Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Dị Hiệp
  3. Chương 37 : Chương 37
Trước /39 Sau

[Dịch] Dị Hiệp

Chương 37 : Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đại Minh bị đưa vào một căn phòng rất bí ẩn, trong căn phòng này phía nào cũng dán đầy hình nam nữ giao hoan, có những chiêu thức rất là cổ quái, rất nhiều đều chỉ là lần đầu tiên mới thấy. Trong hình có những bức hai nữ một nam, hai nam một nữ, một đám nam nhân với một đàn bà..... chiêu nào cũng có cả.

Mị Nhân đưa Đại Minh đến bên giường ngồi xuống thì đi vào tấm bình phong thay quần áo. Mà tấm bình phong kia chỉ làm bằng lụa trắng rất thưa, tất cả xuân quang tự nhiên bị người nhìn không thể nghi ngờ.

Mị Nhân cởi tòan bộ xiêm y, bỏ trâm cài đầu ra. Lúc này trên mặt không hề còn một nét đoan trang nào nữa mà thần tình rất dâm uế. Đúng là nữ lang đã hấp huyết cẩu đầu nhân kia, trên người cũng mặc một bộ mà không thể gọi là quần áo.

Mị Nhân tại trên bàn có một cái đỉnh đang thả ra từng làn hương không biết là gì, nhưng làm cho gian phòng tràn ngập một cỗ mùi rất kỳ dị.

- Từ bây giờ về sau ngươi chính là người của ta, vĩnh viễn không thể rời ta đi.

Mị Nhân nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má đầy đặn của Đại Minh.

Nàng sử dụng mê tâm đại pháp mê trụ hai người, thả thực vật vào trong rượu chính là tình dược, lại dùng âm nhạc với dâm vũ để kích thích tình dục của Đại Minh. Bây giờ chỉ cần nàng đem Đại Minh đo ăn, cùng với khống thần hương ở trong phòng thì lúc Đại Minh xuất nguyên dương lúc đó tâm thần sẽ yếu nhất và phát huy diệu dụng. Sẽ làm cho Đại Minh từ nay về sau chỉ có nghe mệnh lệnh của nàng.

Chậm rãi, Mị Nhân bắt đầu bỏ quần áo ở trên người của Đại Minh.

- Hống...

A Ngốc đánh vỡ cửa phòng vọt đến, hổ trảo dùng sức đánh tới hướng của Mị Nhân.

Mị Nhân lùi ra sau một cái tránh một kích này của A Ngốc,đồng thời cũng từ đằng sau vươn đuôi ra nhằm tới A Ngốc, thế nhưng số lượng chính là hai cái.

Cái đuôi của Mị Nhân như một trường thương phát ra mãnh liệt âm thanh ma xát. A Ngốc phản ứng linh mẫn giơ trảo giựt đứt không có nghĩ đến có chiếc đuôi thứ ba nhằm thẳng mặt đánh tới.

Một đạo kiếm khí cường đại phóng tới kịp thời giải cưu A Ngốc khỏi nguy hiểm. Thế nhưng vẫn bị cái đuôi thứ ba đánh trúng, trên tay A Ngốc bị rách ra một đoạn.

Mị Nhân tâm hỏang một cái, sao lại có cường địch đến ? Mắt thấy tình huống bất lợi, Mị Nhân nằm dài ở trên bàn, ở đằng sau chín cái đuôi đều xuất hiện ngay cả ba cái đuôi lúc trước bị đứt đoạn cũng tái sanh lại.

A Ngốc cúi nhìn đoạn đuôi ở trên tay mình, ngạc nhiên nhìn kĩ Mị Nhân.

- Nguyên lại là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Thể nào mà có hơi thở của thiên giới. Tốt lắm , không chơi được.

Nghe được Mục Đồng nói thì Đại Minh đang ngồi ở trên giường như một bức tượng gỗ kêu lên một tiếng : Mẹ kiếp ! Sao không đến sớm một chút chứ? Ta thiếu chút nữa là thất thân rồi.

- A a, thật có lỗi, tìm tòi ở trong trang viên này mất một chút thời gian, nhưng mà kết quả thì ngươi rất vừa lòng chứ ?

- Ngươi phát hiện được ra sao?

Mị Nhân phát hiện chính mình nguyên lai là từ đầu đã bị người trêu đùa.

- Ta ngay từ bắt đầu đã phát hiện ra rồi, ta sẽ không ngu ngốc nghĩ ở luyện yêu tháp sẽ có người bình thường xuất hiện, mỗi lần ở đây ta gặp một cái đều có sự kiện. Lão Nhân, ông có thấy đúng không?

- Ta cũng như thế a. Ngay cái nhìn đầu tiên đã biết rồi. Dù sao sư phụ của ta cũng mới chính là chân thật thiên nữ. Ta không thể bị cái giả dạng này qua mặt được.

