Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong thành Cơ Đức xuất ra một tiểu thần y, chỉ cần người bệnh gặp được hắn là có thuốc trị bệnh, người bên đến đây dĩ nhiên không bó bệnh nào trị không hết, mà quan trọng nhất bây giờ chính là chữa bệnh miễn phí! Trong lúc nhất thời, thanh danh của tiểu thần y truyền ra rất xa. Thanh danh này cũng đã truyền tới kinh thành, thành Lạp Duy Đặc.
Thân thế của tiểu thần y này cũng làm cho rất nhiều người có hứng thú. Hắn trước lúc bảy tuổi chỉ là một sỏa tử không biết gì, nhưng không biết vì cái nguyên nhân gì, hắn sau đó lại trở nên rất thần kỳ. Đối với y thuật là thiên tài, bệnh gì chỉ cần để hắn xem qua là có thể chữa khỏi. Mà người đến mộ danh càng ngày càng nhiều hơn, còn có những người không phải là dân trong Cơ Đức thành. Cái này cũng làm cho số người trong Cơ Đức thành tăng lên, không ít lữ quán cũng đầy nghẹt khách khứa. Việc này khiến cho tiểu thần y thật sự rất bận rộn.
Tần Thiên có chút uể oải, tựa lưng vào ghế. Chẩn bệnh vừa rồi khiến hắn rất mệt. Xem ra việc nổi danh quá cũng là rất cực khổ. Một học đồ trong dược điếm của Cách Lôi thầy thuốc cung kính bưng một tách nước. Tần Thiên nhẹ giọng nói: “Đa tạ!”
“Ngài ngàn vạn lần không nên nói như vậy. Có thể phục vụ cho ngài là vinh hạnh của ta rồi!” Cái gã học đồ kia khẩu khí vẫn cung kính mà đáp lại. Tần Thiên và hắn cũng đồng thời với thân phận học đồ như nhau, nhưng trong lòng hắn Tần Thiên là một thần y so với y thuật của Cách Lôi thầy thuốc còn cao minh hơn. Và việc tự mình phục vụ cho Tần Thiên cũng coi là việc thiên kinh địa nghĩa rồi.
“Duy Sâm! Ngươi nghỉ ngơi trước một lúc đi! Người bệnh hôm nay cũng thật nhiều a!” Cách Lôi thầy thuốc vốn là chủ nhân của nơi này, ở một bên đang lau mồ hôi, và nói. Thật sự, người đến rất nhiều, Cách Lôi thầy thuốc mặc dù chỉ ở bên cạnh hỗ trợ, cũng đã một đầu toàn mồ hôi.
“Cách Lôi thầy thuốc, thật là ngại quá. Ta dùng chỗ của ngài, mà vẫn còn phải làm phiền ngài nữa!” Tần Thiên nhè nhẹ cười, rồi nói.
“Duy Sâm! Ngươi lại nói như vậy sao! Chỗ của ta để cho ngươi sử dụng, đều là ta tự nguyện. Bất quá, nói trở lại, mấy ngày nay ta nhìn thấy không ít phương pháp mới của ngươi ở đây. Ta chính là được lời không ít đó! Ha ha!” Cách Lôi vui vẻ nói.
“Ngươi cũng đã chiếm được tiện nghị, còn lên mặt a!” Xá Nhĩ vừa đi vừa lên tiếng.
“Ngươi cũng rảnh rỗi quá! Không có việc gì đến nơi của ta làm chi?” Cách Lôi thầy thuốc ám chỉ hỏi.
“Ta đến gặp Duy Sâm thôi!” Xá Nhĩ cố ý giả ngây ngô trả lời.
Tần Thiên nhìn Xá Nhĩ và Cách Lôi thầy thuốc, nói: “Xá Nhĩ thúc thúc, Cách Lôi thầy thuốc, ta có một ý này!”
Xá Nhĩ và Cách Lôi thầy thuốc hai người đồng thanh hỏi: “Ý gì vậy?”
Tần Thiên nói: “Không biết có được không. Ta muốn sau này người đến chuẩn bệnh miễn phí, chúng ta dựa theo người đến trước đến sau mà phát cho bọn họ một số thứ tự. Như vậy nơi này sẽ không còn hỗn loạn nữa. Ta cũng không có mệt mỏi như thế này nữa!” Người trong hai ngày vừa rồi đến thật sự rất nhiều, Tần Thiên không thể làm gì khác hơn là mượn tạm cái phương pháp của y viện ở thế giới kia.
