Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba tên đại hán ngừng cước bộ lại, trong đó tên cầm đầu hung hăng nhìn Tần Thiên, rồi mắng: „Tiểu sỏa tử, ngươi thử lặp lại lần nữa coi! Đại gia ta cho tới bây giờ ăn cái gì cũng không trả tiền. Bây giờ đến uống rượu ở tửu điếm này cũng là nể mặt mũi cái ngươi rồi. Ngươi có tin là lão tử đánh ngươi không!“ Vừa nói gã giơ nắm đấm lên.
“Uống rượu phải trả tiền!” Tần Thiên ngay cả cái nắm tay đó cũng chẳng liếc mắt nhìn một cái. Bọn vô lại thường hay bắt nặt kẻ yếu, sợ người mạnh. Xá Nhĩ ma pháp sư là thường khách ở đây, hơn nữa y cũng có ý đối với bà chủ quán. Bọn vô lại kia thật sự không dám đánh Tần Thiên. Nếu ở đây mà đánh nó, đến lúc đó Xá Nhĩ ma pháp sư đến tính sổ, điều đó thật là phiền phức nha.
“Quên thôi, Duy Sâm không nên nói nữa.” Ngả Mễ cũng không muốn gặp nhiều chuyện, chỉ còn cách là đứng sang một bên. Ba tên vô lại này thường xuyên đến tửu điểm, Ngả Mễ cũng thật bất đắc dĩ. Mặc dù Xá Nhĩ thường hay đến đây, đám vô lại này không dám làm càn quá mức. Xá Nhĩ là cánh tay đắc lực của thành chủ, không thể ngày nào cũng đến quản được chuyện ở đây. Nàng là một nữ lưu nhu nhược còn có biện pháp nào nữa đây! Chỉ còn có cách là nhẫn nhịn mà thôi. Ai bảo nàng là cô nhi quả mẩu làm chi?
„Cũng là bà chủ quán hiểu chuyện! Tiểu sỏa tử, ngay cả mụ mụ của ngươi không phản đối, ngươi cần gì phải lắm lời chứ?“ Tên vô lại đắc ý.
Tần Thiên thấy vẻ mặt bất đắc dĩ hiện trên mặt của Ngả Mễ. Chỉ một tích tắc, hắn đã búng ngón tay, trên mặt chợt hiện lên nụ cười chiêu bài của hắn, rồi nói: “Mẫu thân ta nói vậy, coi như xong rồi! Ta thật xin lỗi mấy vị đại ca. Hoan nghênh các vị đại ca lần sau trở lại!”
Ba tên vô lại thấy Tần Thiên lễ phép như vậy, tưởng rằng vì tiểu hài tử không hiểu chuyện nên đã nói như vậy. Nhưng chúng lại không biết mình đang gặp đại họa trước mắt. Bọn chúng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, rồi nghênh ngang rời đi. Chỉ có Tần Thiên quan sát bóng lưng bọn chúng, nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu.
“Duy Sâm! Con không phải lo mấy việc này. Chỉ cần mẫu tử chúng ta bình an là được rồi!” Ngả Mễ vuốt đầu Tần Thiên, Nhi tử này của nàng chính là nguồn sống của nàng. Nàng thật sự không muốn nhi tử phải ra ngoài.
“Mẫu thân, con biết rồi!” Tần Thiên với vẻ mặt tươi cười nhìn Ngả Mễ rồi đép. Chỉ là con mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía mà ba tên vô lại kia đã đi khỏi.
Ngả Mễ cười với nhi tử, trong lòng cũng đồng thời thở dài. Cái loại vô lại thường xuyên đến đây uống rượu mà không trả tiền, bởi vì khi dễ các nàng là cô nhi quả phụ. Xem ra trong nhà thật phải cần có một nam nhân.
“Mẫu thân, con đi chơi một chút có được không?” Tần Thiên hỏi Ngả Mễ. Hắn rất muốn theo phía sau, để nhìn ba tên vô lại kia bị trúng Tử Ngọ Sanh Tử tán có bộ dạng như thế nào. Bởi vì hắn đã lâu rồi không có chứng kiến bộ dạng người bị trúng Tử Ngọ Sanh Tử tán. Nếu coi đó là một lý do, thì ba tên vô lại kia cũng coi là rất may mắn đó.
“Vậy con phải nhớ trở về ăn cơm đó!” Ngả Mễ dặn dò Tần Thiên.
“Con sẽ quay về ăn cơm đúng giờ!” Tần Thiên nói xong, rồi đi theo với sau ba tên vô lại.
Ba tên vô lại đi nghênh ngang trên đường, thấy các quầy hàng ở đó, nếu có lợi thì thuận tay lấy đi. Người buôn bán sợ nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Bọn họ không dám nổi giận với chúng. Tần Thiên ở phía sau, vẫn mỉm cười: các ngươi cứ càn rở trước đi! Các ngươi rất nhanh sẽ biết cái gì là tư vị của địa ngục, cũng nhất định sẽ hối hận vì sao phải sống ở thế giới này, hắc hắc!