- Đúng thế ! Sao không có nghe ông nhắc đến vậy ?

- Điều đó nói sau, trước tiên bây giờ ta phải giải quyết chuyện trước mắt trọng yếu hơn.

- Không thể có khả năng. Mê tâm thuật cùng với khống thần hương đều không có tác dụng ?

Mị Nhân tự hỏi một câu.

Đại Minh không có trả lời nàng, bởi vì ở trong này sáu năm đã gặp bảy tám sự kiện như thế này cho nên bây giờ lực chống cự là siêu cường. Tầng thứ bảy thì có người cá mê hoặc tâm trí tài so với Mị Nhân còn hơn mấy lần, mà còn không có tác dụng đối với Đại Minh.

- Bây giờ là muồn đánh hay là chạy ?

Đại Minh hờ hững hỏi một câu.

- Người đâu đến đây.

Mị Nhân thét lên một câu, hai người trước mắt thật là đáng sợ.

- Không có người đến đâu. Tất cả đều đã chạy mất, không có chạy thì đều bị ta chém.

Mục Đồng hai tay nhàn nhã để ra sau lưng thế nhưng vẫn không ngừng phát ra khí thế của một tông sư môn phái, bức áp vào thần kinh của Mị Nhân.

- Ngươi rốt cục là ai?

Mị Nhân run rẩy hỏi một câu.

- Chúng ta muốn trở về nhà.

Đại Minh lạnh lùng trả lời.

- Đừng có bỏ ta. Mị Nhân nguyện cả đời làm nô tì.

Mị Nhân đột nhiên quỳ gối ở dưới chân của Đại Minh, khí chất trên người chuyển hóa thành hình dáng đau đớn đáng thương, trong mắt lệ quang rơi ra, thân thể úc súc thành một đòan, làm cho người ta nhìn cực kỳ không đành lòng.

Hồ li tinh chính là một loại thiên biến vạn hóa, hút hồn dị thường một loại yêu ma, mà Cửu vĩ thiên hồ chính là vương giả của chúng. Xem ra nàng cũng sử dụng sắc đẹp để hấp dẫn Đại Minh. Chính là chẳng biết được phản ứng của Đại Minh.

Mục Đồng đang suy nghĩ trong lòng thì Đại Minh lạnh lùng trả lời : không cần nữ, lão bà của ta so với lão nãi còn xinh đẹp gấp ngàn vạn lần, không cần quan tâm tới diện mạo bên ngòai mà chỉ quan tâm tới tâm tính thôi.

Đại Minh nói câu này như một thiết chùy, đánh mạnh vào trong tâm khảm của Mị Nhân, chính mình mỹ mạo như thế nào cư nhiên so với người bình thường cũng không bằng, Mị Nhân ngây ngốc ngồi ở trên mặt đất không nói gì.

- Chúng ta không phải là người chánh nghĩa, chỉ cần không có chủ ý với chúng ta thì ta tự nhiên sẽ không động thủ, bằng không kết quả của nãi so với ngòai kia không khác đâu. Đi thôi! Lão nhân người có phát hiện điều gì không?

- Có đường về nhà rồi.

Đi tới tầng mười thì điểm truyền tống bị một tinh thạch màu trắng rất nặng vây quanh, Đại Minh gõ vài cái thì phát hiện tinh thạch cứng rắn vô cùng , phong đạn của A Ngốc đánh tới mà cũng không tổn hao gì cả.

- Ngươi không thể làm gì đâu.

Mị Nhân lúc này cũng đi tới, nàng cũng đã sử dụng qua tất cả các phương pháp mà cũng không thể phá được tinh thạch này.

- Không có một cái gì có thể ngăn được đường ta trở về nhà.

Đại Minh rút ra bạch cốt kiếm, bắt đầu dồn chân khí ra ngòai kiếm.

- Cẩn thận một chút, đừng có dùng sức quá lớn, ngày cả điểm truyền tống cũng có thể bị hủy đấy, lúc đó có muốn khóc cũng không được.

Mục Đồng nhìn thấy Đại Minh muốn dùng hết sức ra một chiêu thì ra tiếng nhắc nhở.

- Nếu điều đó xảy ra thì ta sẽ hủy cả tòa luyện yêu tháp này, hãy mở ra đi ta yêu mi....

Lúc này ở trên kiếm của Đại Minh thì chân khí đã thành hình cầu, chém tới một cái hướng tới tinh thạch.

Một tiếng nổ vang lên, vang vọng cả tầng chín, tuyên bố rằng điểm truyền tống lên tầng mười đã bị người mở.

Vây quanh điểm truyền tống lên tầng mười chính là tinh thạch, đã bị Đại Minh một kích này phát thành từng mảnh nhỏ, tại không trung bắt đầu bay lung tung.

