Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
An Độ Nhân thanh âm tựa như vẫn văng vẵng bên tai, Lâm Lập một thân hai chân lặn lội gian nan tìm đường trong khu rừng, vừa đi vừa lãi nhãi "Lão đầu này có bệnh hay không, ngay cả căn cước giả đều giúp ta sắp xếp, thế nào lại quên bỏ vào địa đồ?"
Lão pháp sư cho rằng Lâm Lập là người của thế giới này, tuy rằng thân phận có vấn đề , nhưng hắn đã xử lý tốt, hắn cũng không nghĩ ra, Lâm Lập không phải lai lịch có chuyện, mà căn bản là người xuyên việt, Lạc Nhật sơn mạch kéo mấy ngàn dặm, một kẻ xuyên qua làm sao tìm được đường ra nơi này?
Không thể trách An Độ Nhân thiếu sót , ai có thể tưởng tượng ra được, một kẻ tinh thông dược tề học, thiên tài ma pháp,lại bẩm sinh mù đường.
An Độ Nhân sau khi rời khỏi không được một ngày đêm, Lâm Lập liền thu thập hành tranh lên đường, nhưng hiện đã trôi qua hơn mười ngày, hắn vẫn bị lạc trong Lạc Nhật sơn mạch.
Trong rừng cây vắng vẻ âm u, lá rụng khắp nơi, chân hắn tựa như đeo chì mỗi bước một nặng thêm, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, sương mù dày đặc không nhìn rõ phía trước, xa xa trên nền tối hiện ra vài đốm xanh lục, liên tiếp vang tới tiếng sói tru dữ dội làm hắn cảm thấy khó chịu.
Lâm Lập đã trong cánh rừng rậm này quanh quẩn ba ngày, khi bước vào khu rừng này, Lâm Lập cảm giác không lành, U ám sâm lâm này như một tòa mê cung khổng lồ, mặc kệ hắn đi như thế nào chung quy hắn dừng chân nghỉ ngơi thì phát hiện đã quay về chỗ cũ.
Đi thẳng đến sáng sớm hôm nay, Lâm Lập cuối cùng nghe thấy được một ít thanh âm.
Vừa mới đi qua một mảnh rừng rậm, Lâm Lập thì bỗng nhiên thấy, phía trước giữa rừng cây lá rơi xào xạc, bụi bay mù mịt , ba bóng người đang chạy như bay.
"Đậu phộng! May quá! Có người!" Lâm Lập tự nhận mình là thanh niên nghiêm túc, nhưng bây giờ cũng không kìm được mắng một tiếng, bởi vì hắn thực quá kích động, khi nhìn thấy ba người sống.
Tuy rằng ba người này rất khả năng lập tức biến thành người chết, nhưng dù gì, chí ít bọn họ hiện vẫn còn sống.
Lúc này ba mạo hiểm giả bị thương liều mạng chạy ra khỏi rừng cây, trong đó tên trung niên nam nhân tay cầm trường kiếm tự hồ bị thương khá nặng, kéo dài từ ngực dọc xuống thắt lưng, miệng vết thương vẫn đang trào ra máu tươi nóng hổi, phủ kín lá rụng trên mặt đất tạo ra một vệt máu thật dài.
Đỡ trung niên nam nhân một đường chạy trốn là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam tử mặc một món ma pháp trường bào chế tác tinh vi, nhìn qua chắc là một ma pháp sư có gốc lớn, đặc biệt trên tay cầm cây pháp trượng, dùng ánh mắt Lâm Lập xem xét, cũng không khỏi thốt ra : ’’ Hàng tốt’’.
Chỉ tiếc tình thế trước mắt, một ma pháp sư lại không có tác dụng lớn, lúc đang kịch liệt chạy trốn, thân thể yếu đuối của ma pháp sư trở nên vướng víu. Vì vậy đại đa số thời điểm, đều là có vị kia... kim sắc tóc dài mỹ nữ chiếu cố hai người, cô nương này lớn lên rất xinh đẹp, lại mặc một bộ sắc hồng nhuyễn giáp bó sát người, nhanh nhẹn chạy ở giữa, một đường đường cong tuyệt đẹp được vẻ ra, tay trái vịnh người bị thương, tay phải cầm ngược một đoãn kiếm , lộ ra khí chất ưu nhã trong lúc chạy trốn, ngay cả Lâm Lập đang ẩn thân trong rừng không nhịn được nhìn nàng vài lần.
Đuổi sát bọn họ, là một con Song Túc Phi Long giận dữ, nguyên nhân là do vết chém ở bụng, vết thương sâu lại dài, nhìn qua chắc là do vũ khí sắc bén lưu lại.
"Tới tốt!" Song Túc Phi Long mới vừa vừa hiện thân, Lâm Lập hai con mắt nhất thơi phát sáng.
