Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoài phòng, bỗng nhiên vang lên một thanh âm khàn khàn âm lãnh, Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, xoay người sang chỗ khác, đã thấy mọi người đang đứng, một nam tử mang mặt nạ màu vàng xuất sắc mà đứng.
Đây lại xem như kịch gì? Bắt kẻ thông dâm ở phòng sao?
“Nhân vương...... Ta...... Ngữ Hinh cũng không yêu ngươi, vì sao ngươi lại ép nàng?”
Tứ vương gia nhìn đến Nhân vương, có vài phần sợ hãi, nam nhân này, tuy rằng cùng bọn họ không chút quan hệ huyết thống, thế nhưng địa vị ở Kỳ Thiên quốc, không người nào có thể so sánh.
“Nga? Bổn vương thế nào không biết vương phi không đồng ý gả qua? Vương phi, ngươi lúc trước là nói, sẽ gả cho bổn vương đi?”
Nhân vương đi nhanh tới, đến đứng trước mặt Đông Phương Ngữ Hinh, vươn bàn tay to, nâng lên.
Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng lui về phía sau một bước, Nhân vương này muốn làm cái gì? Trước mặt nhiều người như vậy đánh nàng?
Hắn sẽ không có khí độ như vậy đi?
“Vương phi làm gì lạnh nhạt như thế? Bổn vương chính là muốn đem khăn voan của ngươi xuống...... Phu quân chưa trở về, ngươi sao lại như vậy nghịch ngợm xốc khăn voan lên......”
Ngạch...... Đông Phương Ngữ Hinh có chút không nói gì, người này, vội vàng đi tới như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ là vì giúp nàng buông khăn voan sao?
Vừa rồi nàng cùng một người nam nhân ở cùng nhau, nam nhân kia, tựa hồ còn đang dụ dỗ nàng bỏ trốn đâu.
Hắn lại nâng tay lên, lần này Đông Phương Ngữ Hinh cũng không lui lại, nhìn hắn nhẹ nhàng buông khăn voan.
Không nghĩ tới Nhân vương mặc dù tuổi có chút già, lại rất ôn nhu!
“Vương phi, ngươi còn chưa có trả lời vấn đề của bổn vương đâu?” Hắn cao giọng nói, nhưng không đề cập tới chuyện Hoan Hoan, Đông Phương Ngữ Hinh biết hắn là cố ý.
“Không có...... Làm sao có thể đâu? Gả cho vương gia, là...... Là vinh hạnh của ta......”
Cố ý tăng thêm hai chữ vinh hạnh, Nhân vương vừa lòng xoay người:
“Nếu như thế, các vị mời trở về đi......”
Nhân vương đã nói như vậy, mọi người ai dám lưu lại, uy vọng của Nhân vương tại đây, ai dám nói thêm cái gì?
Chỉ có Tứ vương gia, có lẽ ở trong lòng hắn là sợ Nhân vương này, nhưng hắn không nghĩ buông tha như vậy, bởi vì nếu là lần này buông tha cho, hắn cùng Đông Phương Ngữ Hinh sẽ lại cũng không có cơ hội .
“Ngữ Hinh...... Ngươi thật sự nguyện ý gả cho hắn?”
Khuôn mặt tuấn tú một mảnh rối rắm, hắn kiên trì, tối thiểu, đối với sự tình của Đông Phương Ngữ Hinh, xem như tương đối kiên trì.
“Ta nguyện ý......”
Giương mắt lẳng lặng nhìn hắn, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên nở nụ cười:
“Vương gia, nếu là năm năm trước, ngươi hỏi Ngữ Hinh chuyện này, Ngữ Hinh tất nhiên là vui vẻ vạn phần. Chính là, rất nhiều việc bỏ lỡ liền bỏ lỡ...... Ngài cũng trăm ngàn đừng oán hận tỷ tỷ. Việc này không trách nàng ta, muốn trách, cũng cũng chỉ có thể trách chúng ta hữu duyên vô phận......”
Đông Phương Ngữ Hinh vạn phần quan tâm nói xong, lời này bên ngoài là giúp đỡ Đông Phương Ngữ Phượng nói chuyện, nhưng thực tế cũng là......
Sắc mặt Tứ vương gia càng đen, hai người bọn họ cái gọi là vô duyên phận, còn không phải bởi vì nữ nhân chết tiệt kia.
“Ngữ Hinh, ta biết ngươi không thích Nhân vương, theo ta đi đi, ta sẽ đi tìm hoàng thượng, ông ấy luôn luôn thương ta nhất, nhất định sẽ đồng ý chuyện của chúng ta ......”
Người này chẳng lẽ là càng sống lại càng trẻ sao (ngây thơ)?
Nếu như hoàng thượng đồng ý, ở lần đầu tiên hắn cầu ông ta sẽ đồng ý, cần gì phải phải chờ tới hiện tại đâu?
“Vương gia, ngươi đi đi...... Nhân vương đối ta có ân cứu mạng, ta nguyện ý gả cho hắn......”
Xem, Đông Phương Ngữ Hinh nói cỡ nào có tinh thần hy sinh a.
Nhưng mà, tính tình Nhân vương này không tệ a, nữ nhân của mình bị người dụ dỗ như vậy, thế nhưng hắn còn chưa có phát hỏa