Nguyên là màu ở trên trời vốn màu lam chuyên sang màu tối, đến cuối cùng biến thành màu đen tất cả.

Tinh thạch tại bóng đêm phát ra quang mang, bị gió phân bố ra các nơi trong tầng chín.

- Cái này mới chính là diện mạo chính xác của tầng chín! Tinh thần chi giới

Mục đồng cảm khái nói.

Mị Nhân nhìn thấy Đại Minh bị tinh quang chiếu rọi cả hai gò má đầy đặn, trong lòng tràn đầy sùng kính. Người ở trước mắt chính là thiên thần hóa thân a. Cũng chỉ có thiên thần mới có khả năng thông thiên như thế.

Mị Nhân triển khai hóa thân cửu vĩ biến thành cửu vĩ thiên hồ. Cữu vĩ thiên hồ mà trắng thể tích so với Tấn Lôi không khác nhiều lắm.

Đại Minh chỉ là lạnh lùng nhìn mà không hề có động tác gì cả.

- Mị Nhân vốn là Thiên giới chi hồ, chỉ vì tâm động trần niệm, đi vào dâm tà chi đạo mà bị giam cầm tại trong luyện yêu tháp. Tại luyện yêu tháp thì Mị Nhân cũng như trước hoang dâm vô đạo, thẳng đến Kim Thiên gặp được chủ nhân thì Mị Nhân mới có thể hiểu ra được nhiều chuyện, thấy rõ là dĩ vãng mình ngu muội như thế nào, cho nên Mị Nhân xin đi theo ngài bên cạnh để chuyên tâm tu hành.

Mị Nhân nói xong thì trên người không ngừng phát ra màu lam chân khí, mà đúng là kỳ lạ nàng thân mình cửu vĩ từ từ bóc ra thân thể từ từ thu nhỏ lại giống như một con chó nhỏ.

- Nàng ta làm cái gì thế ?

Đại Minh không giải thích được, đành khó hiểu hỏi Mục Đồng.

- Tám đuôi bị đứt, tự hủy đạo hạnh.

- Có nghiêm trọng hay không?

- Nàng bây giờ như một tiểu hồ ly có linh tính mà thôi, ngươi bảo làm sao nữa ?

Đại Minh nghe xong Mục Đồng nói thì trầm mặc một lúc.

Biến thành tiểu hồ ly thì MỊ Nhân bước chân tập tễnh tới trước Đại Minh rồi quỵ xuống.

Đại Minh suy nghĩ một lúc, rồi ôm lấy Mị Nhân , đặt ở trên lưng A Ngốc.

- Từ bây giờ thì nàng ta chính là tiểu muội của ta, cũng chính là tiểu muội của ngươi, ngươi phải chiếu cố tốt tới nàng.

A Ngốc đối với lời Đại Minh nói thì có một lúc chẳng biết làm sao cả.

- Hòai nghi a. Ta đã thu tiểu đệ thì không thu được tiểu muội sao?

Đại Minh xoa đầu nó nói một câu.

- Hống....

A Ngốc tinh thần hưng phấn rống lên một tiếng, tỏ vẻ nghe được.

- Tốt lắm ! Bây giờ ta muốn trở về nhà, hướng tầng mười xuất phát.

Ở bên ngòai luyện yêu tháp thì Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân như trước đều như tảng đá chờ chồng, thế nhưng bây giờ còn có thêm Mộng Vô Nhai nữa.

Từ khi biết người mà chính mình tìm đang ở trong luyện yêu tháp thì sau đó Mộng Vô Nhai cùng với Thái Tuế cũng bắt đầu đứng chờ ở bên ngòai luyện yêu tháp.

Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân bây giờ thực lực ở thiên giới cũng được là một hảo thủ. Đối với nam tử thần bí làm cho hai cô gái yêu thì Mộng Vô Nhai tràn ngập tò mò.

Cho nên Mộng Vô Nhai ở cùng hai người thì luôn cố ý vô tình nhắc tới chuyện của Đại Minh. Thế Nhưng Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân chỉ có cười mà không nói,tìm cách lảng chuyện đi, làm cho Mông Vô Nhai đối với Đại Minh càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

Thái Tuế thì lại chú ý tới Lâm Thi Hàm, tuy chỉ là con người nhưng bây giờ công lực so với mình còn nhỏ, nhưng để cho một thời gian thì tương lai sẽ phát ra chói mắt quangmang. Chỉ là không biết phu quân của nàng sẽ như thế nào ? Hy vọng không làm hắn thất vọng.

Thái Tuế nở một nụ cười, nếu chỉ là một bị đất thì hắn sẽ mạnh mẽ đem Lâm Thi Hàm trở về Thiên giới. Mà nữ tử kia sẽ không chấp nhận thủ đoạn của hắn nhưng mà Thái Tuế tin tưởng rằng chậm rãi gỡ bỏ được điều đó.