Xá Nhĩ gật đầu: “Ý kiến hay! Chuyện này để ta làm cho, dù sao ta cũng là người của thành chủ phủ!”
Như vậy, từ rày về sau, người đến chẩn bệnh miễn phí ở chỗ của Tần Thiền sẽ được phát số thứ tự. Cái này sau này trở thành truyền thống trong giới y thuật.
Lúc này từ ngoài cửa có vài người tiến vào đây, một người trẻ tuổi có một chút lo lắng đi ở phía trước. Vẻ mặt những người này trong rất mệt mỏi, hình như là rất vội vàng chạy đến. Nhưng tiếng bước chân của bọn họ rất chỉnh tề, trên mặt còn có một cổ khí gan dạ. Việc này cũng làm cho Tần Thiên không nhịn được thầm hiếu kỳ.
Tần Thiên có chút bất đắc dĩ, khi bệnh nhân đến chẩn bệnh, người trong y đạo phải có được cái tâm. Tần Thiên đứng lên, rồi nói: “Xem ra thời gian nghỉ ngơi đã hết rồi, giờ bắt đầu công việc tiếp tục thôi!”
Vài người khiêng cái người đó tới đây. Tần Thiên quan sát người đó. Đó là một người trung niên bình thường. Chân của người đó hình như có vật gì lồi lên khiến cho da thị bị xanh lại, vừa nhìn thôi cũng biết đó là xương đã bị lòi ra. Cái chỗ xương lòi ra đó hiện ra một màu đỏ đậm kỳ lại, làm cho người khác nhìn qua mà phải kinh tâm. Mặt của người đó nhăn nhó dường như rất đau. Mặc dù cái người trung niên đó rất gắng gượng không có thốt ra tiếng, nhưng thỉnh thoảng người trẻ tuổi ở phía trước giúp y lau mồ hôi trên trán. Điều này khiến cho Tần Thiên rất bội phục người trung niên, cái loại xương bị lòi ra rất đau, phải cần rất nhiều nghị lực mới có thể nhịn được nỗi đau đớn ấy!
Tần Thiên đi tới, Cách Lôi thầy thuốc và Xá Nhĩ cũng đi theo. Bọn họ muốn nhìn xem hắn rốt cuộc sẽ chữa ra sao. Cái gã học đồ cơ trí kia vội vàng lấy một ít vài vật dùng cần thiết. Xá Nhĩ bất chợt thấy người trung niên đó hơi quen mặt, hình như đã từng gặp y ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ rõ được.
Tần Thiên lấy tay nhẹ nhàng sờ vào cái nơi bị gãy xương, cũng không đợi người trẻ tuổi nói gì, tự mình lên tiếng: “Tốt rồi, chỉ là gãy xương bình thường thôi, xương không bị nát vụn! Nhưng mà thời gian bị thương lại kéo dài hơi lâu! Nếu để thêm vài ngày nữa, chỉ sợ phải phế cái chân này luôn!”
Người trung niên bởi vì Tần Thiên đụng vào chỗ đau, nhịn không được phát ra tiếng rên nhẹ. Tần Thiên cười cười: “Đúng là rất đau rồi, nhưng mà ngươi không cần lo, lập tức sẽ tốt hơn!” Nối xương là một việc bình thường phải biết đối với người trong võ lâm.
Chỉ thấy tay của Tần Thiên cử động với tốc độ đến nổi mắt thường không thể nhìn rõ. Một trận tiếng xương chạm nhau vang lên, người trung niên phát ra tiếng kêu thảm thiết, còn người trẻ tuổi thì lớn tiếng kêu lên: “Ngươi có phải đang chữa bệnh hay không? Phụ thân ta mà có gì không tốt, ta nhất định muốn ngươi nhìn coi ‘đẹp mắt’!” Người trẻ tuổi đến cùng người trung niên này ở phía sau làm ra một bộ dáng nếu không trị khỏi, sẽ lập tức tiến tới.
