Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Địa Phủ Bằng Hữu Khuyên
  3. Chương 21 : Anh có thể đáp ứng tôi một việc hay không?
Trước /24 Sau

[Dịch] Địa Phủ Bằng Hữu Khuyên

Chương 21 : Anh có thể đáp ứng tôi một việc hay không?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi Trịnh Kiền quay đầu nhìn lại, ngay cửa đại sảnh có môt cô gái mặc lễ phục màu trắng đang đứng, dáng người cao gầy nhìn qua như một công chúa thiên nga trắng vô cùng tôn quý.

Chẳng qua giờ khắc này cô thiên nga trắng lại tràn ngập vẻ băng sương, đôi mắt tràn ngập địch ý cùng lạnh lẽo, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Kiền, giống như xà mỹ nữ đang theo dõi con mồi của chính mình.

Bị ánh mắt trành có chút ngượng ngùng, Trịnh Kiền sờ sờ khuôn mặt của mình, nhủ thầm:

- Mình đẹp trai như vậy sao? Lại nhìn chằm chằm mình…

Nhưng vừa nói xong, hắn liền hối hận, bởi vì Lâm Vân Khê đang đi về phía hắn.

Một khắc này người trong đại sảnh đều dừng hoạt động, thần sắc tò mò nhìn qua bên này.

Họ đều biết tình huống của Lâm Vân Khê, trước mắt đều hiếu kỳ tại sao Lâm Vân Khê lại cảm thấy hứng thú với một tiểu tử vô danh như vậy.

Trịnh Kiền chợt cảm thấy tình huống có chút không ổn, hắn quay đầu nhìn xung quanh một lần, đều là người không quen biết.

- Anh đi ra cho tôi!

Lâm Vân Khê đứng cách Trịnh Kiền khoảng một thước, lạnh lùng quát lớn.

Nói xong, nàng giẫm đôi giày pha lê giá trị xa xỉ đát đát đi ra ngoài.

Trịnh Kiền thoáng lặng người, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi đứng dậy đi theo.

Giờ phút này Lâm Vân Khê đã ngồi vào trong xe Ferrari, nhìn thấy Trịnh Kiền lạnh lùng nói:

- Lên xe!

- Đi đâu?

Trịnh Kiền hỏi.

Sắc mặt Lâm Vân Khê không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trịnh Kiền, khẽ cắn răng:

- Anh có phải là đàn ông hay không? Chút đảm lượng cũng không có!

- Tôi còn nhỏ, tôi không phải đàn ông, tôi chỉ là thiếu niên!

Trịnh Kiền thành thật trả lời.

Lâm Vân Khê hết lời để nói, cuối cùng bỏ lại một câu:

- Anh xác định không đi?

Chứng kiến Lâm Vân Khê sắp bùng nổ, Trịnh Kiền vội vàng tươi cười, nhanh nhẹn lên xe:

- Đi, tại sao không đi? Mỹ nữ có mời…

Phụ nữ bị vây tuổi mãn kinh đáng sợ, bị vây tuổi mãn kinh còn đang nổi nóng càng đáng sợ hơn.

Lên xe, Lâm Vân Khê nhấn ga, chiếc xe như mãnh thú rất nhanh xông ra ngoài, bảo an cũng không dám ngăn lại.

Lên xe không lâu, Trịnh Kiền có chút hối hận, cô gái này lái xe chẳng khác gì kẻ điên, tuy hiện tại đã là đêm khuya, trên đường xe không nhiều lắm, nhưng chưa từng thấy qua ai lái xe kiểu như vậy, tốc độ hơn trăm, không thèm để ý đèn xanh đèn đỏ.

Trái tim Trịnh Kiền bùm bùm muốn nhảy ra ngoài, trong lòng mắng to, chỉ cần có chút vô ý phỏng chừng mình phải đi gặp Dược Vương, sau này còn có thời gian dài đấu địa chủ với Hắc Bạch Vô Thường.

