Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Cậu nói cái gì?
- Anh nói cái gì?
Lục Tranh cùng Lê Thiên Thiên đồng thời kêu lên, vẻ mặt không tin, nhưng chẳng thể trách bọn họ, loại chuyện này rơi lên người ai cũng không dám tin tưởng.
- Tin hay không thì chờ Thiên Thiên lấy ra nửa khối ngọc bội là có thể hiểu ngay, hơn nữa tin tưởng ông còn nhận thức được khối ngọc bội kia!
Trịnh Kiền mở miệng nói, nói xong quay lại ngồi xuống sô pha, cũng không quản khuôn mặt khiếp sợ của Lục Tranh cùng Lê Thiên Thiên.
- Làm sao anh biết tôi có nửa khối ngọc bội?
Ngay lúc Trịnh Kiền vừa ngồi xuống, Lê Thiên Thiên đột nhiên mở miệng hỏi.
Trịnh Kiền sửng sốt, hắn cũng không thể nói vào mùa hè trước kia hắn thường nhìn chằm chằm thân thể Lê Thiên Thiên y y, trong lút vô ý phát hiện đi?
Vì thế hắn đành mơ hồ ứng phó.
Khi Lê Thiên Thiên lấy ra nửa khối ngọc bội, toàn thân Lục Tranh giống như bị sét đánh, lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt đột biến.
- Cô…cô thật là…
Lục Tranh có chút nói không ra lời, đồng tử phóng lớn, khuôn mặt co giật run rẩy.
Lê Thiên Thiên vốn là khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền biến thành lạnh lùng, từ nhỏ nàng đã biết mình không phải con gái ruột của Lê Thiên Dân, mẹ đẻ của nàng vừa sinh nàng không bao lâu đã chết, cha ruột không có tin tức, hiện tại cha nàng đột nhiên xuất hiện, điều này làm cho nàng khó có thể thừa nhận.
Hốc mắt của Lục Tranh ươn ướt, nước mắt tràn ngập, hắn run rẩy hai tay hướng Lê Thiên Thiên đi tới, nhưng Lê Thiên Thiên lại lui về phía sau.
Hiện tại Lục Tranh rốt cục hiểu được tại sao Trịnh Kiền muốn hắn tiêu phí tinh lực lớn như vậy thu mua tập đoàn Lê thị, con gái của mình rơi vào trong tay đám lưu manh như Dương ca, nếu mình còn tiếp tục chần chờ, vậy thì hậu quả…khó lường a.
- Thiên Thiên, cha sai lầm rồi…con tha thứ cho người cha không xứng chức đi, là cha thua thiệt mẹ của con…
Lục Tranh khóc lóc kể lể, nhưng tính tình Lê Thiên Thiên vốn lạnh lùng từ nhỏ, không nói một lời, bàn tay nắm chặt khối ngọc bội, bởi vì dùng sức quá lớn nên đốt ngón tay có chút trắng bệch.
Lòng hối hận chôn dấu dưới đáy lòng nhiều năm hiện tại như hồng thủy vỡ đê, người cầm lái tập đoàn Lục thị run rẩy, trong lòng đau đớn, cũng rất hối hận.
Nếu không phải Trịnh Kiền xuất hiện, hắn thậm chí đã phạm phải sai lầm không cách nào bù đắp lại.
- Đây là chuyện mà anh để cho tôi tới đây hôm nay? Nhận thức một người cha hại chết mẹ của tôi, sau đó suốt hai mươi năm không hỏi không để ý tới tôi? Anh cảm thấy được có thể sao?
Lê Thiên Thiên quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Kiền, trong mắt tràn ngập lạnh lùng, thanh âm không chút tình cảm.
Trịnh Kiền cười khổ một tiếng, chuyện này chính hắn cũng không muốn lẫn vào, nhưng không biết tại sao khiến cho mình càng lún càng sâu.
Hắn đi tới trước mặt Lục Tranh cùng Lê Thiên Thiên, nói:
- Có một số việc, cho dù tiếp tục che dấu vẫn là sự thật, như Lục Tranh là cha của cô, việc này không thể thay đổi!