Trong không gian tầng mười của luyện yêu tháp thì rất là nhỏ so với sự tưởng tượng của Đại Minh , chỉ lớn chưa bằng một nửa sân bóng. Nhìn kiến trúc thì đúng là đỉnh của luyện yêu tháp .

Vừa mới rời khỏi thạch bàn truyền tống thì trước mắt hai bức thạch điêu làm cho Đại Minh chú ý.

Đó chính tượng đá của một nam một nữ. Nam thì cao lớn dị thường, khí phách vô cùng, mặc quần áo rất kỳ lạ, trước người ở trên mặt đất có một thanh đại đao rất lạ mắt mà Đại Minh chưa từng xem qua, trên đao còn ẩn hiện mơ hồ một vết máu, xem ra thanh đao này chính là một hung đao.

Mà nữ còn lại thì đúng như theo lời của Mục Đồng nói Thiên nữ à. Ngoại trừ như Mục Đồng hình dung mà còn khí thanh khiết thoát tục, chính là Đại Minh chưa hề gặp qua. Ngay cả Vô Ngân cũng chỉ có thể được ba phần, cái này thì đương nhiên không phải ở trần thế.

Cái này không phải là tượng đá bình thường. Đại Minh hướng sang Mục Đồng hỏi thì thấy Mục Đồng có động tác. Mục Đồng đứng ở trước tượng đá của Thiên nữ, hai chân quỵ xuống nước mắt chảy ròng.

- Sư phụ ! Đồ nhi đến xem người đây.

Mục đồng cung kính lạy ba cái.

Chính là sư công a! Đại Minh mặc dù không rõ điều gì, nhưn mà Mục Đồng đã dạy hắn nhiều điều, nói ra cũng như là sư phụ của hắn, mình cũng nên đối với sư công khấu đầu vài cái à. Đại Minh cũng một dạng hướng tới tượng Thiên nữ kia cúi đầu.

Mục Đồng quỳ ở trên mặt đất nhìn chằm chằm vào tượng đá của Thiên nữ.

- Không có nghĩ đến, ta còn có ngày nhìn thấy su phụ.

Mục đồng hít một hơi .

- Có chuyện gì sao?

Đại Minh cảm thấy chuyện này có chuyện ẩn tình.

- Trước kia ta chỉ là một đồng nho nhỏ, đến một ngày ngẫu nhiên gặp được sư phụ đã thay đổi cuộc sống của ta.

Mục Đồng bắt đầu tự mình nói lên chuyện cũ, Đại Minh lắng nghe không hề gây đứt mạch chuyện.

- Ta là một cô nhi, từ nhỏ chỉ có chăn nuôi làm cuộc sống.Gặp được sư phụ ta đi du lịch nhân gian thì ta tu hành cùng sư phụ, nàng đối với ta tốt lắm, cứ như người nhà của ta thôi. Những ngày đó đối với ta là những ngày vui sướng nhất.

- Thế vì sao lại trở nên như thế này?

Đại Minh chỉ vào tượng thiên nữ hỏi.

- Đó chính vì sư phụ ta yêu nhầm người.

- Có phải vị ở bên cạnh kia?

Đại Minh lớn mật đóan.

- Đúng thế !

- Chuyện xảy ra thế nào?

- Chẳng biết nữa. Ta chỉ nghe sư phụ nhắc tới là hắn từ thế giới khác tới, chuyện tình ta không rõ lắm. Nhưng mà hắn trên người mang một cỗ tà khí cho nên Thiên giới hòan tòan phản đối sư phụ cùng với hắn ở một nơi.

Đại Minh tại nam nhân trên người không hề cảm thấy yêu tà hơi thở, chỉ có một cỗ tự tin cuồng ngạo ngập trời. Đại Minh đối với nam nhân này ấn tượng rất tốt.

- Sư phụ vì sự kiện này thiếu chút nữa cùng với Thiên giới trở thành tử địch, thậm chí còn muốn thoát ly thiên giới, lúc tối hậu thiên giới mới bảo chỉ cần sư phụ từ luyện yêu tháp đi ra thì thiên giới sẽ đáp ứng yêu cầu của sư phụ, không hề truy cứu nữa.

- Thế sao lại biến thành tượng đá? Không phải đã lên đến tầng đỉnh rồi sao?

- Bởi vì....

- Bởi vì hắn không thể nào đánh bại ta.

Vốn ở trên tường có khắc một bức tượng thần ba đầu sáu tay, cư nhiên chậm rãi bắt đầu thật thể hóa lơ lửng giữa không trung một người không lồ uy vũ ba đầu sáu tay.