Không bao lâu xe ngừng lại trên một đường núi nằm ngoại ô Hán Thành thị, Lâm Vân Khê mở cửa xe bước xuống, đứng ở bên cạnh rào chắn, nhìn Hán Thành thị đèn đuốc sáng trưng xa xa, trầm mặc.

Vừa rồi bị một trận xóc nảy khiến Trịnh Kiền cảm giác dạ dày của mình thiếu chút nữa nhổ ra, cũng may bụng rỗng, bằng không hiện giờ vô cùng chật vật.

- Anh có thể đáp ứng tôi một việc hay không?

Đêm đen nhánh, thanh âm Lâm Vân Khê trong trẻo lại lạnh lùng, chẳng biết từ lúc nào nàng đã châm điếu thuốc lá, ánh lửa đỏ bừng lúc sáng lúc tối trong đêm.

Trịnh Kiền xoa nắn vài huyệt vị trên người mình, cảm giác mê muội chậm rãi biến mất, hắn dựa vào trên xe, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo, mở miệng nói:

- Nếu cô muốn nói để cho tôi cưới cô, như vậy không bàn nữa…

- Ai…ai, không chơi kiểu vậy nha, cô chờ tôi một chút chứ, tôi chưa lên xe đâu…

Trịnh Kiền còn chưa nói xong, thân hình hoàn mỹ lập tức xoay người mở cửa xe, sau đó oanh ga, trôi đuôi xe 180 độ, sau đó lưu lại mông xe dần biến mất trong màn đêm.

Giờ phút này Trịnh Kiền quả thực khóc không ra nước mắt, cứ như vậy bị nhét vào hoang giao dã ngoại, từ nơi này quay về nội thành phải đi tới hừng đông đâu.

Kỳ thật trước khi tới dự tiệc, Lý Văn đã gọi điện cho Trịnh Kiền, sở dĩ Lâm Vân Khê sẽ xuất hiện tại bệnh viện đều do bà an bài, nguyên nhân là vì Lâm Vân Khê phi thường kháng cự bệnh tình của mình, Lý Văn chỉ đành làm như vậy để Trịnh Kiền quan sát Lâm Vân Khê, do đó chữa bệnh cho nàng.

Buổi tiệc đêm nay cũng do Lý Văn đặc biệt an bài cho Trịnh Kiền ở riêng một mình với Lâm Vân Khê, tuy rằng Lâm Vân Khê phản cảm, nhưng ở trước mặt nhiều khách nhân nàng sẽ không dễ dàng phát hỏa, như vậy có thể làm cho Trịnh Kiền càng dễ dàng tìm hiểu bệnh tình của nàng, sau đó đúng bệnh hốt thuốc.

Nhưng cuối cùng chẳng ai ngờ rằng sự tình sẽ biến thành như vậy, Trịnh Kiền còn chưa kịp nói xong một câu…

Nhưng hiện tại dù hắn giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, đêm nay không tới nỗi hoàn toàn không thu hoạch, ít nhất vừa rồi lúc ở trong xe Trịnh Kiền từ Dược Vương truyền thừa tìm được biện pháp có thể giải quyết bệnh tình, vừa rồi sở dĩ hắn trêu chọc như vậy là vì muốn biết bệnh tình của Lâm Vân Khê nghiêm trọng tới mức độ nào.

Hiện tại Lâm Vân Khê thật phản cảm Trịnh Kiền, vì thế sẽ không cho hắn bắt mạch chẩn đoán bệnh, mà trong người Lâm Vân Khê hỏa hư thật vượng, thân hình như quả bóng cao sư đang nướng trên lửa, câu nói của Trịnh Kiền chỉ là vì muốn kiểm tra quả bóng cao su kia có cơn tức lớn bao nhiêu mà thôi.

Vừa rồi hắn chỉ nói một câu thì Lâm Vân Khê đã rất nhanh lái xe bỏ về, có thể thấy được quả bóng cao sư kia đã sắp sửa bùng nổ.

Hắn lấy di động gọi điện cho Mạnh Hoành, hiện tại Mạnh Hoành không đi được nên phái Triệu Đa tới đón hắn.