Lục Tranh gật gật đầu, nói:
- Phải đó, Thiên Thiên, là cha thua thiệt con, cha sẽ bù đắp lại cho con…
Không đợi Lục Tranh nói xong, Trịnh Kiền cắt đứt, tiếp tục nói:
- Trần Cẩn bởi vì ông mà chết, mà Thiên Thiên đã làm cô nhi hai mươi năm, đây là sự thật khó thể thay đổi!
Lục Tranh lập tức trầm mặc, tóc mai hoa râm như càng thêm bạc trắng, yên lặng chảy nước mắt.
Hốc mắt Lê Thiên Thiên có chút đỏ, nhưng vẫn chịu đựng.
- Những điều này đều là sai lầm, nhưng nếu chúng ta đã tìm được sai lầm, tại sao không giải quyết? Đã sai lầm suốt hai mươi năm, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sai nữa sao?
Thanh âm Trịnh Kiền không lớn, nhưng mỗi chữ đâm thẳng vào lòng, hắn chứng kiến khóe mắt Lục Vũ Li chảy xuống dòng nước mắt.
Trịnh Kiền dừng một chút, nói:
- Hai vị biết nguyên nhân Vũ Li sinh bệnh sao?
- Nàng đây là oán hận chất chứa thành bệnh, Trần Cẩn đã chết, mang theo tình yêu cùng thống hận đối với Lục Tranh, còn có oán khí vô tận, hình thành khí tràng ảnh hưởng tới Vũ Li, vì vậy nàng mới có thể sinh bệnh. Như trong phong thủy đã nói, bên cạnh mỗi người đều có một loại khí tràng, bất kể là người sống hay người chết, khí tràng có thể ảnh hưởng tới mỗi người, cũng có thể khống chế người, cụ thể bởi vì người mà khác, mặc kệ hai vị tin hay không, bệnh của Lục Vũ Li chính là món nợ oan trái mà Lục Tranh đã thiếu của Trần Cẩn hai mươi năm trước, nếu muốn chữa bệnh, mấu chốt nhất là trên người của ông.
Trịnh Kiền tiếp tục nói.
- Nếu ông có thể làm cho Trần Cẩn buông xuống nỗi oán hận với ông, tiêu trừ khí tràng của bà ấy trên người của Vũ Li, như vậy hết thảy sẽ không còn chuyện gì.
Trịnh Kiền nói xong, xoay người rời đi.
Lúc mở cửa, Trịnh Kiền chợt dừng chân, quay đầu lại nói:
- Đừng tưởng rằng đây là lời mê tín, nếu ông không tin, tôi cũng không còn cách nào!
Khi Trịnh Kiền trở về nhà, hắn thầm nghĩ đã tới thời điểm nên đi mua chiếc xe, như vậy sau này đưa đón Hoàng Ngưng cũng thuận tiện, hơn nữa hiện tại hắn đã là chủ nhiệm hữu danh vô thực của bệnh viện Hán Thành, bình thường một tuần đi một lần là được, vẫn lấy tiền lương.
Nếu không mua xe, từ Thanh Giang sơn thủy đi bệnh viện cũng không quá phương tiện, hơn nữa muốn đi đâu cũng trở ngại.
Càng mấu chốt chính là, nếu có xe sau này đưa đón Hoàng Ngưng, hai người còn có thể ở trong xe làm chuyện tu tu gì đó.
- Hắc hắc!
Nghĩ tới đây Trịnh Kiền không nhịn được bật cười.
Nhìn thấy nụ cười đáng khinh của Trịnh Kiền, tài xế taxi không khỏi căng thẳng, vội vàng rẽ vào cửa tiệm Lexus 4S phía trước, nói:
- Tới, tổng cộng tám mươi lăm!