Mà tại nơi người không lồ hiện lên thì ở trên vách tường biến thành một cánh cửa màu đỏ. Xem ra đó chính là lối ra của luyện yêu tháp.

- Ta sẽ đòi lại công đạo 500 năm trước của sư phụ ta.

Mục đồng nghiến răng nói.

- Lão nhân lần trước người làm sao mà thoát khỏi nơi này?

Đại Minh lúc này rất tò mò, chẳng lẽ còn có phương pháp khác đi ra ngòai.

- Nói đến lại đau đớn, sư phụ nhìn thấy không thể địch lại đã đưa ta tới truyền tống để đi ra ngòai luyện yêu tháp, mặc dù ta không muốn nhưng vẫn phải ra.

- Thế sao sư công không đi ra?

- Đi ra ngòai luyện yêu tháp thì sư phụ ta cũng không thể thoát được sự đuổi bắt của thiên giới. Cuối cùng hai người sư phụ lựa chọn lưu lại ở nơi này, ít nhất ở đây hai người còn có thể ở cùng nhau.

Mục Đồng bất đắc dĩ cảm thán.

- Cũng vì nguyên nhân này mà ta trăm năm trước tu hành đủ để phi thăng thiên giới nhưng mà ta nguyện ở lại thủ ở luyện yêu tháp.

Nói đến lúc tối hại thì Mục Đồng tức giận không có chỗ phát tác, nhấc tay chém một kiếm khí vào mặt đất, làm hằn rất sâu dấu vết.

- Đứa ngốc.... sao lại có dạng như thế ?

Một tiếng nói nữ du dương ở trong phòng vang lên, nhữ khí tràn đầy tiếc hận.

- Sư phụ!

Mục Đồng đột nhiên ngẩng đầu.

- Ha HA.Tiểu đồ đệ của nàng cảm tình rất sâu, năm trăm năm mà còn không quên.

Một âm thanh hùng hậu vang lên.

- Anh đố kị sao? Nếu thế sao không thu lấy một người.

- Ta vận khí đúng là không tốt, không như nàng thu được đồ đệ có tư chất tốt thế kia. Mà trong năm trăm năm này có muốn thu cũng không được. Năm trăm năm... không có nghĩ đến thóang cái thời gian trôi nhanh thế......

Nam tử nói đến đây thì nói nhỏ lại, tự nói một mình.

Luyện yêu tháp là một không gian rất kỳ quái, do thời gian trôi qua rất thong thả cho nên bên ngòai mới một ngày mà ở bên trong đã một năm.

Nói thực ra thì thời gian ở trong luyện yêu tháp không dài ra mà hòan cảnh cùng với không gian của luyện yêu tháp sẽ gây cho người ta cảm giác rất dài. Bên ngòai một ngày thì trong này như dài ra biến thành một năm, nhưng thực tế thời gian cũng chỉ có trôi qua một ngày mà thôi.

Đại Minh ở trong luyện yêu tháp không có cao lên cũng chính là chứng minh, bằng không tại luyện yêu tháp đã sớm sinh ra hàng vạn năm lão yêu.

Nếu thời gian ở trong luyện yêu tháp đúng như thế thì Mục Đồng hai sư phóa cũng ở nơi này tâm mười tám vạn năm. Chính là là hai người ở nơi này lâm vào trạng thái ngủ say vừa mới tỉnh lại, cảm giác mới ngủ dậy cho nên không gian dị thường của luyện yêu tháp không hề gây ảnh hưởng đối với bọn hắn.

Nếu như hai người thanh tỉnh, bị giam cầm tại chỗ đối mặt với mười tám vạn năm thời gian thì mặc kệ là người hay là thần thì tinh thần cũng hỏng mất.

Cũng bởi vì điều này mà trong luyện yêu tháp mới tàn bạo như thế. Trong hòan cảnh nay chỉ có thể giết chóc với máu me thì mới phát tác được. Mị Nhân cũng một dạng như thế, lợi dung dâm tính để cầu giải thoát, mà người kiến tạo luyện yêu tháp này chính là muốn thế, muốn yêu quái ở trong luyên yêu tháp không chịu được mà tự giết hại lẫn nhau.

- Đã tỉnh lại thì đi ra ngòai,con cũng không phiền não nữa.

Âm thanh cúa sư phụ Mục Đồng rất bình thản cứ như đang nói một sự việc bình thường.

- Ta cũng tưởng như thế, nhưng mà ta không phải địch thủ của sáu tay kia, nếu đã nói thế để ta thử lại lần nữa. Nếu không được thì tiếp tục trở về làm tượng đá, ha ha!

Hai người nói xong thì sau đó tượng đá phát ra ánh sáng năm màu, hai tượng đá lại trở thành người.

- Ai, năm trăm năm không có động thủ, không biết thân thủ có giảm bớt đi hay không?

- Sư phụ, sao lại như vậy...?

