Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thủy nhi, con dạo này thế nào? Đã sớm thích nghi với nơi này chưa?” Mới sáng ra Vu Ly đã triệu Nạp Lan Như Thủy đến.
Vì sợ nàng không nhanh thích ứng được cuộc sống trong cung, thái hậu để người an bài nàng đúng nơi Nạp Lan Như Nguyệt từng ở, Nạp Lan Như Thủy nào dám dị nghị nửa lời.
Vu Ly thái hậu vốn định cho sửa sang lại phòng ở, nhưng nàng lại từ chối. Nàng nói đấy là nơi tỷ tỷ từng ở, mọi thứ đều trở nên quen thuộc với nàng, nàng không nỡ thay đổi nơi này. Vu Ly thái hậu nghe vậy cũng chỉ mỉm cười hiền từ, thầm khen tình cảm tỷ muội các nàng thực tốt
“Cảm tạ thái hậu quan tâm, Thủy nhi đã thích nghi được” Nạp Lan Như Thủy mỉm cười dịu dàng, tuy nhiên nơi khóe mặt vẫn còn lưu chút đượm buồn.
“Thế nào? Vẫn còn chưa an lòng chuyện tỷ tỷ con sao?”
“Làm sao có thể yên lòng đây thưa thái hậu?” Nạp Lan Như Thủy thở dài “Từ sau khi tỷ tỷ mất, thi thể thì không thấy, phụ thân tuổi già không chịu nổi cú sốc, nay vẫn nằm hôn mê trong Thái y viện. Tuy Thủy nhi ngày ngày đến chăm sóc nhưng ông vẫn không chịu tỉnh lại, Thủy nhi cũng không biết phải làm sao nữa.”
“Vẫn chưa tìm thấy thi thể A Nguyệt sao?” Vu Ly thái hậu cau mày hỏi.
“Dạ” Nạp Lan Như Thủy phiền muộn gật đầu “Ngẫm lại ngày đó còn khá nhiều điểm đáng nghi, đặc biệt là tên trưởng hộ vệ A Tam kia, không ngoại trừ khả năng hắn là đồng bọn của sát thủ đâu.” (Y: bà này cũng giỏi gán tội cho người khác ghê =.=)
“Nên sớm tìm ra thi thể tỷ tỷ con, cũng phải sớm bắt tên sát nhân kia”. Vu Ly thái hậu vỗ vai nàng “Chuyện này ta đã giao cho Phong nhi xử lý, sẽ sớm có kết quả thôi.”
“Cô Lãnh Vương gia danh trấn gần xa, nếu có ngài ấy ra mặt, Thủy nhi liền an lòng” Nạp Lan Như Thủy thở nhẹ cười.
———
Hoàng cung Liệt Vong quốc, ngự thư phòng
“Phụ hoàng, ngài tìm nhi thần có chuyện gì?” Liệt Hồng Hiên bước vào ngự thư phòng, không theo lễ nghi quỳ xuống trước Liệt đế, chỉ đứng tại chỗ, gương mặt không cảm xúc hỏi.
“Thân là phụ hoàng mà phải có việc mới được hỏi thăm nhi tử của mình hay sao?” Liệt đế mắt không rời tấu chương, lạnh nhạt đáp.
“Phụ hoàng, thứ cho ta nói thẳng” Liệt Hồng Hiên cười mỉa mai “Ngài thật coi ta là con ngài sao? Hay trong mắt ngài luôn chỉ có một nhi tử là Liệt Hồng Tuần? Nếu ngài coi ta là nhi tử, tại sao thời điểm ta 7 tuổi bị lạc bị trọng thương lại chưa từng đi tìm ta? Nếu ta thời điểm đó không may mắn gặp được Âu Dương Thần liệu có thế toàn mạng về gặp ngài sao?”
Hắn không can tâm. Rõ ràng cả hai đều là nhi tử, nhưng phụ hoàng luôn dung túng cho nhị đệ, còn đối với hắn thì luôn nghiêm khắc thờ ơ. Hắn cũng biết trọng trách của thái tử nặng nề, phụ hoàng phải nghiêm khắc thì hắn mới trưởng thành. Nhưng rốt cuộc lúc đó hắn cũng chỉ là một hài tử, cần lắm sự quan tâm của người cha. Hắn vô cùng hâm mộ mỗi khi nhìn thấy phụ hoàng ôm nhị đệ vào lòng chơi đùa, nhưng hắn biết phụ hoàng sẽ không bao giờ làm thế với hắn.
Cũng bởi lẽ thế, đến sau này, hắn không thèm khát sự quan tâm của phụ hoàng nữa, hắn muốn cho phụ hoàng thấy, hắn có thể làm được chuyện phụ hoàng không làm được. Câu hỏi vừa rồi cũng chỉ là chấp nhất hồi nhỏ không nhịn được mà nói ra.
“Liệt nhi, thân là thái tử không nên để tâm chuyện vặt vãnh như thế, tháng sau là sinh thần trẫm, mau gọi Tuần nhi trở về đi”
Liệt đế thở dài, lúc này mới ngẩng đầu đối diện với nhi tử của hắn. Hài tử này, lúc còn nhỏ đã rất quật cường, cũng vô cùng chấp nhất. Không phải hắn không muốn quan tâm nó, nhưng vì tương lai của nó mà đành phải tàn nhẫn với nó vậy.
“Nhi thần đã biết. Nhi thần xin cáo lui” Liệt Hồng Hiên nói xong liền lạnh lùng xoay người rời đi.
Hừ, hắn biết mà. Từ đầu đến cuối vẫn chỉ quan tâm đến Liệt Hồng Tuần. Bởi vậy phụ hoàng à, đợi ta thống nhất lục quốc rồi, nhi tử thân yêu của ngài xác định sẽ sống không bằng chết đâu.