Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Diễm Phúc
  3. Chương 73 : Đỗ cược thắng trước một nữa..
Trước /277 Sau

[Dịch]Diễm Phúc

Chương 73 : Đỗ cược thắng trước một nữa..

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trãi qua cuộc nói chuyện mọi người đã thân thuộc hơn rất nhiều, cuộc trò chuyện càng thêm náo nhiệt, mọi người đều là dân U thị, điểm ấy từ giọng nói có thể dễ dàng biết được, hơn nữa Lưu Dương còn là một học sinh trung học, so với con gái của họ thì không hơn kém mấy.

Thông qua giới thiệu, Lưu Dương biết được nam hán hơn 40 tuổi ngồi đối diện tên là Vương Đại Vĩ, năm nay 42 tuổi, là giáo sư của một đại học nổi tiếng trong cả nước về nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Người mẹ tên Khương Tú Chi, 41 tuổi, là giáo viên cao trung đang dạy học tại trường trung học Đệ Nhất, cũng chính là trường trung học Lưu Dương đã ghi danh

Có thể trên một chuyến tàu gặp được lão sư tương lai thì đó có thể coi như trùng hợp. Mà không ngoài dự đoán, cô gái xinh đẹp kia tên là Vương Manh Manh, mới 16 tuổi, càng thêm trùng hợp chính là, nàng vừa mới tốt nghiệp sơ trung , liền thi lên cao trung, là bạn học trong tương lai của Lưu Dương.

Có thể gặp được giáo viên và bạn học trong tương lai trên chuyến xe lửa khiến Lưu Dương rất cao hứng, mà cả nhà kia cũng rất hứng thú với Lưu Dương, ngoại trừ cao to đẹp trai , lời nói lễ phép, nhưng vấn đề chính là trong thành phố thấy rất ít đứa nhỏ được như hắn , một mình đi xa hơn ngàn dặm, cho nên đối với Lưu Dương họ thực lòng khen ngợi.

Lời tán dương của Vương đại vĩ và Khương tú chi khiến Lưu Dương có chút ngượng ngùng, nếu không phải gặp được Lý Long Cảnh, chỉ sợ bản thân cũng sẽ giống những đứa nhóc khác, chỉ ở nhà hưởng thụ sự ấm áp của gia đình tội gì phải đi xa, giờ này khắc này, Lưu Dương cực kỳ biết ơn Lý Long Cảnh, lão đã cải tạo bản thân hắn, ngoại trừ võ công, còn có tính cách, thay đổi của cả đời chính là bắt đầu từ lúc này.

Nhưng làm Lưu Dương kỳ quái chính là, lúc Vương Manh Manh biết tên hắn là Lưu Dương, liên kêu to thành tiếng , hắn rất kinh ngạc, chẳng lẻ Vương Manh Manh xinh đẹp này lại biết mình, mà mình đối với nàng lại không có ấn tượng gì, việc này không thể nào, một cô nàng xinh đẹp như thế, lại thi đỗ vào trường cao trung Đệ Nhất, chắc không thể không có tiếng tăm gì.

Lưu Dương chưa bao giờ lo lắng việc Vương Manh Manh dựa vào mẫu thân để tiến vào trường cao trung Đệ Nhất. Trường cao trung Đệ Nhất chính là trường trung học tốt nhất cả tỉnh, chiêu sinh trên toàn tỉnh, hàng năm có 99% học sinh được đậu đại học, 80% trong số đó được học bổng, ngoại trừ một số người có năng khiếu về thể thao được tuyển thẳng, thì không có học sinh dự thính, cho nên có thể đậu vào trường này thì ngoại trừ có năng khiếu về thể thao thì chỉ dựa vào thành tích học tập cực tốt, bất quá Vương Manh Manh này nhìn thế nào cũng không thấy là một học sinh có thể mạnh về thể thao. .

Khương tú chi chú ý tới điểm này, tò mò hỏi:

"Manh manh, hai đứa biết nhau sao?"