Hơn nữa Trịnh Kiền cũng nói cho Lý Văn hay tình huống, mình cần đi về trước, mục đích đã đạt tới cũng đã hiểu rõ bệnh tình, sẽ nhanh chóng xác định kế hoạch trị liệu.

Lý Văn tỏ vẻ xin lỗi, đồng thời cảm ơn Trịnh Kiền, điều này làm Trịnh Kiền dở khóc dở cười.

Sau khi trở về, Trịnh Kiền vừa mở ti vi, trong thời sự Hán Thành thị liền truyền ra tin tức, tập đoàn Lục thị bỏ vốn toàn quyền thu mua tập đoàn Lê thị, vận mệnh kinh tế Hán Thành thị sắp phát sinh biến cố trọng đại.

Chứng kiến tin tức này, trong lòng Trịnh Kiền vô cùng phức tạp, hắn chỉ thầm nghĩ trong lòng:

- Hi vọng chuyện này có thể thuận lợi như suy nghĩ của mình đi!

Ban đêm, Trịnh Kiền mơ mơ màng màng nằm trên giường, đột nhiên nhận được tin tức của Dược Vương.

- Đến chơi cờ không?

Trịnh Kiền sửng sốt:

- Ngài cũng chơi cờ?

- Phải đó, Hắc Bạch Vô Thường đi ra ngoài gọi hồn, vốn định gọi Ngưu Đầu chơi đấu địa chủ, nhưng Ngưu Đầu đang trợ giúp Tần Nghiễm Vương trù bị chuyện sát hạch âm đức, cho nên không rảnh.

Dược Vương hồi âm nói.

Trịnh Kiền vui vẻ:

- Bao nhiêu một ván?

- Một trăm âm đức như thế nào?

Dược Vương đáp.

Mấy ngày hôm trước hắn vừa từ trên mạng chứng kiến máy móc đại chiến cờ vua cùng người chơi, hôm nay chơi với Dược Vương, ván đầu tiên thử xem trình độ, nếu thật sự không được mình có thể làm càn, dù sao Dược Vương nhìn không thấy.

Trịnh Kiền ngứa ngáy, hiện tại mình có gần mười ngàn âm đức, còn thiếu Dược Vương tám mươi ngàn, có thể trả hết nợ hay không phải xem đêm nay.

Trịnh Kiền vừa đồng ý, di động chợt hiện lên một màn hình cờ vua, màn hình này thật kỳ quái, bối cảnh có chút âm trầm khủng bố, thoạt nhìn giống loại cờ vua online mà Trịnh Kiền thường chơi trước kia.

Trước kia trong di động nhắn tin cũng không có trò chơi cờ vua, hiện tại đúng là có chút tùy hứng, trong lòng Trịnh Kiền nghĩ thầm.

Nhưng rất nhanh hai bên cờ vua chợt hiện ra.

Chậm rãi, Trịnh Kiền phát hiện cờ vua thời Đường cũng giống như hiện đại, hơn nữa kỳ nghệ của Dược Vương ngang hàng với kỳ nghệ của hắn, ván đầu tiên Dược Vương thắng, ván thứ hai Trịnh Kiền chưa làm càn mà cũng thắng.

- A…Dược Vương a, một trăm âm đức có chút không quá kích thích, hay là năm trăm đi!

Đôi mắt Trịnh Kiền xoay chuyển, vừa mở máy tính tìm phần mềm chơi cờ vua vừa nói.

Dược Vương không rõ ý đồ của hắn, trực tiếp đáp ứng.

Trong lòng Trịnh Kiền cười thầm, mở hình thức đại sư trong máy tính chơi cờ vua, sau đó lại mô phỏng từng bước của Dược Vương đi cờ chơi với máy tính.

Tiếp theo hắn lại dùng bước đi của máy tính đối chiến với Dược Vương, lúc này chỉ mới qua hai phút ngắn ngủi mà Dược Vương đã bị Trịnh Kiền giết thảm trọng, cục diện cơ hồ nghiêng về một phía.