Lúc trước ở cùng An Độ Nhân thì đã từng nói về các loại ma thú trong Lạc Nhật sơn mạch, có nhắc tới thất cấp ma thú Song Túc Phi Long, An Độ Nhân rất vui vẻ nói một câu: "Máu của nó có thể dùng làm Cuồng Bạo dược tề."
Lời như vậy cũng chỉ có An Độ Nhân dám nói, đối với ba người mạo hiểm mà nói, thất cấp ma thú tuyệt đối có trong nháy mắt đem bọn họ giết chết.
Móng vuốt sắc bén không gì sánh được, tốc độ phi hành nhanh như gió, hơn nữa còn phun ra chất dịch ăn mòn cực mạnh, đủ để Song Túc Phi Long trở thành tồn tại đỉnh cấp, ma thú bình thường như Sư Hạt, Lôi thú, căn bản cũng không dám trêu chọc nó, Song Túc Phi long điên cuồng, từ trên bầu trời phóng ra vô cùng vô tận chất nhầy, đây đối với ai sợ rằng đều là ác mộng.
Thành thật mà nói Lâm Lập cũng sợ, nhưng mà hắn sợ bị lạc trong rừng hơn, muốn thoát khỏi cánh rừng này, thì hắn phải cứu nhóm người kia, bọn họ la hy vọng duy nhất để hắn đi ra được nơi này.
Đương nhiên tính cách của Lâm Lập, coi như là bị bắt buộc làm việc tốt, hắn cũng không để mình bị chịu thiệt.
Nhìn thấy đầu long lao xuống, bắn ra dịch độc phủ xuống đám rừng, kèm theo khói độc màu xanh tanh tửi, sau đó là một hồi âm thanh’’ Xèo,xèo,xèo’’ vang lên, không đợi khói xanh tan, cây cỏ xanh tươi um tùm biến thành trơ trụi hoang tàn, lá héo vàng rơi rụng .
Ba ngươi chạy trốn cũng bị chất nhầy bắn tới, phải tránh né mà tốc độ chậm lại, theo đó khoảng cách bọn với đầu long ngày càng nhỏ lại, ba người mới vừa ngẩng đầu nhìn, một thân ảnh không lồ đang phóng nhanh tới đập thẳng vào mắt, những cắp vuốt lóe lên quang mang lạnh lẽo chụp về phía bọn họ.
Cùng lúc đó, Lâm Lập cũng hoàn thành Băng Giáp thuật chú ngữ.
Ngay sau đó, một lớp băng giáp rắn chắc vô cùng phủ lên người trung niên nam nhân,đồng thời ngăn máu tiếp tục chảy ra, cũng để chặn xuống một kích đánh của Phi Long, cảm giác nhức nhối, run rẫy móng vuốt truyền đến,tựa như nện vào cục sắt,làm cho Song Túc thống khổ từng cơn,điên cuồng gào thét.
Ba người chưa kịp hoàn hồn nhưng cũng mau lẹ tránh xa đầu long, thuận thế chạy vào giữa rừng cây.
Bọn họ bỗng thấy một người trẻ tuổi khoát ma pháp sư trường bào, trong miệng lẫm bẫm nhưng chú ngữ khó hiểu, liền một băng trùy gào rít xé không khí phóng ra, chuẩn xác đâm vào vết rách giữa bụng Phi Long, băng trùy cũng không sắc bén, nếu là bình thường, sẽ không đủ lực để công phá lớp da cứng rắn Phi Long.Mặc dù lúc này ghim vào vết thương, nhưng sơ thấp pháp thuật cũng không mang đến bao nhiêu thương tổn cho nó.
Điều duy nhất mà băng truỳ gây ra, đem miệng vết thương hở rộng ra vài lần, tựa như một khe núi sâu dài , máu tươi từ đó tuôn ra như mưa, ngay cả nội tạng cũng bắt đầu theo đó lồi ra...
Thời gian trôi qua vết thương ngày càng nặng hơn, cây băng truy cắm vào đã ngăn cho vết rách khép lại, làm Song Túc Phi Long mất máu thêm nhiều, tựa như mở ra miệng cống đập chứa nước, máu cuộn trào mãnh liệt phún ra liên tiếp.
Tiếp đó, Lâm Lạp còn bỏ đá xuống giếng thả ra thêm Trì Hoãn thuật.
Song Túc Phi Long đang trong trạng thái suy yếu cực kỳ, lại nhận thêm Tri Hoãn thuật, giống như Ngũ hành sơn đè lên người, mặc nó liều mạng giãy dụa ra sao, lết được vài bước thì gục ngã.
Đầu long nằm trên mặt đất thở ‘’ khò khè ’’tràn đầy tuyệt vọng, loại thanh âm này vẫn kèm theo nó suốt đến khi chết đi.