- Cái này cũng là do ngươi thôi. Ngươi ở tại tầng chín đánh vỡ tinh thạch, chính là phong ấn cấm chế chúng ta, bởi vì thế chúng ta mới có thể tỉnh lại.

- Kỳ thật nàng yên tâm đi,ngươi với tiểu mao đầu này có thể thoát ra ngòai, nếu lúc khẩn yếu thì ta sẽ ngăn cản tên kia để mọi người rời đi.

- Sư phụ... đừng có như thế.

Mục Đồng hốc mắt đỏ lên, trước kia và bây giờ lại như thế, hắn lại trở thành phiền tóai của sư phụ.

- Đứa nhỏ ngốc này, cùng với vi sư có chuyện gì sao?

- Ách... quấy rầy một chút, mặc dù ta biết là phá hoại tình cảm đòan viên, thế nhưng lão bà của ta đang đợi ở bên ngòai, ra ngòai trước đi rồi nói sau nhé ?

Đại Minh không chờ được nữa nói một câu. Nếu cứ để mọi người nói thì không biết mất bao nhiêu thời gian nữa.

- Cũng đúng. Sáu tay đến đây đi, ta cùng với ngươi đánh một trận... ặc ặc tiểu tử. Ngươi làm sao mà bả sáu tay ngất đi thế ? Cái kia ta cũng không có khả năng làm được.

Nam tử trợn mắt há hốc mồm nhìn ba đầu sáu tay khổng lồ đang nằm ở trên mặt đất, không biết Đại Minh động thủ lúc nào?

- Đồ đệ a! Người đồng hành cùng với con là nhân vật như thế nào vậy?

Thiên nữ nhỏ giọng nói bên tai của Mục Đồng, mà Mục Đồng cũng chỉ có thể cười khổ với sư phụ.

Cư nhiên từ khi vào trong luyện yêu tháp thì Mục Đồng mới phát hiện, Đại Minh bây giờ có bao nhiêu thực lực hắn cũng chẳng rõ nữa, mà cái này chính là một tay mình tạo ra.

Nếu Đại Minh cố ý nói, không riêng gì Côn Lôn, ngay cả Thiên giới cũng sẽ trở thành một con gà.

Lúc này tất cả người đều nhìn về phía Đại Minh, ánh mắt rất nhiều thâm ý, nhưng lúc này Đại Minh đang nóng vội, chạy tới cửa đỏ chạy ra ngòai.

- Đã ngày thứ sáu, sao mà A Minh còn chưa có trở về?

Lâm Thi Hàm có điểm lo lắng, sẽ không gặp chuyện gì sao? Đại Minh sẽ không ở trong đó suốt đời chứ?

- Tướng công nhất định trở về.

Thủy Vô Ngân nắm chặt tay Lâm Thi Hàm, kiên định nói.

- Đúng vậy, chị không có hòai nghi lời hắn nói, chỉ cần hắn nói trở về thì cho dù hắn biến thành quỷ cũng sẽ từ địa ngục trở về tìm ta.

Lâm Thi Hàm nói kiên định.

- Thật có lỗi. Anh còn chưa có chết. Các em muốn trở thành quả phụ hay sao? Bằng không cứ một mực nguyền rủa ta.

- Vô Ngân, ta cứ luôn tưởng đến anh ấy, bây giờ ngay cả lời nói ảo cũng xuất hiện.

Lâm Thi Hàm lắc đầu nói.

- Nhưng đại tỷ.... em cũng nghe được thanh âm của tướng công.

Hai nữ đột nhiên quay đầu. Ở đó chính là người mà mọi người mong chờ Đại Minh đó sao?

Lâm Thi Hàm tưởng ôm lấy Đại Minh, nhưng Đại Minh tay chân nhanh hơn, hai tay ôm lấy eo của Lâm Thi Hàm tại không trung không ngừng uyển chuyển một hồi, sau đó mới kéo thêm Vô Ngân, đem hai người ôm chặt ở trong vòng tay.

- Sao mà.. sao mà kích thích vậy?

Lâm Thi Hàm bị cử động của Đại Minh dọa một trận, có điểm không chịu được.

- Đúng như thế, ở ngòai này mới có sáu ngày ngắn ngủi, nhưng ta đã là vượt qua sáu năm rồi, bây giờ ta mới phát giác, em ở trong lòng ta rất là trọng yếu.

- Chúng ta ở ngòai này cũng như thế.

Hai cô gái nghe được Đại Minh nói thì hốc mắt đỏ hồng.

- Nhưng , lão công, nơi này có rất nhiều người nhìn..

Lâm Thu Hàm để đầu ở trong lòng ngực của Đại Minh không dám ngẩng lên.

- A.