Lưu Dương lắc đầu, nhưng Vương Manh Manh lại gật, hai người làm động tác bất đồng khiến vợ chồng Vương Đại Vĩ rất ngạc nhiên, mà Vương Manh Manh vội vàng giải thích:

"Lưu Dương, ta biết ngươi, nhưng ngươi không biết ta, trong cuộc thi là này ngươi đứng thứ 5, mà ta là thì đứng thứ 6 toàn tỉnh, ngươi chỉ cao hơn ta hai điểm mà thôi, hơn nữa chúng ta lại là hai người thuộc U thị, đứng đầu tiên, lúc ấy ta cảm thấy hiếu kỳ nên đến trường của ngươi nhìn xem, bất quá không gặp ngươi, nghe người khác nói ngươi gặp tai nạn giao thông, nên ta chỉ nhìn thấy ngươi qua hình, nhưng ngươi và tấm hình không phải quá giống nhau, nên ta có chút không nhận ra."

Vương Manh Manh rất hoạt bát, cũng không sợ người lạ, cái miệng nhỏ nhắn hót như chim hoạ mi, giọng nói ngọt ngào kể lại mọi chuyện.

Khương tú chi hiển nhiên nghe Vương Manh Manh nói qua Lưu Dương, nên tự nhiên hiểu được: "

Nguyên lai ngươi chính là Lưu Dương mà Manh Manh đã nói qua, mà Manh Manh nhà chúng ta hình như không phục ngươi cho lắm, hy vọng khi các ngươi vào cao trung sẽ tiếp tục cạnh tranh, xem ai có thể đạt thành tích tốt hơn."

Quả nhiên là giáo viên, bất cứ lúc nào cũng không quên dạy bảo học sinh bằng mọi cách, bất quá có một đối thủ cũng là chuyện tốt hơn nữa lại là một đối thủ xinh đẹp như vậy, không đợi Lưu Dương mở lời, Vương Manh Manh đã nói trước:

"Không thành vấn đề, hiện giờ chúng ta có thể đánh cuộc trong kỳ thi giữa kỳ ai đạt thành tích cao hơn, Lưu Dương, ngươi có lòng tin hay không?."

Vương Manh Manh nói xong, đưa tay ra:

"Chúng ta ngoéo tay."

Bàn tay xinh xinh của Vương Manh Manh đưa tới trước mặt Lưu Dương, khiến hắn ngẩn người không kịp phản ứng.

"Sao thế, không dám à?"

Hai mắt Vương Manh Manh nhìn thằng vào Lưu Dương, trong đôi mắt xinh đẹp phảng phất sinh ra ngọn lửa chiến đấu mãnh liệt, vừa thấy là biết đây là một cô gái không thích chịu thua. Lưu Dương chưa từng gặp qua cô gái nào thẳng thắng thế này, cũng chưa từng bị một mỹ nhân khiêu khích, nên hắn đương nhiên sẽ không lùi bước, hơn nữa, sau khi tu luyện Thanh Hư đại pháp, hắn cảm thấy đầu óc bản thân tốt hơn rất nhiều, trí nhớ tốt , năng lực phân tích cũng được tăng cường , xem ra Lý Long Cảnh nói đúng, Thanh Hư đại pháp thông qua tu luyện tinh thần lực, có thể đề cao trí lực một cách hữu hiệu, hơn nữa làm tăng hiệu quả khi ngủ nên có thể tiết kiệm được thời gian, do đó việc tiến bộ trong học tập chắc chắn sẽ không thành vấn đề .

Hơn nữa, được một mỹ nữ khiêu chiến, đừng nói là đã nắm chắc, cho dù chưa nắm chắc hắn sẽ không lùi bước, do đó cũng đưa tay ra. Hai đưa nhóc choai choai cứ như vậy hô lên:

"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, yah."

Nắm tay nhỏ bé mềm mại của Vương Manh Manh khi cầm rất thoải mái, làm Lưu Dương muốn nắm thêm chút nữa, bất quá trước mặt cha mẹ người khác mà nắm tay con gái của họ thì quả thật có chút không ổn, đang muốn buông tay, Vương Manh Manh đột nhiên chặn lại:

"Đúng rồi, đánh cược xong rồi mà chưa có tiền đặt cược thì làm thế nào."

