Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cậu học sinh đặt tờ đăng ký xuống, vừa vào cửa liền trực tiếp cởi quần. Nam sinh vào tuổi này cuộc sống rất hỗn loạn, hầu như ngày ngày thay bạn gái, lại theo đuổi chất kích thích, nhà tắm rửa, gội đầu cũng là đi thường xuyên. Cho nên khó tránh khỏi mắc phải một vài căn bệnh lên cậu nhỏ.
Cậu học sinh tuổi không lớn, vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Lúc này chỉ có bác sĩ có thể giúp đỡ cậu ta, cho nên cậu chàng vội vàng cởi quần xuống, lộ ra cậu nhỏ vừa ngắn vừa nhỏ lại vừa đỏ vừa sưng, lo lắng hỏi:
- Bác sĩ ơi, mong chị xem giúp em, đây rốt cuộc là bị làm sao?
Trải qua cuộc trò chuyện dài vừa nãy Lưu Anh Nam và Nhậm Vũ đã tán gẫu không tệ, thậm chí đều có tâm tư phát triển tiếp nữa. Điều này đã thành công kích hoạt dục vọng chiếm hữu và bảo vệ ẩn sâu trong cốt tủy Lưu Anh Nam. Lúc này, khi một gã đàn ông ‘đo cậu nhỏ’ ở trước mặt người phụ nữ mình muốn chiếm hữu thì ý nghĩ bảo vệ của hắn càng bùng nổ.
May mà Lưu Anh Nam kịp thời khống chế, nhớ tới ý niệm phải tôn trọng nghề nghiệp đối phương. Nhưng vẫn không nhịn được tức giận nói:
- Cậu nhóc, cậu nhất định là vừa mới ‘tuốt lươn’ xong phải không? Cậu đừng phủ nhận, điều này đã rất rõ ràng rồi. Nó sưng là vì cậu tuốt quá dùng sức hoặc tốc độ quá nhanh, nó đỏ là vì bị vi khuẩn trên tay nhiễm phải, nó vừa ngắn vừa nhỏ là vì cậu còn trẻ mà đã không biết kiềm chế. Chẳng những vừa ngắn vừa nhỏ, nếu cậu vẫn không kìm chế thì sau này còn có thể bị gục sớm, mềm oặt, bệnh ở tuyến tiền liệt, thậm chí bệnh thận…
- Anh làm sao biết được? –Cậu nhóc và Nhậm Vũ đồng thanh hỏi. Nhậm Vũ hỏi là vì Lưu Anh Nam nói hoàn toàn chính xác. Cậu nhóc hỏi là vì Lưu Anh Nam không hề mặc bloose trắng, hơn nữa bộ dạng đáng khinh kia cũng không giống bác sĩ.
Lưu Anh Nam ngẩng cao đầu, hiên ngang lẫm liệt đáp:
- Bởi vì tôi đã hết bệnh rồi!
…………
Dưới ánh mắt hung ác của Nhậm Vũ, Lưu Anh Nam ủ rũ phắn ra ngoài. Hơi mất cẩn thận không ngờ lại bại lộ bí mật mình là cao thủ ‘tuốt lươn’. Anh kết thân với một bác sĩ khoa tiết niệu không ngờ còn thủ dâm, hơn nữa còn thủ dâm ra cả bệnh tật, điều này rõ ràng là muốn làm hỏng danh tiếng của nàng ta mà!
Cho dù Lưu Anh Nam bị đuổi đi nhưng trước khi đi Lưu Anh Nam vẫn cầm một tấm danh thiếp của Nhậm Vũ trên bàn làm việc. Nhậm Vũ nhìn thấy cũng không phản đối, điều này chứng tỏ vẫn còn có cơ hội phát triển tiếp.
Lúc xuống tầng dưới thì người nhà của ông cụ và đám phóng viên đã tản đi. Sự việc cũng không biết giải quyết ra sao, nếu ngày mai lên báo thì chính là người nhà người bệnh thắng. Nếu ngày mai không lên báo, vậy chính là phía quan chức thắng.
Lưu Anh Nam không quản được nhiều như vậy. Hắn chỉnh đồng hồ báo thức, vui vẻ ôm tấm danh thiếp đi ngủ. Không ngờ rằng sự việc lại thuận lợi như vậy, hy vọng sẽ tiếp tục thuận lợi.
Sáng sớm hôm sau hắn lại xuất hiện ở ngoài phòng bệnh khoa tiết niệu. Trong tay cầm sữa đậu nành ở thành Đông, bánh nướng ở thành Tây, chờ sẵn ở ngoài cửa bệnh viện. Đúng 8h Nhậm Vũ xuất hiện, cô nàng thay chiếc áo bloose trắng, mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, trước ngực in hoa văn mây trắng, bên dưới là hai ngọn núi cao vút hệt như thánh cảnh mây trắng vờn đỉnh núi. Quần bò bó sát người, giày cao gót, lộ rõ một đôi chân dài tuyệt đẹp. Tan làm, nét mặt cô nàng cũng không còn nghiêm túc như vậy nữa, mà mang theo nụ cười nhàn nhạt, mái tóc phấp phới, hơi hơi uốn cong, rất là dễ thương.
Cô nàng vừa ra cửa vừa chào hỏi với đồng nghiệp đang đi vào. Bệnh viện có rất nhiều nữ bác sĩ và y tá, buổi sáng mỗi ngày có rất nhiều người đều là do bạn trai, ông xã đưa tới. Buổi tối lại đón về, không bỏ qua bất kỳ một cơ hội bày tỏ tình yêu nào cả.
