Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Thanh Việt cùng Tạp Ân tới doanh trại huấn luyện, bọn nhỏ đều đang tập luyện ở sân huấn luyện.
Tạp ân vội vàng gọi chủ quản nơi này tới.
“Tiểu nhân không biết Ngũ điện hạ, đại tổng quản tới, không đón tiếp từ xa, xin thứ tội!”
Chủ quản sân huấn luyện——Tất Khoa, cuống quít quỳ xuống hành lễ, chức vị của hắn thấp kém, nơi này lại hẻo lánh, một, hai năm cũng không gặp được mấy nhân vật có thân phận.
Hiện tại lại xuất hiện hai người, một là thân cận bên người bệ hạ, người kia càng lợi hại hơn, trước kia không nghe nói, nhưng bây giờ cả hoàng cung đều nghị luận vấn đề này, mọi người đều nhất trí cho rằng, bệ hạ thương Ngũ điện hạ quá mức.
Hai nhân vật như vậy xuất hiện, hắn có thể không kích động sao!
“Đứng lên đi, Ngũ điện hạ muốn tìm hai đứa nhỏ, ngươi mau gọi bọn nó tới.”
Đứa nhỏ? Tất Khoa nghi hoặc.
“Dạ, tiểu nhân lập tức làm ngay, xin hỏi Ngũ điện hạ, hai cậu bé kia tên gọi là gì?”
“Không biết.”
“A?”
Tất Khoa khó xử.
“Ngũ điện hạ không biết tên bọn họ sao? Chính là nơi này nhiều đứa nhỏ như vậy……”
“Chính là hai đứa nhỏ vài ngày trước được tìm thấy ở tiểu thụ lâm.”
Tạp Ân bổ sung nói.
“A, là bọn nó!”
Tất Khoa phản ứng, sau đó lại càng khó xử hơn.
“Hai đứa bé đó hiện tại không ở doanh trại huấn luyện, bọn họ một mình rời doanh trại, tiểu nhân đã phạt bọn họ xuống doanh trại nô lệ……”
Tất Khoa không biết chính xác hai đứa bé kia có quan hệ gì với Ngũ điện hạ, nói được một nửa, thấy sắc mặt Ngũ điện hạ không biến hóa gì, lại đánh bạo nói tiếp.
“Bọn họ bây giờ còn nhỏ, không làm được việc nặng nên hình như đã bị phân tới sài phòng, chẻ củi rồi. Bọn họ hiện tại không thuộc quyền quản lí của tiểu nhân.”
“Nếu biết bọn họ ở đâu, mau dắt người tới, nói là ta muốn, động tác nhanh lên, đừng để tiểu điện hạ chờ lâu.”
Tạp Ân giao một khối lệnh bài cho Tất Khoa.
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi ngay, xin điện hạ, tổng quản chờ một chút.”
“Tiểu điện hạ, một chốc mới gặp được hai cậu bé kia, có muốn tiểu nhân tìm chỗ nào để tiểu điện hạ nghỉ ngơi một lúc không ạ?”
“Không, chúng ta đi sân huấn luyện nhìn thử.”
“Ác, dạ.”
Sân huấn luyện, đều là bọn nhỏ xêm xêm tuổi nhau, quần áo đơn sơ, trong tay cầm vũ khí cũ kĩ, vây quanh nhau bắt đầu công kích. Thỉnh thoảng có đứa nhỏ bị ngã xuống đất, chật vật rên rỉ, nếu tới thời gian còn chưa đứng lên sẽ bị người huấn luyện trực tiếp mang đi, không thể luyện tập tiếp, mất đi tư cách trở thành thị vệ.
Thanh Việt nhìn một chốc, cảm thấy vô nghĩa.
“Tạp Ân, đi thôi.”
“A? Điện hạ không nhìn?”
“Không có ý nghĩa, đi thôi.”
“Dạ, điện hạ.”
Không có ý nghĩa sao? Tạp Ân quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn cảm thấy rất thú vị a!
Thanh Việt cùng Tạp Ân trở lại chỗ khi nãy, Tất Khoa đã mang hai cậu bé tới.
Hai cậu bé cả người bẩn hề hề, bây giờ mới đầu xuân, thời tiết vẫn còn giá rét, hai cậu bé mặc quần áo từ vải thô đã rách nát, từ chỗ rách có thể thấy miệng vết thương còn chưa kịp lành, đã nhiễm trùng, thối rữa, hơn nữa vì bị giá rét đông lạnh, miệng vết thương bị tét trở nên tái tím.
Tạp Ân thấy được trong lòng khẽ run.