Tần Thiên chỉ mỉm cười, tiếp nhận đồ vật từ tay của gã học đồ. Tại vết thương của người trung niên bôi lên một lớp dược cao, sau đó lấy cái nẹp gỗ để cố định chỗ xương bị gẫy. Sắc mặt của người trung niên đã tốt hơn rất nhiều, gã nhẹ giọng nói: “Không được vô lê với thần y. Bây giờ ta đã khá rồi. Các ngươi còn chưa đến tạ lỗi!” Thanh âm tuy nhỏ nhưng lại mang theo một cổ uy nghiêm không nói rõ được.
Cái tên trẻ tuổi rất nghe lời liền đi tới trước mặt Tần Thiên và hành lễ: “Vừa rồi thành thật xin lỗi!”
Tần Thiên nhếch miệng cười: “Không cần khẩn trương, ngươi cũng vì quan tâm nên mới như vậy thôi! Mỗi gia đình của bệnh nhân đều hy vọng thân nhân của mình mau khỏe lại, nóng nảy cũng sẽ khó tránh khỏi!”
Vẻ mặt thưởng thức của người trung niên nhìn về phía Tần Thiên, rồi lên tiếng: “Tốt! Tuổi còn nhỏ mà không kiêu ngạo lẫn nóng vội. Khó trách ngươi lại có thể trở thành thần y!” Người trung niên kia trên mặt hiện lên một cổ uy nghiêm không tả được. Chỉ có người ở tầng lớp trên mới có lại uy nghiêm này, khiến cho bọn người Tần Thiên không nhịn được âm thầm kêu kỳ quái.
Tần Thiên nhẹ nhàng nói: “Vết thương này cần phải một trăm ngày mới lành. Thế nên trong một trăm ngày tới ngươi ngàn vạn lần đừng để vết thương có bất cứ cử động mạnh nào, nếu không sẽ rất phiền phức đó. Ta sẽ ghi cho ngươi một ít dược vật, ngươi chỉ cần chiếu theo phương pháp dùng thì sẽ rất nhanh lành lại!”
Người trung niên gật đầu: “Đa tạ!” Người trẻ tuổi phía sau y lấy một khối kim tệ lớn đặt vào tay của Tần Thiên. Tần Thiên liền nói: “Ta đây là chẩn bệnh miễn phí, không có thu tiền, vậy ngươi hãy cầm trở lại đi!”
“Tốt! Tốt! Ngươi cứ nhận lấy đi, cái này chỉ là chút tâm ý của ta mà thôi!” Người trung niên thành khẩn nói.
“Ta không muốn phá lệ! Bởi vì việc chẩn bệnh miễn phía này là sự trừng phạt do ta đã làm sai một việc. Tiền ta sẽ không nhận đâu!” Tần Thiên kiên quyết đáp lại.
“Ngươi là thầy thuốc nối xương tốt nhất mà ta từng gặp qua. Có thể nói là một tay thần thủ. Tiền này ngươi có thể nhận lấy!” Người trung niên thưởng thức nhìn Tần Thiên rồi nói.
“Thần thủ thì không dám nhận. Ta chỉ làm theo bổn phận của một người thầy thuốc mà thôn, không cần phải gọi như vậy!” Tần Thiên khiêm nhường.
“Ta chỉ muốn tỏ ra một ít lòng thành của ta. Tiền này ngươi có thể nhận lấy để mua một ít dược tai, như vậy người được cứu trị sẽ nhiều hơn!” Người trung niên trịnh trọng nói.
Tần Thiên cũng không còn cách để chối từ, bèn nhận cái kim tệ lớn đó. Hắn sẽ dùng kim tệ này đi mua thêm dược để có thể cứu trị nhiều người hơn.
Những người kia đồng thời khiên người trung niên nhân rời khỏi. Y vẫn nằm trên đó nhưng cũng hướng Tần Thiền làm ra một cái thủ thế cảm ơn.
Xá Nhĩ nhìn người trung niên kia rời khỏi, kêu lên: “Ta biết hắn là ai rồi!”
Tần Thiên nhìn người trung niên rời khỏi và nói: “Ta chỉ biết hắn không phải là một người bình dân, hơn nữa là một người có quyền lực!”
Xá Nhĩ lớn tiếng nói: “Hắn chính là Long soái Kiệt Văn Tư!”
Bởi vì Tần Thiên giúp Long soái Kiệt Văn Tư chữa lành xương gã, rồi được y khen ngợi. Và cũng vì cái từ ‘ thần thủ’ của Long soái đã khiến cho Tần Thiên từ nay về sau trở thành một thần thủ về nối xương.