Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Điện Hạ Độc Sủng Tiểu Hồ Phi
  3. Chương 20 : Ức hiếp tuyết hồ
Trước /20 Sau

[Dịch]Điện Hạ Độc Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 20 : Ức hiếp tuyết hồ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhìn tuyết hồ giả bộ đáng thương, đôi mắt long lanh ngậm nước, khiến y thật không nỡ trách mắng. Thực ra Thương Mặc Uyên cũng không định trách phạt gì nó, chỉ muốn dọa sợ tuyết hồ là được rồi, để tránh cho đối phương trở nên vô pháp vô thiên.

“ Ngươi có biết cây cầm này giá trị bao nhiêu không?”

“ chi chi…” lắc lắc đầu. Lương Mộ Hi đương nhiên không biết, nhưng cây cầm này tỏa ra một mùi hương thanh nhạt, hơn nữa theo như những gì nàng biết thì gỗ dùng để làm ra cây đàn này nhất định rất lâu rất lâu năm, ít nhất thì cũng phải 100 năm rồi, giá trị chắc chắn là không tầm thường.

Càng khỏi phải nói đến đồ trong vương phủ này có vật nào là không phải chính phẩm cực tốt chứ?

Cứ cho là nàng không có mắt, nhìn không ra giá trị của cây đàn, cũng có thể dựa theo nhưng đồ vật khác trong này mà đóan ra được cây cầm này chắc chắn không rẻ.

Thôi xong rồi, phạm đại tội rồi.

Thương Mặc Uyên sẽ không rút gân, lột da, rút cạn máu của nàng chứ?

Thương Mộ Hi vừa nghĩ thử liền thấy thật khủng bố!

“ Cây đàn này chính là được chế tạo từ Huyền Mộc ngàn năm, là cống phẩm 300 năm trước của Lam Quốc, lúc đó cũng chỉ làm được duy nhất một cây cầm này, còn có một số vật khác trong Ngự Thư phòng, dây đàn cũng là dùng Băng Tàm Ti thượng hạng tạo thành, Băng tằm cực kì quí giá, rất khó nuôi dưỡng, tơ băng tằm một năm chỉ dệt được 10 cuộn vải, giá trị liên thành, mà cây đàn này hao hết tơ mà băng tằm sản xuất ra cả một năm. Lúc nãy ngươi làm đứt một sợi dây đàn, ngươi nên biết, dây đàn này khó sửa chữa như thế nào! Còn có vừa rồi ngươi nhảy nhót lung tung trên thân đàn, để lại những vết vết cào trên thân nó, ngươi xem đi, nên làm thế nào mới tốt đây…”

Rất bình tĩnh nói lên lai lịch của cổ cầm này, Thương Mặc Uyên lại tỏ ra như không có gì, ngược lại là Lương Mộ Hi, càng nghe càng cảm thấy toàn thân rét lạnh, giống như bị người ta xối lên một thùng nước đá vậy, toàn thân đều phát lạnh. Nếu như không phải lúc này nàng đang nằm bò, thì e là hai chân đã nhũn ra từ lâu, ngã nhào xuống bàn rồi.

Trời ạ, sao nàng lại có thể quậy ra họa lớn thế này?

Cho dù là đem nàng đi bán, rút sạch máu, chết khăn choàng cũng e là không đủ đâu?

Đây phải làm sao bây giờ?

Dùng vuốt ôm lấy đầu của mình, Lương Mộ Hi vũ trang đầy đủ, rất sợ Thương Mặc Uyên sẽ đem mình đi trả nợ, lúc đó thật sự là mệnh thú khó giữ a!

Nàng vẫn chưa muốn chết đâu!

Tuy là thú, không phải người, nhưng dầu sao lúc này nàng cũng còn sống đó!

Trả qua ba lần sinh tử, Lương Mộ Hi hiện giờ càng yêu quý mạng của mình hơn.

“ Bây giờ mới biết sợ sao?” nhìn tuyết hồ cả người phát run, co rúm lại, hận không thể tìm một kẻ nức mà trốn xuống đó, Thương Mặc Uyên biết lời của mình đã đủ để đánh tỉnh nó rồi.

Sủng vật của mình, còn phải chăm sóc dạy dỗ nhiều, nếu không cứ luôn gây họa, vậy là không được.

“ chi chi…” yếu ớt đáp lại hai tiếng, cái đầu nhỏ vẫn đang trốn kia gật liên tục. Thái độ nhận sai của Lương Mộ Hi lúc này vô cùng thành khẩn, bởi vì nàng sợ chết nha!

“ Vậy về sau có nghe lời ta hay không?” tuyết hồ có thể có chút bướng bỉnh, nhưng y mới là chủ nhân, sủng vật của mình tự nhiên phải nghe lời biết nghe lời của y.

Hôm nay vừa vặn dạy thật tốt cho tuyết hồ một bài học, để nó nhận rõ sự thật về quyền sở hữu thuộc về mình, tránh cho sau này khó mà dạy bảo được.

“ chi…” ta nghe lời, ta nghe lời. Ta sẽ không bao giờ làm loạn nữa, ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời. Cầu xin ngươi đừng giết ta được không? Ngươi muốn ta làm gì cũng được!

“ Ân!” thấy tuyết hồ lanh lợi như vậy, Thương Mặc Uyên mới hài lòng gật đầu “ qua đây!”

Chỉ chỉ chân của mình, ý muốn tuyết hồ trở lại trên người mình.

Nhưng Lương Mộ Hi không dám a!

Nàng sợ mình đi qua đó rồi sẽ bị đại tạ bát khối*!