Đại tổng quản Tạp Ân xuất thân từ nô lệ, rất hiểu cuộc sống ngay cả chó heo cũng không bằng. Hôm nay hắn có thể ngồi lên vị trí này, cũng đã trải qua vô số khinh bỉ, đánh chửi, thậm chí là khảo nghiệm sinh tử. Nhìn thấy hai đứa nhỏ đáng thương, trong lòng Tạp Ân dâng lên cảm giác thân thiết vì đồng bệnh tương liên.
A Thất cùng Tiểu Thần thấy Thanh Việt, đều sửng sốt, sau đó hai cậu bé lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
“Ngươi…….”
Tiểu Thần vừa mới nói một chữ đã bị Tất Khoa đánh một phát lảo đảo.
“Không biết quy củ, ngươi cái gì mà ngươi, đây là Ngũ điện hạ, phải xưng là ‘ngài’!”Tất Khoa lớn tiếng giáo huấn.
A Thất vội vàng đỡ Tiểu Thần, phẫn nộ trừng Tất Khoa.
Thanh Việt nhìn bọn họ, hơi nhíu mi.
“Các ngươi sao lại biến thành như vậy?”
A Thất cùng Tiểu Thần sửng sốt một lát, lập tức cười khổ.
“Chúng ta trong hoàng cung này là người có thân phận ti tiện nhất, bị thương sẽ không có dược trị liệu, cùng lắm thì chết thôi. Huống chi, lần này bị thương cũng vì chúng ta làm trái quy củ.”
Trên mặt hai cậu bé đều có vẻ tang thương không nên thuộc về một đứa nhỏ.
“Các ngươi muốn cái gì?”
“A?”
Hai cậu bé còn đang chìm đắm trong hối hận, bị Thanh Việt hỏi như vậy có chút hồ đồ.
“Các ngươi giúp ta một chuyện, ta sẽ nói phụ hoàng ban cho các ngươi.”
“Thật sao?”
“Thật tốt quá!”
Hai cậu bé đều phi thường kích động.
“Chúng ta…….chúng ta không muốn làm nô lệ, chúng ta…… muốn làm thị vệ!”
“Yêu cầu này có thể sao?”
A Thất cùng Tiểu Thần có chút thấp thỏm nhìn Thanh Việt.
Trong lòng hai đứa nhỏ này, có thể không làm nô lệ đã là ân điển trời ban, bọn họ thế nhưng còn mặt dày muốn làm thị vệ, lời vừa nói ra hai cậu bé lại bắt đầu hối hận, sợ Thanh Việt không đáp ứng thỉnh cầu quá phận như vậy.
“Làm thị vệ rất thú vị sao?”
Thanh Việt nghi hoặc hỏi Tạp Ân.
“Ân~~đại khái là~~chí hướng riêng đi!”
Tạp Ân giải thích lung tung cho Thanh Việt, kì thật trong tâm nói thầm, hai đứa nhỏ ngu ngốc này, sao lại nói ra yêu cầu không có tiêu chuẩn như vậy chứ?
“Không còn yêu cầu gì khác sao?”
Tạp Ân hảo tâm nhắc nhở bọn họ.
Nhưng mà, hai cậu bé lại lắc đầu như trống bỏi.
Gỗ mục a! Tạp Ân nhìn hai cậu bé không kém gì gỗ mục kia, quyết định tự thân xuất mã.
“Tiểu điện hạ, người xem bọn họ vẫn còn quá nhỏ, lại chưa học được bổn sự gì, bây giờ chưa thể làm thị vệ được.
A Thất cùng Tiểu Thần nghe Tạp Ân nói xong, lập tức ủ rũ.
“Không bằng như vầy đi, tiểu điện hạ bây giờ vẫn chưa chọn thị vệ theo hầu, tiểu nhân thấy hai đứa nhỏ này cũng nghe lời, thành thật, để bọn họ theo tiểu điện hạ đi, cũng có thể học được chút bổn sự, tiểu điện hạ, người xem vậy được không?”
Thanh Việt suy nghĩ một chút, gật đầu, lại nói với Tạp Ân.
“Qua vài ngày nữa, để bọn họ tới học viện Đế Đô đi, nghe phụ hoàng nói nơi đó cũng không tệ lắm, để bọn họ đi học bổn sự đi.”
“A? Ác, dạ điện hạ.”
Ngay cả Tạp Ân cũng không ngờ, tiểu điện hạ lại đối với hai tiểu nô lệ ngu ngốc này tốt đến vậy.
“Còn không mau tạ ơn tiểu điện hạ!”
Tạp Ân gõ nhẹ đầu hai đứa nhỏ ngu ngốc đã muốn hóa thạch.
“Ngươi…… không không, ngài thực sự……”
Tiểu Thần kích động tới mức nói năng lộn xộn.
“Tạ ơn tiểu điện hạ!”
A Thất vội kéo Tiểu Thần quỳ xuống.
Học viện ma pháp Đế Đô a! Đó là nơi mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!