Mọi người trên đường đi ngang qua dùng ánh mắt quái dị nhìn ba tên vô lại. Bọn chúng nhìn về phía đám người đó trợn mắt nói: “Đại gia ngươi trên mặt có hoa à?” Nhưng chính gã lại phát hiện người đi đường vẫn nhìn về phía sau của bọn chúng. Ba tên vô lại xoay người lại để nhìn. Tần Thiên cũng không để ý cứ đi theo đến phía sau chúng.
“Ngươi đi theo chúng ta làm gì? Có phải vừa rồi ta không đánh ngươi, lại muốn bây giờ đến đây ăn đấm chăng! Với cái nguyện vọng đó của ngươi, đại gia ta nhất định thỏa mãn cho ngươi, ha ha!” Tên vô lại đứng ở gần đó lên tiếng, cũng không có để ý phản ứng của thân thể.
“Các ngươi muốn cười thì cứ tranh thủ mà cười. Nếu không chỉ trong lát nữa, không còn cười được đó! Ha ha!” Tần Thiên vẫn giữ nụ cười chiêu bài trên mặt, rồi thong thả đáp.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi có phải chán sống rồi không. Dám nói với đại gia như vậy ư!” Tên vô lại cầm đầu không còn kiềm chế được, nổi giận quát.
“Các ngươi sẽ mau biết thôi! Ha ha!” Tần Thiên vẫn cứ cười, rồi nói. Ba tên vô lại cũng không thể nghĩ rằng, bọn chúng bị một tiểu hài tử hạ độc. Hơn nữa là loại Tử Ngọ Sanh Tử tán từng là ám ảnh của giới võ lâm trong chốn giang hồ. Thật sự người ta không than được rằng vận khí của bọn chúng quá tốt.
Thân thể Tần Thiên run một cái, tên vô lại cầm đầu tiến tới, rồi chụp lấy trước ngực của hắn, hung hăng nói: “Bọn ta cười được hay không ta không quan tâm. Nhưng ngươi có thể lập tức nếm thử nắm đấm của bọn ta. Ha ha!” Tần Thiên cũng không bởi vì tên vô lại cầm đầu đe dọa mà sợ hãi, nụ cưỡi càng ngày càng đậm thêm.
Tên vô lại cầm đầu biết rằng sẽ có một tên sẽ bị mình đánh, liền cười vui vẻ, có phải vì ngu quá mà bị là mờ mắt không. Tên vô lại cầm đầu cũng chẳng quản việc đó, đánh xong rồi nói sau, để cho Tần Thiên nếm phải sự hành hạ của gã vì dám đụng tới gã. Gã ra hiệu cho hai tên còn lại. Ba tên rất hiểu ý nhau, đi vào một cái hẻm nhỏ gần đó. Cái việc này chúng đã thực hiện một hai lần rồi.
“Ngươi muốn bọn ta đánh ở đâu, hay là cho trở thành cái đầu heo đây!” Tên vô lại cầm đầu lớn tiếng nói với Tần Thiên.
Tần Thiên vẫn cứ cười, rồi nói: “Ta không nghĩ như vậy. Cũng đến lúc rồi!”
Tần Thiên vừa dứt lời, ba tên vô lại cảm giác được một trận ngứa ngáy không biết từ đâu xuất hiện tận trong xương tủy. Cái loại ngứa ngáy này không thể dùng lời nói để diễn tả. Ba tên vô lại chỉ cảm thấy ngứa ngáy không dứt. Bọn chúng ngay cả một tiểu hài tử như Tần Thiền còn giữ không chặc, nói chi là tẩm quất hắn một trận. Ba tên vô lại bỏ mặc Tần Thiên, cứ dùng sức gãi khắp người. Không gãi thì còn tốt, nhưng đã gãi rồi thì chuyện rất xấu, vì không thể dừng lại được. Tần Thiên đứng ở một bên mà quan sát bọn chúng gãi liên tục. Gãi cho tới da tay phát ra tiếng luôn. Ngứa! Ngứa! Ngứa quá! Đây chính là ý nghĩ trong lòng của ba tên vô lại, càng gãi càng ngứa. Da tay của bọn chúng dĩ nhiên bị gãi cho tới chảy máu. Bọn chúng vẫn còn chưa biết, điều này chưa phải là đáng sợ nhất. Cái đáng sợ nhất chính là khí lực trong cơ thể bọn chúng từ từ tiêu tán đi. Lực càng ngày càng nhỏ, rất nhiều chỗ không thể với tới. Những chỗ đó chỉ có cách là nhịn ngứa tận thấu xương tủy. Bọn chúng chỉ còn phát ra những tiếng rên la thê thảm. Ba tên vô lại không nghĩ ra được, cái nơi mà bọn chúng tưởng có thể hảo hảo tẩm quất Tần Thiên, hiện giờ đã trở thành cái địa ngục của chúng. Bọn chúng ngứa không thể chịu nổi, hận không thể lột hết cái đám da này khỏi thân thể, hay là hận không thể mau chết đi còn hơn là thống khổ chịu đựng lúc này.