• 大卸八块: đại tạ bát khối: một cực hình thời xưa cùng hệ với Ngũ mã phân thây. Nay chỉ một vật bị phân nhỏ ra.

“ Làm sao, không nghe lời? Quên mất lời cam kết lúc nãy của ngươi rồi à?” giọng điệu lạnh nhạt, nghe ra còn rất bình tĩnh, nhưng Lương Mộ Hi lại có thể cảm thấy hàn ý và uy hiếp trong đó!

Làm gì lúc nào cũng ức hiếp nàng!

Ô Ô…

“ Còn không qua đây?” Nhìn thấy tuyết hồ vẫn còn co tròn không động, Thương Mặc Uyên có chút bất lực, “ không nghe lời ta vậy thì không quản ngươi nữa, cây đàn này ngươi nên đền như thế nào thì đền như thế đó!” lời này còn chưa nói hết, tuyết hồ đã “ bịch” một cái nhảy lên chân của y, cả người vẫn còn đang phát run, đôi mắt còn xanh trong hơn cả nước suối giờ phút này tràn ngập sợ hãi khủng hoảng, Thương Mặc Uyên nhìn đến cũng không nhẫn tâm được.

Ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của tuyết hồ, muốn nó không cần phải sợ hãi nữa, “ được rồi, chỉ cần ngươi nghe lời, về sau ta đều sẽ bảo vệ ngươi!” Chỉ cần ngươi luôn ở bên ta, không rời xa ta, bất kể tương lai ngươi có làm ra chuyện gì, ta đều sẽ bảo về cho ngươi, không để bất cứ kẻ nào tổn hại đến ngươi!

Đây là lời cam kết của Thương Mặc Uyên. Nhưng lúc này Lương Mộ Hi không hề hiểu rõ. Chỉ vào những ngày tháng sau này, nàng mới từ từ hiểu ra lời hứa của y vào một ngày này, hiểu được quyết tâm thề bảo về nàng chu toàn của y.

“ Chi…” có lẽ do việc vuốt ve của Thương Mặc Uyên đã có tác dụng, Lương Mộ Hi từ từ bình tĩnh trở lại, kêu lên vài tiếng lấy lòng Thương Mặc Uyên, Lương Mộ Hi càng thấy rằng mình không thể đắc tội với nam nhân này.

“ Đương nhiên, chuyện ngươi làm sai vẫn phải chịu trừng phạt, nếu không sẽ không nhớ kĩ!” Thương Mặc Uyên vừa dứt lời, trái tim của Lương Mộ Hi khó khăn lắm mới hạ xuống lại nhảy lên.

Còn muốn làm gì?

Phạt thế nào?

Sẽ không rút máu của nàng chứ? Hay lột lông của nàng?

Mỗi lần Lương Mộ Hi đều nghĩ đến hai điểm này, xem ra những lời Thương Mặc Uyên từng uy hiếp đã thành một nỗi ám ảnh trong tâm hồn bé thơ của Lương Mộ Hi.

“ Lúc nãy thấy ngươi thích cây đàn đó đến vậy, vậy sau này mỗi ngày ngươi đều đến đây dọn dẹp cho nó đi, chuyện này liền giao cho ngươi, còn có, ta thấy ngươi rất thích đánh đàn, ta sẽ sai thợ mộc ứng theo trọng lượng thân thể của ngươi mà làm một cây đàn, ngươi học một khúc, cũng để báo đáp cho huyền mộc cầm này đã vì ngươi xả thân lấy nghĩa!” ( hồ ly đánh đàn, =]]).

“ chi..” Chuyện trước còn dễ làm, nhiều lắm là mỗi ngày đến đây chà lau mà thôi, nhưng chuyện thứ hai kìa!

Lương Mộ Hi nhìn nhìn vuốt nhỏ của mình, nhỏ như thế này, có thể gảy đàn sao?

Hơn nữa nàng vốn là người đàn không yêu, để nàng nghe còn thấy thật hưởng thụ, chứ tự mình gảy…

Thế thật sự còn không bằng giết nàng đi a!

Rất khó học đó, được không vậy?

“ Yên tâm, ta sẽ dạy ngươi, cho đến khi ngươi học được mới thôi!” vừa nãy nhìn tuyết hồ đánh đàn, tâm tình của y tốt lên nhiều, cho nên Thương Mặc Uyên nghĩ sau này nếu trong lòng phiền não, có lẽ nghe tuyết hồ đàn một khúc, thì những phiền não không vui này sẽ tan thành mây khói đi?

“ Chi chi…” học cái này phải học bao lâu?

Nàng mới không muốn?

“ Đây là hình phạt, không thể nói không!” biết ngày tuyết hồ không muốn, Thương Mặc Uyên càng biết để cho một con hồ li học gảy đàn có bao nhiêu hoang đường, nhưng đáy lòng cảm thấy tuyết hồ có thể làm được, chỉ là tốn thời gian khá lâu một chút mà thôi.

“ Chi…” uất ức kêu lên hai tiếng, để biểu đạt bất mãn trong lòng mình, Lương Mộ Hi biết, mình thật sự đã lên nhầm thuyền giặc rồi.

Ai… Nhưng người ta là ân nhân cứu mạng của nàng nha, còn cứu đến hai lần, nàng có thể làm thế nào đây?

“ Hai chuyện này ngươi đều phải làm được, nếu không cây đàn này, ngươi buộc phải đền!” Cân nhắc đến tuyết hồ có thể sẽ vì bất mãn mà làm qua loa có lệ, Thương Mặc Uyên chặn hết đường lui của tuyết hồ.

“ chi chi… “ Còn có đạo lí hay không? Ức hiếp chồn quá lắm rồi.

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giác Ngộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net