tộc vĩ đại nhất đại lục không?
Thanh âm Á Lịch Khắc trở nên bình tĩnh:
- Không phải bởi vì thân thể chúng ta to lớn, cũng không phải bởi vì lực lượng của chúng ta hơn mọi người, càng không phải bởi vì ma pháp, mà bởi vì mỗi khi đại lục gặp phải tai nạn, Long tộc luôn đứng ra giúp đỡ. Chúng ta không tính toán lợi hại, không quan tâm lợi kích, chúng ta dùng thân thể của mình làm vũ khí bảo vệ mảnh đất đã sinh ra chúng ta! Mỗi một đầu cự long từ khi mới sinh ra đã được Long Thần tuyển chọn là chiến sĩ bảo vệ đại lục! Sinh mệnh vẫn còn, Long tộc cần gì phải nghỉ ngơi lấy lại sức?
Về sau buổi nói chuyện này của Long vương Á Lịch Khắc được hậu thế gọi là “Thiên không diễn giảng”---Buổi diễn thuyết ở trên không trung.
Sau này Lưu Vân nói đùa rằng Á Lịch Khắc là kẻ keo kiệt đầy dã dâm, cũng là kẻ thích đầu cơ nhất mà hắn từng thấy. Rất nhiều kẻ có giã tâm không tiếc trả bất kỳ giá nào, không tiếc bị vạn người chửi rủa cũng muốn mưu cầu ngôi vị bá chủ đại lục, hoàn toàn không để ý tới tẩt cả mọi thứ. Nhưng nhìn cả dòng chảy lịch sử không có bất kỳ vị vương giả nào lại có thể ngồi yên ổn thoải mái như Á Lịch Khắc. Hắn chỉ dựa vào một lần trở về, dựa vào một bài diễn thuyết liền sáng tạo thanh danh bất diệt cho Long tộc cùng mình, từ đó về sau xác định vị trí bá chủ của Long tộc trên Lam Nguyệt đại lục. Lưu Vân còn nói đừng có ai không phục hắn bởi vì thời điểm đó một đầu Hoàng Kim cự long chính là một liều thuốc an thần đối với các chủng tộc. Trong tay người ta có hơn 1000 cự long chiến sĩ, muốn nói thế nào mà chẳng được! Lịch sử do người chiến thắng viết nên!
Ma Tước còn chưa nói gì trên bầu trời liền bắn xuống một đạo kim quang.
Á Lịch Khắc uy nghiêm nói:
- Bổn vương đã biết được quân đội Huyết thần giáo sắp tiến công Phổ Lí Tắc Lợi thành. Ma Tước ngươi mang theo dấu hiệu của bổn vương nhanh chóng đi tới Long tộc điều binh! Phàm là cự long trưởng thành đều phải tới chiến trường! Kẻ không tuân lệnh, giết không tha!
- Tuân theo vương mệnh!
Ma Tước xoay một vòng trên không trung, đem kim quang ngậm ở miệng, sau đó bay về phía băng nguyên.
- Cái gì vậy, cư nhiên lại là lành lạnh!
Đầu lưỡi Ma Tước khẽ liếm vật thể kim loại, trong lòng tràn ngập nghi vấn.
- Trời ạ, hắn lại dùng miệng cắn! Ngạo Thiện nhiều ngày không tắm rửa, hắn còn thích lấy cái đó cọ mông nữa!
Mỹ phụ nhân tên là Thủy Tâm nhìn theo Ma Tước đang dần dần biến mất, không khỏi che miệng thở dài nói.
Sau đó Thủy Tâm xuất phát từ hảo tâm đem chuyện này nói lại cho Thủy Như Yên biết. Nàng lại không cẩn thận tiết lộ cho Ma Tước. Sau đó làm cho Ma Tước một ngày phải dùng tới hơn mười cái bàn chải đánh răng cho nó sạch.