"Không xong!" Xác định thất cấp ma thú trước mắt đã tắt thở, Lâm Lập mới chợt nhớ tới việc: "Quá lãng phí! Nhiều máu t như vậy oàn bộ chảy ra mặt đất, khả năng này mất đi không ít Cuồng Bạo dược thủy..."
Mắt thấy Song Túc Phi Long gục ngã, người trung niên bị thương chật vật từ rừng cây giữa đi ra, hắn muốn tiến lên cảm tạ ân nhân cứu mạng của mình, nhưng vừa đi hai bước, thấy ân nhân đang cầm một con lọ thủy tinh, ra sức vắt nặn thi thể đầu Long.
"Thực sự một giọt cũng không có? Giúp một tay... vắt ở chỗ, chỉ cần một chút làtốt rồi, tốt xấu gì cũng để ta đủ làm ra một lọ Cuồng Bạo dược thủy a..."
Hành động này rơi vào mắt ba người như là Quy hút máu vậy, nhất thời cảm thấy một hồi sợ hãi...
Vẫn là trung niên nhân gan lớn, căng căng thẳng thẳng đi tới: "Tôn kính ma pháp sư tiên sinh, cám ơn ngài đã trợ giúp..."
Nghe trung niên nam nhân nói lời cảm tạ, Lâm Lập lúc này mới nhớ tới chính sự.
"Không cần khách khí, một cái nhấc tay mà thôi." Lâm Lập cầm nữa lọ máu rồng thân trọng thu vào túi pháp sư bào, lúc này mới cười ha hả tự giới thiệu mình: "Gọi Phí Lôi là được rồi, được rồi, ta có muốn hỏi ba vị là thế nào chọc đầu Song Túc Phi Long?"
Đây là thân phận An Độ Nhân chuẩn bị cho hắn, dọc theo đường đi Lâm Lập từ lâu đã phải thuộc làu, lúc này nói ra thuận miệng tự nhiên, dường như tên hắn vốn là Phí Lôi.
Trung niên nam nhân thật không ngờ, người thoạt nhìn cường đại thiếu niên thần bí ma pháp sư, lại bình dị gần gũi như vậy, trong nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lập tức một phen thành khẩn cảm tạ, sau đó giới thiệu nhóm ba người cho hắn.
Trung niên nhân tên là Mạch Cách Lôi Ni, một trong nhiều mạo hiểm giả ở Gia Lạc Tư thành, lúc này tiến nhập Lạc Nhật sơn mạch, là tiếp nhận mạo hiểm giả công hội một nhiệm vụ, tìm một cái đuôi tiêm của Sư Hạt, mà người kia... kim sắc tóc dài mỹ nữ, là nhi nữ của hắn, tên là Y Na, nàng cũng là một mạo hiểm giả.
Về phần ma pháp sư nhìn có vẻ không tê kia, Mạch Cách Lôi Ni giới thiệu cũng không tỉ mỉ, chỉ nói hắn gọi Khắc Luân Uy Nhĩ, là một ma pháp sư nhiệt tình gặp gỡ trên đường.
Lâm Lập nghe đến đó liền cười cười, cái gì nhiệt tâm ma pháp sư tiên sinh, muốn tán tỉnh con gái ngươi mới đúng chứ, không phải ai cũng ăn no rững mỡ chạy tới Lạc Nhật sơn nhiệt tâm ...
"Trước đây tất cả cũng rất thuận lợi, trải qua mấy ngày nữa, chúng ta rất nhanh phát hiện rừng rậm phương Bắc một con Sư Hạt lạc đàn, Vì vậy sáng sớm hôm nay, chúng ta ở phụ cận sào huyệt của nó bày ra một cái bẫy." Mạch Cách Lôi Ni trên mặt lộ ra một nụ cười khổ: "Sau đó chúng ta núp trong rừng cây chờ nó cắn câu, nhưng ai biết sư hạt cái không có mắc bẫy,nhưng đưa tới Song Túc Phi Long,trời biết là chuyện gì xảy ra, vốn chỉ bẩy rập Sư Hạt, nhưng triệt để chọc giận hai con Song Túc Phi Long, hướng chúng ta phát động công kích, ta giết chết một con trong đó, nhưng lại bị trọng thương, Khắc Luân Uy Nhĩ tiên sinh phải mang theo ta cùng Y Na chạy ra rừng cây... Sau khi rất may mắn gặp được ngài, nếu như không có ngài xuất thủ, ta thực sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Thật xui xẻo..." Lâm Lập vẻ mặt tiếc nuối, trong đầu lại âm thâm thốt lên may mắn, hoàn hảo các ngươi gặp được Song Túc Phi Long, không thì ta tìm đâu ra người dẫn đường, khu rừng quỷ dị này còn đáng sợ hơn Song Túc Phi Long...