Trịnh Kiền thật hào sảng đưa một tờ tiền trăm nguyên, cũng không cần tiền thối xuống xe, tài xế vội vàng cho xe chạy mất, ai bảo hắn bị tiếng cười đáng khinh vừa rồi ám ảnh đâu.
Trịnh Kiền vừa đi tới cửa, một cô gái mặt váy ngắn đồng phục cửa hàng thần sắc mỉm cười đón chào.
- Chào tiên sinh, đây đều là những mẫu xe mới nhất, không biết ngài muốn mua loại xe nào đây? Tôi có thể giúp ngài tiến cử!
Mỹ nữ tiêu thụ mỉm cười nói.
Hiện tại trên người Trịnh Kiền có tấm thẻ khoảng hơn bốn trăm ngàn, mua một chiếc Lexus RX cũng miễn cưỡng, hắn nhìn xung quanh, nếu hắn muốn hoàn toàn có thể tìm Lý Văn hỏi một chiếc xe thể thao siêu cấp chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hắn không muốn quá mức cao điệu.
Ngay lúc hắn còn đang nhìn xe, trong sảnh khách quý vang lên tiếng giày cao gót, thanh âm kia rất nặng, rơi xuống đất làm cho người ta không khỏi lo lắng cho đôi giày cao gót cùng sàn nhà.
Nhưng rất nhanh tiếng giày cao gót bị một thanh âm bén nhọn tức giận đánh vỡ:
- Là mày?
Trịnh Kiền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt chính là người đàn bà béo mập tên Chu Hồng đã đánh Hoàng Ngưng trước cửa tiểu khu nhà hắn.
- Tiểu tử nghèo kiết hủ lậu, không nghĩ tới mày cũng tới nơi này mua xe a? Chỉ là nhìn thôi đi? Nhìn mày sao mà mua nổi xe?
Thanh âm Chu Hồng dị thường chói tai, theo bà ta xem, Trịnh Kiền ở lại trong Thanh Giang sơn thủy cũng không phải nhà của hắn, nhiều lắm là giúp người khác trông nhà hoặc là nhân viên công tác trong tiểu khu mà thôi.
Trịnh Kiền nhướng mày, vốn không muốn để ý nhưng Chu Hồng đúng là hùng hổ dọa người.
Bà ta rất nhanh đi tới, nhìn mỹ nữ tiêu thụ quát:
- Tôi ra lệnh cho cô, không cho phép bán xe cho hắn, nghe được không? Bằng không tôi sẽ cho cô biết tay!
Mỹ nữ tiêu thụ ngây ngẩn cả người, khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi, người đàn bà này đi lại với quản lý của nàng rất gần, nếu nàng chọc giận bà ta, ngày mai sẽ bị cuốn gói.
Nghĩ tới đây, Thang Tử Dao bỗng thấy ủy khuất, đôi mắt tràn ngập hơi nước.
Ánh mắt Trịnh Kiền lướt qua người Thang Tử Dao, dừng lại ở bảng tên của nàng, như muốn ghi nhớ ba chữ kia.
- Hôm nay tôi vẫn cứ muốn mua!
Trịnh Kiền lưu luyến thu liễm ánh mắt, sau đó đưa tấm thẻ cho cô gái:
- Trong này có bốn trăm chín mươi ngàn, mua chiếc xe Lexus RX này đủ chưa?
Thang Tử Dao sửng sốt, chiếc xe này giá bốn trăm chín mươi ngàn, bình thường làm xong thủ tục đều tính bốn trăm năm mươi ngàn, dư ra bốn chục ngàn chính là thu nhập trích phần trăm của nàng.
Nhưng không đợi nàng tiếp nhận tấm thẻ, Chu Hồng liền lớn tiếng quát:
- Tiểu kỹ nữ, tao xem hôm nay nếu mày dám bán xe cho hắn, tao lập tức cho mày cút khỏi cửa hàng 4S này.
- Hình như bà cũng không phải quản lý cửa hàng 4S này đi? Bà có tư cách gì?
Thanh âm Trịnh Kiền băng sương hỏi.