Về sau Long vương lại phái Ma Tước ra ngoài, chuẩn bị đem “Long vương lệnh” đưa cho hắn, Ma Tước đã nói:
- Thứ kia của ngươi của thể xuyên qua thân thể ta nhưng không thể bắt ta dùng miệng ngậm!
Sau khi Á Lịch Khắc nghe xong, toàn thân rét lạnh, trực tiếp từ trên bầu trời rơi xuống, đầu cũng cảm thấy ong ong.
Những lời này nhanh chóng trở thành câu chuyện cười lan truyền khắp đại lục.
Thật lâu sau Ma câu nói này của Ma Tuớc đã được ghie vào trong Kỹ giả công ước của Lam Nguyệt đại lục.
- Những người khác theo ta trở về thành. Xem ra ta trở về rất đúng lúc và kịp thời, ngoại trừ cứu giúp Lam Nguyệt đại lục thì Cự Long nhất tộc cũng cần phải giúp đỡ.
Á Lịch Khắc than nhẹ, quang mang trên thân tán đi, biến thành hình dáng con người bay xuống mặt đất. Ba đầu long cũng lén lút đi theo sau hắn.
- Ta cảm thấy tên Long Ngạo Thiên rất dễ nghe, sau này đừng gọi là Á Lịch Khắc nữa!
Thủy Tâm kéo vai hắn, cười duyên nói.
- Ta cũng thấy như vậy.
Lưu Vân cảm giác tên Long Ngạo Thiên có sự thân thiết, có hương vị cố hương.
- Sau này cứ kêu như vậy đi!
Long Ngạo Thiên cười to nói.
So sánh với sự sỗ sàng của Long vương khi gặp mặt Long tộc thì việc gặp mặt của Tinh linh tộc lại dịu dàng hơn rất nhiều
Khi cửa thành mở rộng, Lưu Vân đang chuẩn bị nghênh đón mọi người vào thành thì Hỏa Vũ cùng Thủy Như Yên cũng mang theo một đám tinh linh đi tới cửa thành.
Nhìn thấy Thủy Tâm từ xa, Hỏa Vũ trưởng lão khóc rống lên, chạy vội tới.
- Nữ vương, người thật sự đã trở về! Ta còn tưởng rằng người không cần những hài tử này nữa!
Nước mắt kia không có một chút giả dối nào mà là sự vui mừng xuất phát tự nội tâm của một lão nhân.
Hai mắt Thủy Như Yên hồng lên khi nữ vương đi tới. Nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng nàng vẫn nhớ rõ trước kia nữ vương thích ôm nàng. Được nữ vương ôm khiến nàng cảm thấy ấm áp và thoải mái.
- Hỏa Vũ trưởng lão, mấy năm nay ngươi đã vất vả rồi. Tinh linh sâm lâm là nhà của ta, ta là nữ nhi của Tự Nhiên Nữ Thần, làm sao có thể không quay lại chứ?
Thủy Tâm khẽ cười, quang huy thánh khiết trên khuôn mặt nàng tỏa sáng.
- Mọi người nói nữ nhân luôn biến đổi thì ra thật sự có đạo lý.
Hoa Phi Lệ nhìn Thủy Tâm, không khỏi cười khổ. Vừa lúc trước bà ta còn định dạy cho nàng mị thuật phong tình của nữ tử, hiện tại đã biến thành nữ vương tinh linh tộc được vạn dân kính ngưỡng.
- Thủy Như Yên, lúc ta rời đi ngươi còn là một tiểu hài tử! Hiện tại đã xinh đẹp như thế này rồi!
Thủy Tâm đi đến bên cạnh Thủy Như Yên, khẽ véo véo khuôn mặt nàng.
- Bệ hạ, Thủy Như Yên rất nhớ người!
Thủy Như Yên nói xong, hai mắt đỏ lên.
Thủy Tâm thấy Thủy Như Yên muốn khóc lập tức nói:
- Đừng khóc. Đừng khóc. Ta thay ngươi làm chủ! Cái tên thiếu đạo đức của nhà ta lại để lại kiểu liên hệ ma pháp này. Hắn lại muốn sử dụng loại phong ấn biến thái này, để lát nữa ta sẽ trị hắn rồi sẽ quyết định thay ngươi!