Mà Nhậm Vũ thì thường xuyên cô đơn chiếc bóng. Bề ngoài thì thoạt nhìn không có gì, thậm chí mỗi lần nàng ta xuất hiện, bạn trai và ông xã của đám đồng nghiệp kia đều không nhịn được nhìn trộm cô nàng vài lần nhưng Nhậm Vũ vẫn rất hâm mộ niềm hạnh phúc có lứa có đôi như người ta.
Nhưng mọi chuyện đều thay đổi vào ngày hôm nay. Lưu Anh Nam giống như một người giao hàng chờ đợi dưới ánh mặt trời chói chang. Sợ sữa đậu nành bị biến chất do nắng chiếu, cho nên hắn ôm vào trong ngực, bánh nướng nóng hổi vừa mới ra lò hắn cầm ở trong tay. Không ít y tá trẻ, nữ bác sĩ đi ngang qua nhao nhao ghé mắt, bởi vì những chi tiết nhỏ làm một cách vô tình càng có thể biểu hiện sự chu đáo và quan tâm của một người. Điều này so với những bó hồng lớn kia thì càng làm cảm động phụ nữ hơn.
Nhậm Vũ cũng không ngoại lệ, huống hồ là một cô gái từ trước tới nay chưa từng hưởng thụ cảm giác được theo đuổi, được che chở, được sủng ái như cô nàng. Do dung nhan xuất chúng mà cô nàng bị rất nhiều phụ nữ trong bệnh viện ghen ghét, nhưng do nghề nghiệp mà cô nàng không có bạn trai, bị rất nhiều người cười nhạo sau lưng, hôm nay rốt cuộc đã được hãnh diện rồi.
Khi ánh mắt đầu tiên của cô nàng nhìn thấy Lưu Anh Nam thì đã mừng như mở cờ trong bụng rồi. Lại thấy hắn cẩn thận ôm sữa đậu nành không cho nắng chiếu rồi phơi bánh nướng đang nguội dần càng làm cô nàng cảm động cùng ngọt ngào. Đương nhiên đây vẻn vẹn chỉ là một sự khởi đầu, chẳng thể chứng minh điều gì, có điều lại là một sự khởi đầu tốt.
Lưu Anh Nam mỉm cười đưa sữa đậu nành vào trong tay nàng nói:
- Sữa vẫn còn ấm, uống chút đi cho ấm bụng. Bánh nướng lát nữa nguội hẵng ăn.
Lời nói đơn giản biết nhường nào nhưng rất nhiều người phải trải qua sự đúc kết nhiều năm mới có thể nói ra. Lưu Anh Nam xuất thân từ cô nhi viện, từ nhỏ đã tập thành thói quen phải thiết thực. Tuy rằng hắn có chút đáng khinh, có chút tà ác nhưng đặc điểm lớn nhất chính là thiết thực, sẵn lòng trả giá, không câu nệ tiểu tiết.
Người ta lần đầu tiên hẹn hò không phải là tặng hoa thì chính là tặng quà. Hắn tặng sữa đậu nành và bánh nướng, đây chính là cách đối nhân xử thế của hắn: kịp lúc khẩn, đủ lúc vội. Sáng sớm người ta vừa hết ca đêm, đừng nói tặng hoa, cho dù tặng cả núi vàng cũng chả có tác dụng gì. Đây cũng là sự thông minh của Lưu Anh Nam.
Nhậm Vũ quả thật rất cao hứng. Cô nàng cười ngọt ngào nói cảm ơn, ngồi ăn không chút kiêng kị ở ngay cửa bệnh viện.
Lưu Anh Nam cũng là lần đầu tiên làm quen, lần đầu tiên chủ động bày tỏ tấm lòng với con gái. Tối qua trằn trọc nửa đêm không ngủ, nghĩ ra rất nhiều chủ ý, cuối cùng vẫn là mua đồ ăn sáng, vẫn thu được hiệu quả rất tốt.
Điều này chứng minh rằng, cách theo đuổi không quan trọng mà là thành ý mới quan trọng. Đương nhiên quan trọng vẫn là nhân phẩm của người phụ nữ bạn theo đuổi…
- Ăn sáng xong muốn đi đâu? – Tâm tình của Nhậm Vũ vô cùng tốt, rốt cuộc đã được hãnh diện trước mặt đồng nghiệp. Cô nàng có chút mong chờ phía sau càng đặc sắc hơn.
Nhưng Lưu Anh Nam lại không làm bất cứ chuẩn bị nào:
- Cô vừa mới hết ca đêm, không mệt à?
- Không sao cả. Tối qua không có bệnh nhân nào, đã chợp mắt được một lúc rồi. –Nhậm Vũ nói. Nom bộ dạng luống cuống của Lưu Anh Nam, cô nàng cũng không nhịn được đỏ mặt. Cô nàng chỉ lo đến niềm hạnh phúc nở mày nở mặt lại quên mất hai người vốn dĩ vẫn chưa quen thuộc lắm, mình nói thế có vẻ hơi quá gấp gáp. Song cô nàng quả thật cũng muốn hiểu thêm về Lưu Anh Nam, bởi vì sáng nay các đơn vị truyền thông lớn đều đưa tin về sự kiện ở bệnh viện tối qua. Ngoại trừ nữ bác sĩ dựa vào quan hệ luồn được vào bệnh viện còn có cả phó viện trưởng, anh trai ả ta đều bị công kích. Có điều mọi người quan tâm hơn vẫn là thiếu nữ áo trắng đột ngột xuất hiện ở ngoài cửa thang máy tối qua. Sự kiện thần quái lại xuất hiện lần nữa, khiến người dân toàn thành phố đều chú ý cao độ.