Chu Hồng lập tức hô:
- Mày quản lão nương là ai? Hôm nay mày không thể mua xe, mày mua nổi không? Còn nữa, tấm thẻ này của mày ai biết có phải có bốn trăm chín mươi ngàn hay không, tao xem bốn đồng chín thì còn được!
Vẻ mặt Trịnh Kiền buồn bực, mua chiếc xe còn gặp chuyện như vậy, đột nhiên từ trong sảnh lại đi tới hai người, trong đó có một người Trịnh Kiền nhận thức.
Người kia cũng nhìn thấy Trịnh Kiền, nhất thời vui vẻ chạy tới:
- Kiền ca, tại sao anh ở chỗ này? Mấy ngày trước tôi tới trường tìm anh, nhưng Tử Hào bọn họ nói anh chuyển nhà…cụ thể tôi cũng không biết, anh tới mua xe sao, sớm nói a, tôi đưa anh đi mua!
Vẻ thân thiết của Vương Hạo Nhiên làm Trịnh Kiền cảm giác có chút không thích ứng, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt rơi lên người trung niên đi cùng Vương Hạo Nhiên.
Chu Hồng cũng sững sờ, bà ta hoàn toàn không ngờ Vương Hạo Nhiên nhận thức tiểu tử trước mắt, còn gọi hắn là Kiền ca?
Đầu bà ta vừa chuyển, nhất thời làm ra bộ dạng khóc sướt mướt, hướng trung niên chạy tới:
- Khôn ca, chính là hắn, sáng nay em nói cho anh biết tiểu tử này đánh em rơi vào trong hồ nước, anh phải làm chủ cho em, bằng không…em chết cho xem!
- Anh anh…
Lư Khôn biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trịnh Kiền:
- Tiểu tử, tao còn chuẩn bị đi tìm mày đâu, không nghĩ tới mày nhanh như vậy chính mình đưa tới cửa a?
Vương Hạo Nhiên ngẩn người, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, vội vàng hòa giải:
- Khoan đã, Khôn ca, chuyện này khẳng định có hiểu lầm, đừng nên vọng động.
Lư Khôn trừng mắt liếc Vương Hạo Nhiên, không chút để ý, thần sắc tức giận đi về hướng Trịnh Kiền.
Thang Tử Dao sợ hãi thối lui sang một bên, Chu Hồng không quyền lợi sa thải nàng, nhưng Lư Khôn chính là quản lý tiêu thụ danh xứng với thực.
Chỉ là gần đây không biết tại sao Lư Khôn gần gũi với người đàn bà này, cho nên bà ta mới dám ngang ngược càn rỡ trong cửa hàng.
Vương Hạo Nhiên lập tức nóng nảy, hắn ngăn cản giữa Trịnh Kiền cùng Lư Khôn, muốn giải thích nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lư Khôn đẩy sang bên, Chu Hồng còn vui sướng hô lớn:
- Khôn ca, hung hăng tấu hắn, đánh cho hắn tàn phế, cha của em là cao quản tập đoàn Lục thị, gần đây tập đoàn Lục thị thu mua tập đoàn Lê thị, cha của em rất có khả năng trở thành quyền chủ tịch tập đoàn Lê thị nhất, chỉ cần anh giúp em hung hăng giáo huấn hắn, tới lúc đó em nói cha điều anh tới tập đoàn Lê thị, như vậy anh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!
Nghe được lời này, ánh mắt Lư Khôn sáng lên, hắn nguyện ý thông đồng với người đàn bà béo mập này chỉ vì tiền tài cùng tài nguyên trong tay bà ta, đợi sau khi hắn thành công, tự nhiên sẽ không chút khách khí vung lắc bà ta, nhưng trước mắt cần diễn trò tới cuối cùng.
Lư Khôn từng luyện qua hai năm kỹ năng, nhìn thấy dáng vóc gầy yếu của Trịnh Kiền, trong lòng không khỏi cười lạnh:
- Tiểu tử, hôm nay xem như ủy khuất mày chịu chút nỗi khổ da thịt…