Đại Minh bây giờ mới chú yế, vửa rồi ra nhanh quá trong mắt chỉ có Thi Hàm cùng Vô Ngân, không chút chú ý tới xung quanh, nguyên lai ở hiện trường còn có nhiều người.

Ngoại trừ Diệp Nhược Thu, cha và các huynh trưởng của Thủy Vô Ngân, còn cs hai người rất cổ quái đang bay ở không trung. Đại Minh nhận ra trong đó có một thiên nữ, vậy bên cạnh cũng là một người trời a.

- Quên đi. Coi như chưa nhìn thấy gì.

- Chán ghét.

Lâm Thi Hàm không thuận theo làm nũng.

Đại Minh xuất hiện làm cho tất cả mọi người ở đây một trận kinh sợ, bởi vì Đại Minh xuất hiện như quỷ mỵ, trống rỗng bên cạnh hai nữ nhân.

Diệp Nhược Thu cùng với Mộng Vô Nhai, Thái Tuế ngay cả phát hiện cũng không phát hiện ra , thẳng đến Đại Minh ôm hai nữ tử thì mới phản ứng được.

Xem ra tiểu tử này mạnh ra không ít a. Diệp Nhược Thu tưởng tượng có điểm xuất thần.

- Xin hỏi... người đúng là phu quân của Lâm Thi Hàm à ?

Mộng Vô Nhai lúc này mới nhẹ nhàng đi tới, trước mắt cùng với Thi Hàm Vô Ngân thân nhiệt ôm nahu thì đúng hắn là người mà nàng muốn tìm rồi.

- Trước mắt thì không phải, thế nhưng rất nhanh... có việc sao?

Đại Minh buông Thi Hàm hai người ra quay sang Mộng Vô Nhai hỏi một câu.

Mộng Vô Nhai gặp Đại Minh thì cũng có chút ngây người, Thi Hàm Vô Ngân cũng thừa dịp lùi ra sau dò xét Đại Mịn.

Đại Minh tại luyện yêu tháp mấy ngày, vốn đôi gò má đầy đặn bây giờ thêm nét phong sương làm cho Đại Minh thêm phần thành thục ổn trọng.Mà hắn trên người nơi nơi đều rách nát, quần áo trên người không còn một vết lành lặn.

- Anh ăn không ít khổ ải rồi.

Lâm Thi Hàm dùng tay cẩn thận lau tro bụi trên mặt Đại Minh, Thủy Vô Ngân cũng sửa sang lại quần áo của Đại Minh.

- Vì mấy người thì ta chịu mấy cái này cũng đáng giá mà.

Đại Minh cầm lấy tay của hai người, nhẹ nhàng nói. Hai cô gái nghe được thì trên mặt đỏ hồng lên, làm cho Đại Minh nhìn mà muốn cắn một cái.

- Đúng rồi, có chuyện gì hay không ?

Đại Minh nhớ tới bên cạnh còn có Mộng Vô Nhai.

- A .. này...

Mộng Vô Nhai nói chuyện đến đây, mà Thi Hàm lẳng lặng bên vai của Đại Minh chú ý tới hai người nói chuyện.

Đại Minh nghe xong thì suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Cô yên tâm đi. Ta đối với thiên giới không có hứng thú, cũng không muốn đên đó gây chuyện thị phi, bây giờ ta chính là muốn làm người bình thường cùng với lão bà ta sống qua ngày, chỉ cần thiên giới không gây chuyện với ta thì ta cũng sẽ không quản chuyện ở đó.

Đại Minh nói xong thì cũng mặc kệ Mộng Vô Nhai nói hay không, giữ lấy hai nữ nhân đi.

- Dừng lại tiếp ta mấy chiêu.

Thái Tuế nói động thủ là động thủ, kiếm bảng to bên hông tại trong tay Thái Tuế hóa thành kiếm ảnh.

Đại Minh đẩy hai cô gái ra, thần sắc nhẹ nhàng, tại trong bóng kiếm di động uyển chuyển như gió, hòan tòan coi công kích của Thái Tuế không có gì.

- Vì sao không đáp trả ?

Thái Tuế thấy Đại Minh sử dụng thái độ này thì trong lòng rất tức giận.

- Kiếm của ngươi không có sát ý, thế thì chiến đấu với ta rất không có ý nghĩa.

- Nếu ngươi muốn sát khí mới có thể chăm chú đánh thì ta sẽ cấp cho ngươi.

Thái Tuế lửa giận càng lớn, trên thân kiếm bất giác lộ ra dày đặc hơi thở.

- Ta khuyên ngươi tốt nhất không cần, nếu ta lúc trước kia tâm tình tốt thì đánh với ngươi không vấn đềm nhưng bây giờ các nàng là những người mà ta phải bảo vệ, nếu vì các nàng thì dù cho thần phật trước mặt ta, ta cũng sát thần giết phật. Với ta là địch nhân thì ta không hề do dự hủy diệt hắn ngay.