"Ngươi cứ tự chọn đi, dù sao ta cũng không thua nên thế nào cũng được, nhưng ngươi thì phải cẩn thận, không khéo thua lại không chung nổi."

Lưu Dương thấy bộ dáng của Vương Manh Manh, cười nói, Vương Manh Manh không buông nắm tay ra làm Lưu Dương vui vẻ hưởng thụ, bàn tay mềm mại nhỏ bé dường như tỏa ra mùi hương, khiến lòng người ngào ngạt.

Vương Manh Manh không nghĩ tới Lưu Dương lại nói như vậy, nhướng mày, có chút tức giận:

"Cái gì, ngươi là nói ta thua không chung nổi, hừ, nếu không phải lần này ngươi thông minh đột suất thì sao so được với ta, quả thật chưa thấy ai tự tin như ngơi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không thua đâu."

Mỹ nữ quả là mỹ nữ, khi tức giận cũng rất xinh đẹp, Lưu Dương tiếp tục nói khích:

"Thật không, vậy cược lớn một chút được chứ?"

Khi nói chuyện, Lưu Dương lộ ra vẻ mỉm cười, phảng phất như một sắc lang dụ dỗ một cô bé nhà lành.

Vương Manh Manh quả nhiên không chịu nổi kích thích, lập tức trả lời:

"Sợ ngươi à, ngươi nói đi."

"Này, ..."

Lưu Dương cố ý chần chờ, ra vẻ suy nghĩ con mắt nhìn tới Vương Manh Manh, trong ánh mắt cố ý mang theo một tia khinh thường.

Tính tình của Vương Manh Manh quả nhiên rất thẳng thắn, bị Lưu Dương cố tình làm cho tức giận, lông mày dựng thẳng, cả giận nói:

"Bất kể cái gì, ta cũng tận lực bồi tiếp , ta không tin ta không so được với ngươi."

Thấy tình hình không khác dự khiến của mình cho lắm, Lưu Dương nhanh chóng nói ra điều kiện bản thân đã nghĩ:

"Bây giờ ta chưa nghĩ ra, như được rồi, đến lúc đó, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện, được không?."

Đáp ứng điều kiện của đối phương, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng khi không hạn chế thì, hắc hắc, trong lòng Lưu Dương YY .

"Được, không bằng..."

Lúc này Vương Manh Manh đã mất đi lý trí, lập tức nói, bất quá đang nói liền cảm thấy một tia nguy hiểm ập tới, liền nói lái đí:

"Đương nhiên là có thể, bất quá điều kiện đưa ra phải nằm trong phạm vi của đối phương, hơn nữa không thể quá phận."

Nhìn thấy Vương Manh Manh, trong lòng Lưu Dương cười ám muội, Tiểu cô nương này không đến nỗi ngốc, bất quá hắn cũng sẽ không muốn đưa ra một điều kiện quá khó khăn cho người khác, việc này cũng chỉ là chuyện đùa mà thôi, nên gật đầu đồng ý:

"Được, không thành vấn đề, một lời đã định ."

Hai người đạt sự nhất trí, lúc này hai ngón tay phải của nhau mới ngéo tay.

Vương đại vĩ và Khương Tú Chi thấy hai đứa phát thệ, thì nhìn nhau cười. Thành tích học tập của con gái luôn rất tốt, giờ có thêm một người có thể cạnh tranh thì rất tốt cho sự tiến bộ của nàng, Khương Tú Chi còn thầm đặc biệt hạ quyết tâm, sau này trở về nhất định phải kéo Lưu Dương vào chuyên ban của nàng, lớp nàng vừa chủ nhiệm đã tốt nghiệp với thành tích tốt nhất toàn trường, vốn hiệu trưởng yêu cầu nàng lại chủ nhiệm thêm một lớp sắp tốt nghiệp nữa, nhưng nàng muốn giúp đỡ con gái nên chấp nhận phụ trách lớp vừa vào, Vương Manh Manh chắc chắn sẽ nằm trong lớp của nàng.

Quảng cáo
Trước /277 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chú Hãy Ngủ Với Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net