Giờ phút này dưới Địa Phủ chính Dược Vương cũng ngây dại, theo hai cục ban đầu mà xem khả năng chơi cờ vua của tiểu tử kia tựa hồ không mấy lợi hại, vì sao lại khiến cho mình chết thảm như vậy đây?

Cứ thế Dược Vương trực tiếp chuyển cho Trịnh Kiền năm trăm âm đức, trong lòng Trịnh Kiền vô cùng vui vẻ, trận cờ thứ hai vẫn tiếp tục làm như thế, Dược Vương căn bản không cách nào đánh thắng máy vi tính, rất nhanh lại thua một ván.

Chỉ lát sau Trịnh Kiền đã thắng năm ngàn âm đức, Dược Vương thua tròn mười cục, hơn nữa mỗi cục đều bị thảm bại.

Điều này có chút đả kích lòng tự tin của Dược Vương, trong nhiều năm qua bình thường hắn rảnh rỗi sẽ chơi cờ, mặc dù kỳ nghệ không tính là nổi trội, nhưng muốn thắng Ngưu Đầu cùng Hắc Bạch Vô Thường vẫn thật nhẹ nhàng.

Lúc trước Dược Vương chơi bài thua Hắc Bạch Vô Thường nhưng khi chơi cờ đã thắng trở lại, nhưng hắn còn cảm thấy chưa đủ, muốn nhiều hơn, cho nên mới đi tìm Trịnh Kiền.

Ai ngờ hiện tại trộm gà không được còn mất nắm gạo, Dược Vương chẳng những không thắng ngược lại còn thua năm ngàn, điều này khiến cho hắn cảm giác có chút đau lòng.

- Tiếp tục sao?

Trịnh Kiền thật cẩn thận hỏi, hắn cảm giác kích động khó thể ức chế.

Nhưng Dược Vương trả lời làm cho hắn có chút uể oải:

- Đừng, tôi còn có việc triệt trước.

Trịnh Kiền nằm trên giường cao hứng thiếu chút nữa mất ngủ, hắn đột nhiên nghĩ ra được phương pháp kiếm âm đức, sau này không có việc gì làm thì đi chơi cờ vua, dù sao trong vòng bạn bè Địa Phủ còn có Tần Nghiễm Vương, Thôi phán quan, Mạnh bà, trong tay bọn họ khẳng định có nhiều âm đức.

Nhưng dùng phương pháp ám muội như vậy thắng Dược Vương, Trịnh Kiền cảm giác có chút không yên tâm, hắn quyết định ngày hôm sau đi cửa hàng vàng mã mua cho Dược Vương hai bộ đại biệt thự phong cách Âu thức, mười cỗ xe BMW X88 mới nhất, cuối cùng còn có mười mỹ nữ phong cách khác biệt, xem như giảm bớt áy náy trong lòng mình.

Mấy thứ này nếu mua tại Địa Phủ cũng cần năm ngàn âm đức, chẳng qua trên dương gian cũng chỉ dùng vài trăm đồng mà thôi.

Đợi tới giữa trưa hôm sau Trịnh Kiền mới bị chuông điện thoại đánh thức.

- Trịnh Kiền ca, em đang ở bên ngoài tiểu khu của anh, bảo an không cho em vào tìm anh, em muốn gặp anh!

Vừa tiếp máy, thanh âm Hoàng Ngưng truyền đến.

Nhưng vừa nghe xong Trịnh Kiền chợt nhíu mày, bởi vì lúc Hoàng Ngưng nói lời này tuy nàng che giấu rất tốt, nhưng Trịnh Kiền vẫn nghe được tiếng nứt nở.

Hơn nữa quan trọng là hắn nghe được thanh âm tiếng tranh cãi ầm ĩ trong điện thoại, trong đó có một câu khiến lửa giận trong lòng hắn bạo lên, nhất thời nhảy xuống giường.

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tháng Ngày Ước Hẹn

Copyright © 2022 - MTruyện.net