Đại Minh nói đến đây thì tòan thân phán tán ra một khí phách khó thể tưởng tượng, đem Thái Tuế mới vừa mới nho nhỏ sát khí làm thành không có.

Thái Tuế động kiếm cũng không dám động. Từ khi sinh ra đến giờ Thái Tuế mới biết thế nào là sợ hãi, vốn hắn tưởng đánh bại Đại Minh rồi cướp mỹ ý nghĩ, thì nay ngay cả tưởng cũng không dám nữa.

Người trước mắt thật quá đáng sợ.

- Sao mà lại đã đánh nhau rồi?

Mục Đồng cưỡi A Ngốc tới đây thì chậm rãi bước tới.

Tại nơi ra luyện yêu tháp thì Đại Minh lập tức vận tòan thân công lực vọt tới nơi này, Mục Đồng còn muốn xử lý chuyện nên tới chậm một bước,

- Còn có người trời.

Mục Đồng ra vẻ giật mình, Đại Minh cũng kỳ quái sao không thấy sư phụ của của Mục Đồng ?

Mục Đồng hướng tới Đại Minh đánh ra một ánh mắt, ý bảo Đại Minh không cần nhắc tới chuyện của sư phụ hắn.

Sáu năm ở chung hai người đã bồi dưỡng thật tốt ăn ý, Đại Minh cũng đã thu hồi ánh mắt tò mò. Bởi vì sư phụ Mục Đồng ra thì cảm thấy chung quanh có hơi thở của người trời nên nàng mới ẩn mình, giờ nàng không hy vọng gặp mặt người của thiên giới.

Tự lúc này hai vị người mới mới rời khỏi Côn Lôn, trước khi rời đi Mộng Vô Nhai không quên quay đầu nhìn Đại Minh vài lần.

- Ai a ! Lại một cô gái phương tâm lại mất mát ở trên người của ai đó.

Lâm Thi Hàm nhẹ nhàng nói, ai cũng có thể biết Mộng Vô Nhai đối với Đại Minh có ý tứ, nhưng chỉ là ngại thân phận không dám nói rõ mà thôi.

- Òai! Ta đều có kàm gì đâu, không phóng loạn gì cả, chuyện này không liên quan tới ta.

Đại Minh ủy khuất kháng nghị.

- Ai kêu anh rất là xuất sắc chứ.

Lâm Thi Hàm nghĩ đến lúc này thì hung hăng đá Đại Minh một cái .

- Óai.. đau đau.

Đại Minh giữ lấy chân kêu ầm lên.

Sư phụ của Mục Đồng cùng với trượng phu đều định cư ở Côn Lôn, bởi vì không muốn người ta chú ý nên ở tại bên trong rừng gần luyện yêu tháp tạo một căn phòng nhỏ, ngày ngày sống thỏai mái.

Thế nhưng Côn Lôn các kỳ cầm dị thú đều bụ thảm liễu, những cái xưng đại ma vương đều bị đao nam tử lấy làm vận động luyện thân thể, mọi người đều bị chỉnh cho kêu oai óai.

Mục Đồng cũng đồng dạng thủ luyện yêu tháp, thế nhưng do ngày trôi qua nhàm chán , hơn nữa sư phụ hắn cũng trở về cho nên nói hắn muốn đi du lịch thiên hạ, mở mang đầu óc.

A Ngốc cùng với Mị Nhân đều chỉ theo bên cạnh của Đại Minh, Đại Minh đi đâu chúng nó đều theo đến đấy.

Bởi vì lần trước bị Thi Hàm phá hoại cho nên lần này thủy phủ tổ chức lại hôn lễ của Đại Minh cùng với Thủy Vô Ngân. Mà lần này mời rất nhiều người tham gia, đám cưới vô cùng náo nhiệt.

Thi Hàm cùng với Đại Minh chưa thành thân, mà Thi Hàm lại là đại tỷ của Vô Ngân, cho nên Vô Ngân nói rằng khi nào Đại Minh cùng với Thi Hàm kết hôn thì sau đó mới có thể cùng với Đại Minh động phòng.

- Lão công, tiếp theo chúng ta làm cái gì đây ?

- Ân, thì chúng ta kết hôn, lão bà nhỉ?

Lâm Thi Hàm cảm thấy cực kì vui mừng, câu này chẳng biết nàng đã chờ mất bao nhiêu lâu nữa.

Đại Minh cảm thấy con đường của hắn phía trước so với sự tưởng tượng của hắn rất là khó khăn, thế nhưng hắn có tin tưởng mặc kệ phía trước hắn là cái gì hắn đều có khả năng vượt qua.

Quảng cáo
Trước /39 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Toàn Sinh Hoạt Chức Nghiệp Đại Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net