Thủy Như Yên đỏ mặt, cúi đầu.
- Xem ra ta đã nghĩ sai rồi, phải là lưỡng tình tương duyệt?
Thủy Tâm đột nhiên nở nụ cười.
- Tinh linh tộc cùng Long tộc lại muốn nhiều hơn một đôi tình lữ?
Lời của Thủy Tâm làm Thủy Như Yên lập tức bình tĩnh lại. Về phần giữa hai chủng tộc này có ân oán gì thì nàng cũng không rõ. Nhưng Long vương phong ấn ma pháp quả thật đã làm khó Tinh Linh tộc bởi vì muốn giải trừ phong ấn cần phải để một nữ tử thuần khiết của Tinh linh tộc đồng giường cùng với một nam tử Long tộc trưởng thành thì mới được.
- Nữ vương, người đừng rời khỏi chúng ta!
Hỏa Vũ đi tới bên cạnh nắm lấy tay nàng.
- Tất cả phải xem quyết định của các ngươi!
Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng kéo tay Thủy Tâm từ trong tay Hỏa Vũ ra, nắm lấy tay nàng rồi lạnh lùng nói.
- Hắn là?
Hỏa Vũ kinh ngạc nhìn nam nhân đứng ở bên cạnh nữ vương.
- Ta, Long vương Á Lịch Khắc của Long tộc, là trượng phu của Thủy Tâm! Ngươi có thể gọi người mở ra phong ấn. Không sai, không sai!
Long Ngạo Thiên nhìn Hỏa Vũ, khiêu khích. Hắn nhớ rõ lúc trước phản đối hắn cùng Thủy Tâm ở với nhau có vị tinh linh trưởng lão này.
- Ngươi….
Hỏa Vũ tức giận đến mặt nổi gân xanh, dường như muốn phát tác.
- Muốn đánh các ngươi không phải là đối thủ của ta. Cho dù mấy ngươi các ngươi cộng lại cũng không được!
Long Ngạo Thiên kiêu ngạo nói, nhưng thanh âm nhanh chóng nhỏ lại.
- Lão bà, ta không tính ngươi, mau buông tay! Long nhĩ cũng không chịu được nếu mỗi ngày đều bị xách như vậy!
Thủy Tâm chỉnh cho Long Ngạo Thiên một trận, sau đó mới quay lại, nghiêm mặt nói với Hỏa Vũ:
- Hỏa Vũ trưởng lão, hơn 1000 năm qua các ngươi vẫn còn chấp nhất sao? 1000 năm trước các ngươi bức ta rời hắn, 1000 năm sau các ngươi lại định làm như vậy một lần nữa?
Hỏa Vũ thở dài nói:
- Chúng ta không dám, nữ vương! Tinh linh lục trượng ở trong tay người, không có nó Tinh linh tộc không thể có được sự chúc phúc của Tự Nhiên Nữ Thần, tân tinh linh không thể giáng sinh, trong tay ngươi đang giữ tương lai của Tinh Linh tộc!
- Cái gì? Tinh linh lục trượng? Không phải ta đã để lại sao?
Hỏa Vũ lắc đầu.
- Long Ngạo Thiên!
Thủy Tâm rống to một tiếng, khuôn mặt nịnh nọt tươi cười của Long Ngạo Thiên liền xuất hiện trước mặt nàng.
- Lão bà, ta sợ ngươi nhớ nhà cho nên cầm cây gậy trúc tới cho ngươi, sau này để ngươi phơi quần áo!
Sau khi nói xong hắn nhanh chóng biến mất.
Tinh linh nữ vương tiếp nhận lục trượng, cẩm ở trong tay thưởng thức cả nửa ngày, lúc này mới nói một câu:
- A, thật sự nhìn rất quen mắt, ta đã gặp qua bộ quần áo này!
Tất cả mọi người đều cười lớn.