Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thế nhưng......
Nàng không muốn sinh hài tử này......
Một hài tử căn bản không nên xuất hiện.
Ha ha,hài tử như vậy, cho dù là được sinh ra, cho dù là hắn không biết đến mẫu thân của chính mình, nhưng......
Hắn làm sao gặp người? Thân phận sinh ra kém một bậc như vậy??
Kết quả của huynh muội loạn luân?
Mà trong nhà này, lúc này cũng không có người sẽ giúp nàng, bao gồm mẫu thân thương yêu nhất nàng.
Đại ca mất sớm, nhị ca luôn luôn cũng chưa có con, tam ca...... Không thành thân, cũng không có con.
Bọn họ đều sốt ruột, trong bụng của nàng, tuy rằng là cái nghiệt chủng, tốt xấu gì cũng là cốt nhục của Đậu phủ, cho nên hiện tại, cho dù là mẫu thân thương yêu nàng nhất cũng muốn nàng sinh ra.
Ban ngày nàng không dám lộn xộn, đến lúc buổi tối, mới vụng trộm đi xuống phòng bếp, thật cẩn thận nấu thuốc.
Nàng có võ công, muốn tránh thị vệ cũng rất đơn giản.
Mà giờ phút này, mặc dù phòng bếp có người phụ trách, đem bọn họ đánh hôn mê, cũng sẽ không có ngời đi lại xem xét .
Muốn đánh rơi một cái thai cũng khó khăn như vậy, Đậu Yên Nhi đều muốn khóc.
Thật vất vả đem thuốc nấu tốt lắm, Đậu Yên Nhi hơi thổi một chút cho nguội liền uống vào.
Chỉ là, mới uống được mấy ngụm, chén thuốc lại bị người đoạt lấy:
“Đây là thuốc gì? Yên Nhi?”
Là Đậu Chí Kình, tam ca.
Yên Nhi cắn môi, cố chấp không nói chuyện.
Đậu Chí Kình cúi đầu vừa ngửi, ánh mắt nhíu lại:
“Muội...... Muội cũng dám một mình lấy thuốc này?”
Thuốc phá thai! Không thể tưởng tượng được, muội muội luôn luôn nhu nhược không có chủ kiến , thế nhưng lần này lại quyết tuyệt như vậy.
Nàng không biết, giờ phút này phá thai khả năng sẽ mất mạng sao?
Nàng không biết, Đậu phủ bọn họ thật sự rất cần hài tử này sao?
Ha ha, lá gan quả nhiên là lớn không ít, xem ra mang thai thật sự là chuyện khó hiểu, không chỉ là bụng lớn, lá gan cũng sẽ đi theo lớn không ít.
“Muội......”
Đậu Yên Nhi không nghĩ tới chính mình tân tân khổ khổ thật vất vả mới chuẩn bị thuốc tốt thế nhưng lại bị người phát hiện, lại là tam ca thông minh khó chơi nhất.
Nhìn tay hắn vung một cái, chén thuốc liền bay ra.
“Không...... Không......”
Đậu Yên Nhi vội vàng chạy qua tiếp chén thuốc, nhưng có người lại trước một bước bắt lấy cổ tay của nàng:
“Muội muốn làm cái gì?”
Không thể tưởng tượng được muội muội luôn luôn nhu nhược thế nhưng đang lúc này bỗng nhiên trở nên cố chấp như vậy, Đậu Chí Kình không vui quát.
“Đây là nghiệt chủng, muội không muốn......”
“Nghiệt chủng? Đậu Yên Nhi, thế nhưng muội dám nói hìa tử của chính mình là nghiệt chủng?”
Đậu Chí Kình hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn Đậu Yên Nhi.
“Muội...... Chẳng lẽ không đúng sao? Tam ca, huynh có biết hài tử này là ai ......”
“Biết, ta biết, đây là hài tử của Đậu phủ ta......”
Đậu Chí Kình không vui nhìn Đậu Yên Nhi, không thể tin được nàng thế nhưng sẽ trở nên tàn khốc (hung ác khắc nghiệt) như vậy.
“Muội...... Tam ca......”
Nhìn chén thước bị ném trên đất vỡ nát, Đậu Yên Nhi thương tâm khóc lên.
“Hừ, Đậu Yên Nhi, làm sao muội có thuốc này ? Ai cho muội lá gan uống loại thuốc này?”
Phụ thân từng nói qua, muốn lúc nào cũng thời thời khắc khắc coi trọng Đậu Yên Nhi, nhưng hôm nay......
Ai cho nàng dược? Là chính nàng.
Nhưng tất cả những gì hôm nay mà nàng nhận được, lại đều là bởi vì một nữ nhân.
Ánh mắt Đậu Yên Nhi buồn bã, nàng nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh, nữ nhân đáng giận kia, nữ nhân đã đem nàng kéo vào địa ngục.
“Là Đông Phương Ngữ Hinh, nàng cho muội thuốc......”
Bị phát hiện sao? Ta không dễ chịu, ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi ......
“Cái gì? Muội nói là Đông Phương Ngữ Hinh?”
Đậu Chí Kình không thể tin được nhìn Đậu Yên Nhi, nàng làm sao có thể ở cùng với nữ nhân kia?