Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đông Phương Tuấn thời điểm 17 tuổi từng đi qua Thủy Minh quốc. Thời điểm đó hắn đơn giản chỉ là muốn thăm thú tiêu dao một chút, ai ngờ lại bị kẻ gian hãm hại đến trọng thương. Nhưng cũng nhờ vậy hắn gặp được Quái Y.
Ấn tượng ban đầu của Đông Phương Tuấn với Quái Y là tên nam nhân một đầu tóc bạc, trên người vận hắc sắc trường sam điểm Mạn Đà La hoa, giống như không có thứ gì có thể níu kéo được hắn, một thân không nhiễm bụi trần.
Thủy Minh nổi tiếng nhất là về y thuật, vì dị năng thủy có hai hệ: tấn công và trị liệu. Tuy nhiên, xác suất để sinh ra một người có hệ trị liệu là 1/100. Và Quái Y là một trong số thành phần ít ỏi đó.
Chỉ là để Quái Y chữa trị cho cũng không dễ dàng. Hắn chỉ đồng ý nếu ngươi đoán đúng một câu hỏi của hắn.
“Trên thế gian, ngươi cần nhất điều gì?”
Rất nhiều người trả lời và mỗi câu trả lời đều khác nhau, nhưng đều bị Quái Y đuổi về. Chỉ đến khi Đông Phương Tuấn trả lời một câu, lại khiến hắn động tâm.
“Tình”
” Tình là thứ người không sờ được cũng không cầm được, nhưng lại có thể cảm nhận được. Nó có khả năng cho ngươi có động lực tồn tại, cũng cho người nếm trải đủ thất tình lục dục của nhân gian.”
“Quái Y, ngươi từng yêu chưa? Ta yêu một người, vì nàng ta không mà ta có thể làm tất cả, dù biết bản thân mình không thể sống lâu nhưng vẫn tìn đủ mọi cách để sống tiếp, chí ít có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nàng. Nhiều kẻ nói ta thật mù quáng, nhưng ta đều bỏ ngoài tai. Chỉ là ta vẫn không thể được ở bên nàng. Có lẽ đó là điều tiếc nuối nhất đời ta”
” Vậy ngươi còn sống làm gì?” Quái Y bất chợt hỏi như thế.
Đúng vậy, hắn sống làm gì. Điều hắn muốn sống là để được nhìn thấy nàng, nhưng hiện tại nhìn không thấy nàng, hắn có quyền gì để tồn tại chứ. Chi bằng chết đi cho rồi.
Không. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn chút hi vọng. Biết đâu ở thế giới này có thể gặp nàng, như thế hấn sẽ không còn cảm thấy tiếc nuối.
“Ta chữa cho ngươi” Quái Y lại chợt nói.
“Vì sao?” Đông Phương Tuấn kinh ngạc.
“Vì chấp niệm của ngươi”
——–
Cho đến bây giờ Đông Phương Tuấn vẫn chưa thể hiểu câu nói của Quái Y. Cả kể khi sau này cả hai trở thành bằng hữu, hay cả khi hắn biết thân phận thật của Quái Y vậy mà là Thủy Minh đế quân Thủy Vô Sắc cũng không được giải đáp.
Làm bằng hữu của Thủy Vô Sắc, Đông Phương Tuấn luôn có cảm giác tên này bị tâm thần phân liệt vậy. Lúc là Quái Y thì không nói, nhưng khi là Thủy Minh đế quân thì lại một trời một vực, đến mức nhiều khi hấn không thể lí giải nổi người này.
Đông Phương Tuấn nói Thủy Vô Sắc có hứng thú với Lăng Vân Trúc không phải nói ngoa, lí do vì sao thì hắn không nói, chỉ nói với Đông Phương Tuấn là hắn nhất định phải gặp nàng. Cũng bởi nguyên nhân này hắn mới chuyển địa bàn tới kinh thành Lãnh Ngân, lại gặp kinh hỉ ngoài ý muốn là hội ngộ Khả Nhi, còn biết được Lăng Vân Trúc vậy mà là Tuyền Cơ, khiến hắn không thể không cảm ơn bằng hữu của hắn một chút.
——
“Thiếu gia, Thủy công tử đã tới”
“Đưa hắn đến phòng kia đi”
“Dạ”
Đông Phương Tuấn ngồi trong phòng đọc sách nghe thế liền gập sách lại. Hắn rốt cuộc cũng đến rồi.