Tần Thiên với vẻ mặt tươi cười nhìn ba tên vô lại, rồi nói: “Có phải là rất khó chịu không! Ta đã nói rồi, các ngươi sẽ lập túc muốn cười cũng không được, các ngươi lại không tin. Cái này là một ít lễ vật của ta tặng cho các ngươi. Các ngươi từ từ mà hưởng thụ đi!” Ba tên vô lại mở cặp mắt hoảng sợ nhìn trước mặt bọn chúng chỉ là một tiểu hài tử mới có sáu bảy tuổi, nhưng lại dùng cái nụ cười phảng phất như tử thần mà hí lộng bọn chúng.
Đau đớn mặc dù rất thống khổ, nhưng đau đớn có thể khiến người ta lâm vào hôn mê, có thể tạm thời quên đi thống khổ. Còn loại ngứa ngáy đến tận xương tủy này dĩ nhiên chỉ làm cho người ta thông khổ thêm. Nhất là người trúng Tử Ngọ Sinh Tử tán, trên người có một loại ngứa ngáy không thể tả, nhưng tay thì không có một khí lực nào để gãi, trong khi thần trí vẫn rất tỉnh táo, thực sự như là đã đến được địa ngục rồi. Nhưng mà, ba tên vô lại này rất vinh hanh là đối tượng thí nghiệm độc dược đầu tiên của Tần Thiên. Hiện giờ bọn chúng đang nằm trên mặt đất mà hưởng thụ cái tư vị đến địa ngục này. Tần Thiên vẫn cứ đứng yên bên cạnh hứng thú quan sát, trên mặt thỉnh thoảng hiện ra nụ cười mà người trong giang hồ trước kia rất sợ hãi.
“Tư vị thế nào, tốt chứ?” Tần Thiên vừa cười vừa hỏi. Ba tên vô lại đang hưởng thụ cái tư vị đó trên mặt đất, làm sao có thể nói, chỉ có những thanh âm rên la thảm thiết trả lời Tần Thiên.
Ba tên này chỉ có vô lại thôi, chưa phải là đại gian đại ác gì. Tần Thiên cũng chỉ muốn giáo huấn bọn chúng một chút, chứ không có định lấy mạng bọn chúng. Nếu không bọn chúng chỉ có cách là nằm trên mặt đất mà hưởng thụ cảm giác của địa ngục đó.
Tần Thiên nhìn ba tên vô lại bởi vì thống khổ mà con mắt lòi ra, khuôn mắt nhăn nheo hết, cả người đều toàn vết thương, mồ hôi như mưa tuôn ra, mỉm cười: “Các ngươi có muốn ta bây giờ giả trừ thống khổ của các ngươi à!”
Mắt của ba tên vô lại đồng thời nhìn về phía Tần Thiên. Trong mắt tràn đầy sự khầu cẩn và nỗi sợ hãi. Tần Thiên thấy mục đích đã đạt được. Làm một động tác nhỏ, ba tên vô lại trong nháy mắc không còn thấy ngứa ngáy nữa. Ánh mắt của ba tên vô lại tỏ ra rất cháy nản. Tần Thiên vẫn còn cười rồi dặn dò: “Hôm nay, chỉ là trừng phạt nho nhỏ của ta. Nếu sau này các ngươi còn tác oai tác quái nữa, thì không có nhẹ như hôm nay đâu!”
Ba tên vô lại không nhịn được thân thể run lên, một cỗ hàn khí xuất hiện sau lưng. Cái tư vị giống như ở trong địa ngục đó chỉ lạ trừng phạt nho nhỏ. Vậy trừng phạt lớn là gì? Bọn chúng quả thật không dám nghĩ đến.
Tần Thiên xoay người đi ra ngoài. Ba tên vô lại khắp người đầy bùn đất, đứng dậy. Bọn chúng cuối đầu, không có dũng khi nhìn bóng lưng của Tần Thiên. Đột nhiên Tần Thiên xoay người lại, thiếu chút nữa làm cho bọn chúng bất tỉnh. Tần Thiên liếc sắc như dao, nói với bọn chúng: “Các ngươi không nên có ý nghĩ trả thù. Nếu không loại tư vị này mỗi ngày sẽ đến thăm các ngươi đó, ha ha!” Nói xong, hắn chắp tay sau lưng rời đi.
Ba tên vô lại nhìn nhau. Bọn chúng thầm nghĩ: Đây có phải là một tiểu hài tử sáu bảy tuổi không? Tần Thiên cũng tại trong lòng bọn chúng mà lưu lại hình tượng một ác ma không bao giờ quên được. Vì thế trong cuộc sống sau này của bọn chúng thường xuyên mộng thấy cái nụ cười tử thần của Tần Thiên, và bị dọa đến phát hoảng nửa đêm phải tỉnh dậy, rồi cứ run run rẩy rẩy cho tới sáng.